Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 13-07-2023] Đã được một năm kể từ khi tôi bắt đầu đặt chân lên một thành phố mới và tham gia điểm học Pháp ở địa phương, tham gia nhóm luyện công và hạng mục truyền thông. Trong suốt thời gian này, có rất nhiều thành tựu, niềm vui cũng như nỗi buồn và cả mâu thuẫn. Tôi đã phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn, những khảo nghiệm và nhiều cảm xúc trên con đường này.

Xuất phát điểm đúng rất quan trọng

Tôi biết rằng tôi có chấp trước vào việc cấp dưới cần phải thực hiện các yêu cầu của tôi một cách vô điều kiện, vậy nên tôi luôn cố tình lảng tránh làm trưởng nhóm trong các hạng mục của Đại Pháp. Tôi cảm thấy rằng nếu có thể hỗ trợ các hạng mục với vai trò cá nhân và trau dồi khả năng phối hợp thì sẽ hữu ích cho việc tu luyện của tôi. Thực tế việc này đã không giúp tôi loại bỏ quan niệm con người, mà thay vào đó lại bảo vệ nó, và cuối cùng nó cũng sẽ bị vạch trần.

Ngay sau đó, tôi được phân công làm người phụ trách nhóm dịch vụ khách hàng chuyên hỗ trợ cho người dùng và người dẫn chương trình. Tôi cũng chịu trách nhiệm cho việc phối hợp với rất nhiều nhóm để bảo đảm rằng chương trình sẽ được phát sóng đúng giờ. Tôi báo cáo lên trưởng điều phối hạng mục và tôi cũng quản lý nhóm của mình. Có rất nhiều yêu cầu cho nhân viên. Trong khi giải quyết vấn đề, tôi cố gắng hết sức thích nghi và tiến về phía trước. Tôi cũng cảm thấy rất nhiều áp lực trong công việc, và muốn bứt phá trong tu luyện của mình để xoa dịu đi áp lực vô hình này, nhưng tôi không biết làm thế nào.

Một thành viên trong nhóm của tôi liên tục mắc lỗi trong công việc nên tôi muốn thay thế cô ấy. Cuối cùng khi chúng tôi thông báo với cô ấy rằng chúng tôi sẽ giao cho cô ấy một vị trí mới, cô ấy đã rất buồn. Thấy cô ấy buồn bã, đêm đó tôi đã mất ngủ. Tôi đã cố gắng tìm hiểu xem nó có liên quan như thế nào đến việc tu luyện của tôi. Chẳng phải thông thường một người sẽ nhận một vị trí mới nếu cô ấy không thể làm tốt vai trò hiện tại của mình sao? Chúng tôi cần tìm người phù hợp để làm việc đó vì công việc không thể trì hoãn được! Nhưng cô ấy rất buồn và bị tổn thương, và cảm thấy bị đối xử bất công. Tôi tự hỏi liệu mình có làm điều gì sai trái hay không?

Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi đã có tâm ích kỷ. Trước tiên, tôi đã không làm tốt công tác đào tạo do thiếu thời gian và khối lượng công việc khá nặng. Thứ hai, tôi đã không chấp nhận việc làm sai đối với những nhiệm vụ mà tôi cho là dễ dàng. Tôi phải chịu trách nhiệm cho nhóm của mình nên tôi cảm thấy tức giận và khó chịu với bất cứ lỗi lầm nào do người khác gây ra. Tôi bắt đầu khinh thường một vài người và muốn thuê người khác nghe lời hơn và được việc hơn. Trong khi tôi liên tục nhấn mạnh và đánh giá liệu kỹ năng của người khác đã đạt tiêu chuẩn hay chưa, tôi lại làm lơ mà không nhìn vào vấn đề của chính mình. Thực tế, tôi đã buông lơi tu luyện của mình.

Đại Pháp yêu cầu tôi những tiêu chuẩn gì khi ở vị trí này?

Sư phụ giảng:

“Đó là trạng thái của khoan dung rộng lớn, từ bi đối với các sinh mệnh, và lý giải có thiện ý đối với hết thảy mọi thứ. Dùng cách nói của con người, [họ] đều có thể lý giải được người khác.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)

Tôi chợt nhận ra vấn đề của mình. Hoá ra có thể từ bi với lỗi lầm của người khác cũng là một biểu hiện trong cảnh giới tư tưởng của một người, nhất là khi những sai lầm đó có thể khiến mình bị tổn hại về danh tiếng và lợi ích cá nhân. Là một nhóm trưởng, tôi quyết định tập trung làm sao để nâng cao khả năng giải quyết vấn đề của mọi người để không lặp lại sai lầm. Chất lượng dịch vụ của chúng tôi cũng tự nhiên được cải tiến. Sau vụ việc vừa rồi, tôi đã thường xuyên giao lưu với các thành viên trong nhóm và tôi có thể thấy những nỗ lực của họ nhiều hơn thay vì chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng.

Loại bỏ quan niệm liên quan đến việc luyện công ngoài trời

Tôi đã quyết định tiếp tục luyện công ngoài trời ở thành phố này như là tôi đã từng luyện trước đó rất nhiều năm. Tôi tham gia nhóm luyện công ngoài trời ở bốn địa điểm, và tôi đã mua một chiếc áo khoác thật dày, mũ và găng tay. Nhiệt độ khoảng âm 18 độ C vào ngày Giáng sinh. Các đầu ngón tay của tôi bị tê cóng sau khi luyện công xong vào buổi sáng hôm đó, nhưng một đồng nghiệp của tôi cũng luyện cùng tôi thì thấy rất bình thường. Tôi thất vọng về chính mình và có suy nghĩ rằng nếu âm 18 độ là quá lạnh đối với tôi thì tôi sẽ luyện công trong nhà. Đó mới chỉ là dịp Giáng sinh, chớm đầu đông.

Tôi tin rằng đây là một dạng can nhiễu, nhưng tôi tự hỏi làm sao điều này có thể xảy ra.

Sư phụ giảng:

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu cẩn thận nhìn lại những chấp trước mà tôi vẫn còn khi tham gia luyện công ngoài trời. Một vài lần ai đó hỏi tôi tại sao thức dậy sớm như vậy khi tôi đang trả lời tin nhắn trong nhóm chat công việc vào buổi sáng. Tôi đã nói rằng tôi đi luyện công ngoài trời. Họ đã tán dương tôi thức dậy sớm và tu luyện tốt, điều đó khiến tôi sản sinh tâm tự mãn.

Một lần tại điểm luyện công, người phụ đạo nói rằng có tới 20 học viên tham gia vào cuối tuần, nhưng chỉ có một số ít học viên có thể luyện công quanh năm và vào những ngày tuyết rơi. Tôi không nói gì vào lúc đó nhưng tôi tự nghĩ:“ Người khác không làm được, nhưng tôi có thể đến đây quanh năm, thậm chí vào mùa đông và những ngày tuyết giá. Tôi không có bất cứ vấn đề gì”. Khi tôi nghĩ như vậy, tôi nhận thấy rằng trong tâm tôi ẩn giấu một quan niệm con người. Trên bề mặt thì tôi đang kiên trì luyện công ngoài trời nhưng tôi nhận ra rằng tôi thích làm những điều mà người khác không làm được để thể hiện bản thân. Vì vậy, trừ những ngày tôi có việc và không thể tham gia, hàng ngày tôi đều dậy đúng giờ và đến điểm luyện công. Vào mùa thu, thậm chí tôi đã hy vọng mùa đông và tuyết nhanh đến. Tôi cảm thấy vui mừng và tự hào rằng tôi rất kiên trì.

Một chấp trước nguy hiểm – đó là chứng thực bản thân hơn là chứng thực Đại Pháp. Tôi nhận ra chúng ta luôn cầu Sư phụ giúp đỡ mỗi khi chúng ta gặp nguy hiểm. Thỉnh thoảng chúng ta rất khó để vượt qua một thống khổ nào đó trong một thời gian dài, nhưng nó xác thực là một khảo nghiệm của chúng ta. Tôi đã hỏi bản thân: “Tôi có đang thực sự tu luyện không? Tôi đã đạt tiêu chuẩn của Pháp trong giai đoạn này hay chưa? Chỉ khi dụng tâm làm việc chăm chỉ, nỗ lực hết mình trong tâm và chính lại bản thân, chúng ta mới có thể thay đổi được môi trường bên ngoài. Khi chúng ta thực sự hòa nhập vào Pháp, chúng ta luôn trong trạng thái tốt nhất.

Thời tiết thay đổi đột ngột, nhiệt độ rét đậm -18 độ C đã không bao giờ xuất hiện nữa sau khi tôi buông bỏ được những quan niệm con người. Điều ngạc nhiên nhất đó là tôi thường xuyên cảm thấy tràn đầy năng lượng khi tôi đi bộ hay khi làm việc. Nó là cảm giác rất ấm áp và thoải mái. Thỉnh thoảng khi tôi ngồi thiền ở ngoài trời, tôi có thể cảm thấy nhiệt độ ở bắp chân của tôi và cả thân thể của tôi đều nóng lên. Tôi biết rằng Sư phụ đã khích lệ tôi để tôi có thể luyện công ngoài trời vào mùa đông lạnh giá và tôi đã có thể ngộ sâu sắc về lời giảng Pháp của Sư phụ:

“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tu luyện nhiều hơn công việc

Thế giới đang thay đổi rất nhanh chóng kể từ khi Sư phụ công bố bài viết “Vì sao có nhân loại” và các hạng mục của chúng tôi cũng phát triển nhanh chóng. Rất nhiều nhóm đang được tổ chức lại.

Một vài ngày trước đó, mọi người đã phàn nàn về dịch vụ khách hàng của chúng tôi kém chất lượng. Quản lý cấp cao quyết định mỗi kênh thông tin sẽ được một người quản lý dẫn dắt, để đưa ra các quyết định về tổ chức, sản xuất và dịch vụ khách hàng. Một thành viên trong nhóm của chúng tôi nghĩ rằng những người không được người quản lý các kênh chọn sẽ mất việc.

Tất cả những điều này xảy ra đột ngột, và nó đã giáng một đòn mạnh vào đội ngũ nhân viên bộ phận dịch vụ khách hàng. Tôi cảm thấy có lỗi vì tôi đã không quản lý nhóm tốt, dẫn đến sự thay đổi đột ngột này với nhóm của mình. Khi một thành viên hỏi tôi rằng cô ấy sẽ mất việc hoặc có một cơ hội mới để làm một việc nào đó khác, tôi đã giữ im lặng. Mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, làm việc đến khuya mỗi ngày. Nhưng cho dù chúng tôi có làm việc chăm đến đâu, thì người khác sẽ chỉ nhìn vào những sai lầm của chúng tôi.

Tôi đã chán nản trong hai ngày, nhưng tôi biết rằng việc bổ sung hệ thống quản lý kênh có thể là một điều tốt cho sự phát triển của các kênh và cả công ty. Tại sao tôi không cảm thấy hạnh phúc về một điều tuyệt vời như vậy? Tại sao tôi lại chán nản? Quan niệm người thường nào đang ẩn giấu trong nỗi phiền muộn của tôi?

Đằng sau sự phiền muộn đó, tôi nhìn ra tôi đã miễn cưỡng từ bỏ các thành viên trong nhóm của mình. Đây là một loại cảm xúc chấp trước mà tôi cần phải buông bỏ. Tôi cũng nhìn thấy sự hãnh diện của tôi đang bị tổn thương và danh tiếng của tôi bị sụp đổ bởi vì bộ phận của tôi thường xuyên phạm lỗi. Tôi thắc mắc về khả năng quản lý của mình trong bộ phận dịch vụ khách hàng. Tôi cũng có một khao khát bảo vệ và giữ nguyên công việc hiện tại của mình mà không muốn thay đổi nó.

Tôi đã tìm ra vấn đề quan trọng nhất. Tôi được giao phụ trách một nhóm, nhưng tôi đã không quan tâm tới nó. Tôi yêu cầu họ đến công ty và học Pháp cùng nhau vào buổi sáng, nhưng tôi đã không nghiêm khắc bởi vì tôi hiểu họ đã làm việc rất vất vả và hoàn thành công việc rất muộn, tôi quên mất nhiệm vụ của mình là một người quản lý.

Từ đây, tôi nghĩ về công việc và trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, và trách nhiệm dẫn dắt nhóm sao cho tốt. Điều quan trọng hơn nữa là tu luyện bản thân tốt, bởi vì chúng ta gánh vác sứ mệnh cứu độ vô số chúng sinh.

Một tháng đã trôi qua và không một ai bị sa thải hay chuyển công tác. Mọi người đang làm công việc của chính họ và làm việc rất chăm chỉ để cải thiện kỹ năng. Nhìn lại, tôi nhận ra đó cũng là một khảo nghiệm đối với nhóm chúng tôi và chúng tôi cần tu tốt bản thân trước khi có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo của công việc.

Tôi nhận ra chúng tôi trước hết là đệ tử Đại Pháp, sau đó là nhân viên kênh truyền thông. Vì vậy, chúng tôi cần có được mối quan hệ này trước khi có thể bước đi thật tốt trên con đường này. Tôi cũng tự nhắc nhở bản thân rằng dù cho mâu thuẫn hay nỗi buồn có xuất hiện, tôi sẽ luôn cảm ân, hướng nội và từ bi hơn.

Cuối cùng, cho dù bất kỳ điều gì xảy ra, chúng ta đều sẽ vượt qua được, chỉ cần chúng ta đồng hoá với Pháp và thích ứng những thay đổi với môi trường xung quanh, thậm chí nếu chúng ta có phải trải qua khổ nạn, nó cũng sẽ giúp chúng ta trưởng thành trong tu luyện. Cho dù chúng ta có làm việc thế nào, môi trường sẽ luôn giúp chúng ta loại bỏ những chấp trước người thường, đề cao tâm tính, hoàn thành trách nhiệm và sứ mệnh Sư phụ giao phó cho chúng ta. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã an bài cho các học viên được luyện công và học Pháp cùng nhau. Tôi cũng biết ơn tất cả những gì tôi đã học được và những học viên mà tôi đã cộng tác để cứu độ chúng sinh.

Tôi hy vọng chúng ta có thể trân quý nhân duyên quý giá này giữa các đồng tu, trân quý môi trường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta, trân quý hành trình mà chúng ta đã đi qua.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/13/462920.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/6/211201.html

Đăng ngày 20-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share