Bài viết của Tịnh Liên, đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 04-01-2024] Một ngày nọ, sau khi tôi giảng chân tướng trên máy tính, đồng tu A phối hợp với tôi đã nói: “Hôm trước, tôi nghe giọng anh giảng chân tướng nhỏ hơn bây giờ, tốc độ nói chậm hơn bây giờ một chút, tôi cảm thấy hiệu quả rất tốt.” Sau khi nghe xong, tôi nghĩ: “Hôm trước, giọng mình nhỏ và tốc độ nói chậm, là vì hôm đó mình bị đau đầu, cơ thể khó chịu, mình không có sức lực. Anh còn không biết giảng chân tướng, anh là người ngoài nghề, anh nói tôi giảng chân tướng thế nào nhỉ?” Khi vừa nghĩ tới đây, tôi ý thức được: Đây chẳng phải là tâm oán trách sao? Đồng tu chỉ ra, có lẽ tôi có chỗ cần cải thiện khi giảng chân tướng. Chỉ cần có thể cứu được nhiều người, tôi cải thiện một chút là được.

Hôm sau, khi giảng chân tướng, tôi nói chậm lại, giọng nói cũng nhỏ hơn, khiến tôi rất khó chịu, năng lượng không thể lan tỏa, mặc dù tôi giảng chân tướng hơn 20 phút nhưng không có bất cứ người nào đồng ý làm tam thoái. Ngay khi đồng tu A thấy, anh lại bảo tôi nói chậm và nhỏ thì hiệu quả cứu người không tốt, anh lập tức nói: “Hay là anh cứ giảng chân tướng theo cách của mình đi, đừng giảng chân tướng theo cách của tôi, đừng để ảnh hưởng đến việc cứu người.”

Tôi lập tức giảng chân tướng theo cách như mọi khi, liên tục khuyên được bảy người làm tam thoái. Đồng tu A nói: “Cách tôi nói không đúng, từ đây trở đi, anh hãy giảng chân tướng theo cách của mình nhé.” Tôi lập tức nói: “Tôi giảng chân tướng tùy theo giọng của mỗi người. Người ta nói nhanh, tôi sẽ nói nhanh, người ta nói chậm, tôi sẽ nói chậm, khi giọng của người ta không được thân thiện, tôi sẽ hạ giọng, và giọng của người ta sẽ dịu xuống, nếu là trẻ em, tôi sẽ nói theo giọng trẻ em, nếu là phụ nữ dịu dàng, giọng tôi sẽ dịu dàng theo. Khi trạng thái của tôi tốt, dưới sự gia trì của Sư phụ, người ta giống như bị ức chế, tôi nói gì người ta nghe nấy. Năng lượng Đại Pháp ban cho tôi được lan tỏa. Nếu có người đồng ý tam thoái rồi, nhưng họ nghe chân tướng rất ít, tôi sẽ gọi điện thoại chân tướng cho người đó lần nữa, để họ có cơ hội liễu giải chân tướng hơn. Việc giảng chân tướng không thể là để tam thoái thôi, mà là để người ta thực sự đắc cứu, những người minh bạch chân tướng sẽ truyền đạt cho những người khác, [số lượng] người đắc cứu sẽ càng nhiều.” Khi ấy, tôi nói rất phấn khởi.

Sau khi kết thúc giảng chân tướng, tôi hướng nội tìm, những lời tôi nói với đồng tu hôm nay là chứng thực bản thân và hiển thị bản thân nghiêm trọng, tôi chỉ cho đồng tu, tôi làm rất tốt, từ đây trở đi đồng tu đừng chỉ huy tôi giảng chân tướng như thế nào, đó là văn hóa của tà đảng — không nói trực tiếp, mà nói lòng vòng. Sau khi tìm thấy những nhân tâm này, tôi nhận lỗi với Sư phụ ở trong tâm, phát chính niệm để giải thể những nhân tâm đó. Hôm sau, khi gặp đồng tu, tôi lập tức xin lỗi anh: “Xin lỗi! Hôm qua tôi sai rồi, tôi có tâm chứng thực bản thân và tâm hiển thị nghiêm trọng. Tất cả những người mà chúng ta khuyên tam thoái hàng ngày đều là sự gia trì vô lượng của Sư phụ và phối hợp giữa đồng tu với nhau. Tôi như vậy là tham công đức rồi! Tôi sẽ quy chính bản thân trong Pháp, từ đây trở đi tôi không để tình huống tương tự xảy ra nữa, mong anh lượng thứ.” Đồng tu hợp thập với tôi, cả hai chúng tôi đều bật cười.

Tu bỏ tâm hướng ngoại nhìn

Một lần nọ, đồng tu B và tôi phối hợp giảng chân tướng trên máy tính, tỉ lệ người nhấc máy hôm đó rất thấp, hiệu quả không cao. Tôi biết bà nội của đồng tu B ngã bệnh. Tôi hỏi đồng tu B: Mối quan hệ giữa anh và bà nội rất tốt phải không? Đồng tu trả lời: Vâng. Tôi nghĩ: Tình cảm đồng tu dành cho bà nội nhất định rất nặng, lẽ nào bà nội bị bệnh nên đồng tu không có thời gian học Pháp, ảnh hưởng đến việc cứu người.

Tôi ngại ngùng nói đồng tu B nên buông bỏ cái tình với bà nội và phát chính niệm giải thể nó đi. Tôi kể với đồng tu B, tôi đã rất đau khổ khi vứt bỏ cái tình đối với con như thế nào. Tôi nói: “Nếu anh không buông bỏ cái tình, thì anh thực sự không thể cứu chúng sinh được.” Đồng tu B nói với tôi: “Tôi không chấp trước vào tình cảm với bà nội, tôi đang cố gắng hết sức làm việc mình cần làm.” Tôi ngay lập tức cảm thấy xấu hổ, tôi ý thức được mình hướng ngoại nhìn khi gặp việc gì đó, mỗi khi xuất hiện vấn đề, tôi đều oán trách người khác làm không tốt, ảnh hưởng đến việc cứu người, cho rằng mình làm rất tốt, không có bất cứ thứ gì của người thường, hàng ngày ngoại trừ ngủ ra, thời gian còn lại đều dành cho ba việc, ngay cả đến giờ dùng bữa thì tôi cũng nghe bài chia sẻ của đồng tu. Tôi có những suy nghĩ như vậy, đó chẳng phải là tự cao tự đại sao? Tôi không tu bản thân, còn tự cho rằng mình tu tốt. Tâm hướng ngoại nghiêm trọng đến thế, chính là nhân tâm này cản trở việc cứu người. Tôi toát mồ hôi toàn thân, tôi lập tức nhận lỗi với Sư phụ ở trong tâm, phát chính niệm giải thể tâm kiêu ngạo, tâm hướng ngoại nhìn và oán trách người khác.

Sau khi giải thể tâm hướng ngoại nhìn, cả thân lẫn tâm của tôi đều nhẹ nhõm. Kể từ đó, khi giảng chân tướng, dù gặp bất cứ vấn đề gì thì tôi chỉ xem mình không làm tốt điểm nào, ở đâu không phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp, nếu phát hiện chỗ thiếu sót thì tôi lập tức phát chính niệm để giải thể. Bây giờ, tôi nhận thức được mình cần phải học thuộc Pháp nhiều, thanh tẩy bản thân trong Đại Pháp, tu tốt bản thân, cứu nhiều người, hoàn thành sứ mệnh thần thánh của bản thân, để xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp! Không cô phụ ân Sư từ bi khổ độ!

(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/1/4/修去不讓人說的心-469172.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/28/216030.html

Đăng ngày 24-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share