Bài viết của Tân Sinh, một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-12-2023] Tôi năm nay 75 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Mùa xuân năm ấy, tôi đến thăm chị gái của mình và thấy trên bàn của chị ấy có cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi tò mò bèn cầm lên xem qua. Khi nhìn thấy bức ảnh chụp của tác giả, tôi có cảm giác như đã từng quen biết, nhưng không rõ mình đã gặp ở đâu.

Chị tôi bảo: “Pháp môn này có năm bài công pháp rất đơn giản dễ học. Tu luyện Pháp Luân Công cần phải vừa học Pháp vừa luyện công, đây là công pháp tính mệnh song tu. Cuốn sách này chị tặng cho em, em hãy mang theo bên mình và lúc nào rỗi thì đọc nhé”. Tôi đón nhận cuốn sách bằng cả hai tay rồi cất vào trong ba lô.

Sau khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, một số Pháp lý mà Sư phụ giảng đã in đậm trong tâm trí tôi, như “Mất và được”, “Tu luyện phải chuyên nhất”, “Chủ ý thức phải mạnh” và “Tâm nhất định phải chính”.

Thời điểm đó, tôi đang làm việc cho một công ty thực phẩm của Đài Loan có Trụ sở chính tại Tế Nam, công ty có nhiều chi nhánh ở các nơi. Tôi là Giám đốc một chi nhánh với gần 100 nhân viên và sống ở nhà tập thể do công ty cấp. Tôi đã đọc sách “Chuyển Pháp Luân” trong nhà tập thể và cảm thấy các nội hàm của Pháp thật tinh thâm. Trong quá trình đọc Chuyển Pháp Luân, tôi được biết đây là cuốn sách dạy người ta trở thành người tốt theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, minh bạch được thiện ác hữu báo, và mối quan hệ giữa được và mất. Hầu hết công nhân chi nhánh tôi đều được tuyển dụng từ tỉnh Sơn Đông. Họ là những thanh niên ở độ tuổi 20, trình độ học vấn thấp và sống xa nhà. Tôi đã cố gắng hết sức để chăm lo đời sống cho các em, cho các em ăn đồ ăn thức uống ngon.

Tôi thu gom phế liệu, bao bì thực phẩm bán cho người thu gom rồi dùng số tiền nhận được mua khăn tắm cho nhân viên. Đồng phục mùa hè nóng quá nên tôi dùng tiền bán phế liệu mua áo phông trắng cho công nhân nam và áo phông trắng in hoa cho công nhân nữ.

Tôi thường nói với các công nhân về nguyên lý làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn và nói với họ rằng họ nên làm tốt công việc của mình, giúp đỡ lẫn nhau và bao dung với người khác.

Khi Giám đốc công ty tới Thành phố chúng tôi kiểm tra thì thấy các công nhân đều mặc áo phông, còn nghe nói tôi đã dùng tiền bán phế liệu để mua khăn tắm mới hàng tháng cho họ. Lãnh đạo cảm ơn tôi đã quan tâm đến nhân viên: “Ở các chi nhánh khác không ai quan tâm đến những điều này. Một số Giám đốc chi nhánh thậm chí còn ăn bớt chi phí sinh hoạt của công nhân và cung cấp đồ ăn kém chất lượng”. Tôi nói: “Anh đừng lo, tôi sẽ làm tốt công việc của mình”.

Tôi đã chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để hành xử trong công việc. Tôi đo lường mọi việc bằng Chân, Thiện, Nhẫn và tự lấy mình làm gương. Điều đó đã giúp tôi có được sự tin tưởng của lãnh đạo sự khen ngợi của nhân viên.

Do yêu cầu của công việc, tháng 9 năm 1997 tôi được phân công làm Giám đốc một chi nhánh mới mở được một năm gần quê nhà. Lãnh đạo nói “Có thể sẽ rất khó khăn, nhưng tôi tin anh sẽ làm tốt. Hãy cố gắng, đừng tạo áp lực, nếu có thể thì cứ làm, còn không chúng tôi sẽ đóng cửa chi nhánh này và anh có thể quay về Trụ sở chính”. Tôi nói : “Tôi sẽ cố gắng và làm việc chăm chỉ”. Lãnh đạo nói “Tốt rồi, tôi chỉ chờ câu nói này của anh”.

Khi tới nơi tôi thấy việc quản lý rất hỗn loạn, kế toán không minh bạch, việc bán hàng không tiến triển. Có gần 20 nhân viên, nhưng không có việc gì làm, chỉ suốt ngày đánh bạc và chơi cờ tướng, thật không biết làm sao. Do có ít nhân viên nên cả chi nhánh cũng chỉ được cấp một chiếc máy tính.

Khi các công nhân nhìn thấy tôi, họ rất phấn khởi: “Giám đốc, tất cả chúng tôi đang đợi anh đến!” Vì công ty có chính sách luân chuyển nhân viên theo định kỳ sang các chi nhánh khác nên tất cả các nhân viên đều biết tôi. Tổi hỏi họ: “Mỗi ngày các anh làm những gì?” Họ nói: chúng tôi chơi cờ, đánh bài, sản xuất rất ít vì sợ không bán được”. Tôi bảo họ tối hôm nay, sau khi sản xuất xong thì cần vệ sinh nhà xưởng sạch sẽ. Ngày mai, sau giờ ăn trưa thì cần dọn dẹp sạch sẽ nhà ở tập thể.

Ngày hôm sau, tôi rất bận với công việc tiếp thị địa phương. Tôi tới thăm chủ các cửa hàng thực phẩm địa phương ở các trung tâm mua sắm lớn trong vùng, mời họ đến thăm công ty chúng tôi và mong được hợp tác với họ.

Khi về tới công ty, tôi lên phòng vệ sinh dành cho cả nam và nữ ở tầng trên. Vừa bước vào cửa, tôi thấy sàn rất bẩn thỉu, đen kịt, giấy vệ sinh vương vãi khắp nơi. Tôi kiếm vài cái túi ni lông và nhặt giấy vệ sinh vương vãi. Tôi pha một chậu nước có chất tẩy rửa đậm đặc đổ xuống sàn rồi dùng bàn chải chà sạch. Một nhân viên bước vào nhà vệ sinh và thấy tôi đang rửa dọn. Anh ấy đã khóc, đẩy tôi ra ngoài và nói: “Để chúng tôi làm”. Anh ấy gọi thêm một số công nhân đến dọn dẹp, lau chùi toàn bộ từ trong ra đến ngoài toilet.

Tôi dùng thiện tâm nói với họ: “Chúng ta nên cùng nhau giữ gìn môi trường. Môi trường trong sạch sẽ khiến mọi người vui vẻ và ít bị mắc bệnh”. Tôi đề nghị Quản đốc sắp xếp lịch dọn dẹp luân phiên trong đó có cả tôi. Từ đó trở đi, các công nhân luôn làm rất tốt, giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, không cần tôi phải bận tâm dọn dẹp nữa.

Trong giờ ăn, tôi thấy nhiều công nhân bóc vỏ bánh bao rồi vứt trên bàn. Tôi cũng lấy bánh bao và ăn hết. Tôi làm như vậy trong mấy ngày liền. Tới ngày thứ sáu, người thủ kho lên tiếng: “Giám đốc của chúng ta đang ăn bánh bao cả vỏ! Mạng sống của những người còn lại chúng ta đây có giá trị hơn Giám đốc sao?”

Tôi nói: “Tất cả chúng ta đều lớn lên ở nông thôn, tổ tiên và ông cha của chúng ta cũng đều là những người cày cấy. Các bạn ăn bánh bao ở nhà cũng bóc vỏ thế này sao? Tổ tiên chúng ta mà trông thấy điều này sẽ thực sự khiến họ phải khóc đó!“ Từ đó trở đi, trên bàn không còn vỏ bánh bao nữa.

Sau khi tiếp quản chi nhánh, các hoạt động thị trường và nhiều việc khác đều đổ dồn lên vai tôi. Nhờ hành xử và làm việc theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tình hình dần được cải thiện. Ban đầu chi nhánh này dựa vào Trụ sở chính để chi trả hết thảy các mảng hoạt động, từ việc mua nguyên liệu thô, trả phí thuê tòa nhà đến tiền lương của nhân viên. Sau này, chúng tôi đã tự chi trả bằng nguồn lợi nhuận từ kinh doanh và thậm chí còn nộp lợi nhuận cho công ty cũng như mở rộng sản xuất. Chúng tôi cũng thuê một nhà máy lớn hơn để sản xuất. Trong suốt thời gian ở đó, tôi luôn giữ vững đức tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.

Vào mùa thu năm 1998, chi nhánh chuyển tới địa điểm mới. Tôi đã tuyển dụng cô Vương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, làm đầu bếp cho căng tin.

Hàng ngày, sau bữa tối, khi công nhân bắt đầu làm việc ở xưởng, cô Vương dọn dẹp căng tin xong rồi đến văn phòng của tôi. Chúng tôi cùng đọc Chuyển Pháp Luân. Mỗi người chúng tôi lần lượt đọc một đoạn. Hàng ngày, chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau.

Một buổi sáng mùa xuân năm 1999, cô Vương tới văn phòng tôi với vẻ mặt khá hào hứng: “Giám đốc, sáng nay tôi đi đổ rác. Trên cánh đồng lúa mì, có một bác lớn tuổi đang đọc Chuyển Pháp Luân! Bác ấy bảo trong làng có nhiều người cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hàng ngày họ học Pháp lúc 7 giờ tối tại Ủy ban, và luyện công tập thể ở công viên thôn lúc 5 giờ sáng. Bác ấy nói chúng ta có thể tham gia!”

Tôi lập tức đi tới cánh đồng lúa mì. Tôi không thấy người phụ nữ lớn tuổi mà chỉ thấy một nam nhân khoảng ngoài 40 đang đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi hỏi rằng cách đây không lâu có một bác gái đang đọc sách ở đây. Anh ấy lịch sự nói rằng đó là mẹ mình và bà vừa về nhà ăn trưa. Tôi hỏi anh ấy địa điểm học Pháp và luyện công của họ.

Tối hôm ấy, tôi và cô Vương đến đó. Đó là một căn phòng lớn. Một số người đến sớm đang dọn dẹp. Họ rất vui khi biết chúng tôi đến tu luyện Đại Pháp. Vào khoảng 8 giờ tối, gần 80 người đã có mặt. Mọi người ngồi song bàn trên những tấm đệm họ mang theo, và chúng tôi bắt đầu đọc thuộc các bài kinh văn mới của Sư phụ, bao gồm “Luận Ngữ”, “Rộng lớn”, “Chân tu”, “Minh trí”, “Cảnh giới”, “Kiên Định”, “Thế nào là Nhẫn”, “Nói sơ về Thiện” và “Phơi bày rõ”.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chấn động. Bởi vì cho đến tối hôm đó, về cơ bản tôi vẫn là độc tu và thỉnh thoảng học Pháp với cô Vương vào buổi tối. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một nhóm học Pháp lớn với rất nhiều học viên Đại Pháp như thế. Các đồng tu nam, nữ, già, trẻ, từ học sinh từ tiểu học đến trung học, những người ở độ tuổi 40, 50, 60, 70 cùng nhau đọc Pháp, thanh âm đọc Pháp vang vọng thật sự khiến tôi kinh ngạc và thán phục!

Tiếp theo, chúng tôi học bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân theo nhóm và mỗi người đọc một đoạn. Do trình độ học vấn khác nhau nên có người đọc trôi chảy, có người đọc rất chậm và vấp. Nhưng mọi người đều kiên nhẫn lắng nghe và lần lượt đọc. Không một ai nói chuyện.

Trong buổi học Pháp nhóm tối hôm đó, tôi đã nhận ra khoảng cách giữa mình và các học viên. Tôi muốn bắt kịp, tôi muốn tinh tấn và chân tu!

Sau khi học xong bài giảng thứ nhất, phụ đạo viên nhắc nhở mọi người về nhà nên dành thời gian học Pháp thêm, những người có học vấn thấp nên đọc trước. Ông ấy cũng hỏi tôi và cô Vương xem chúng tôi có các bài kinh văn mới của Sư phụ chưa và chúng tôi có luyện được tất cả các bài công Pháp không. Chúng tôi nói rằng chúng tôi mới chỉ luyện công theo hình minh họa trong cuốn Đại Viên Mãn Pháp và vẫn chưa thành thạo.

Sáng hôm sau, tôi tham gia luyện công tập thể lúc 5 giờ sáng tại công viên nhỏ của thôn. Có khoảng 80 người, nam nữ chia làm hai bên, nhất loạt cùng luyện công theo khẩu lệnh của Sư phụ. Các học viên lâu năm thỉnh thoảng lại chỉnh sửa động tác luyện công cho học viên mới như chúng tôi. Họ rất có trách nhiệm, thản đãng vô tư, đã đặt định nền tảng vững vàng cho việc tu luyện sau này của tôi.

Sau khi tham gia học Pháp nhóm và luyện công tập thể, tôi bắt đầu nhận thức được tu luyện là gì và tu luyện như thế nào. Nhờ việc đọc và học thuộc Pháp thật nhiều, tôi đã học được cách hành xử chiểu theo Pháp trong công việc và cuộc sống hàng ngày. Tôi cũng nhận được một bản Tinh Tấn Yếu Chỉ và các kinh văn mới khác của Sư phụ. Tôi háo hức đọc và học thuộc Pháp của Sư tôn. Đắm mình trong Đại Pháp mỗi ngày, con người tôi đã thay đổi hoàn toàn, tôi thực sự trở nên khỏe mạnh cả tâm lẫn thân.

Khi học Pháp và luyện công theo nhóm, tôi cũng thấy cách cư xử của các đồng tu Đại Pháp, họ luôn nghĩ đến người khác trước. Trước khi luyện công buổi sáng, mỗi học viên đều mang theo một túi ni lông để nhặt rác, giấy vụn và vỏ chai lọ bất cứ khi nào họ nhìn thấy chúng.

Một buổi sáng, tôi dậy hơi muộn. Tôi muốn đến điểm luyện công nhanh hơn bằng cách trèo qua hàng rào của công viên. Khi tôi nhấc chân định trèo, một bác lớn tuổi đã ngăn tôi lại, nói: “Làm vậy là không văn minh. Chúng ta hãy đi qua cổng chính đi”. Lúc đó tôi rất hổ thẹn. Bác ấy nói: “Chúng ta là học viên Pháp Luân Đại Pháp, cần tự giác làm người tốt, giữ gìn trật tự”.

Kể từ khi tham gia học Pháp và luyện công nhóm, tôi đã có được nhận thức mới về Pháp. Tôi nhận ra rằng mình nên là một người tốt, và không chỉ là một người tốt mà còn là một người tốt hơn cả một người tốt. Tôi nên hoàn toàn vị tha và nghĩ đến người khác trước.

Trong công việc, tôi đã cố gắng hết sức để quan tâm đến nhân viên. Tôi luôn nói với các công nhân về Pháp Luân Đại Pháp, về việc chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt. Tôi giải thích cho họ mối quan hệ giữa được và mất. Trong khi đó, tôi nghiêm túc chiểu theo các Pháp lý. Vì chúng tôi ở vùng nông thôn, muỗi rất nhiều nên tôi đã dùng số tiền bán phế liệu để mua màn, ga trải giường, và chăn cho nhân viên trong mùa hè.

Các công nhân nói rằng đồ ăn ở chi nhánh của tôi là ngon nhất. Khi lãnh đạo đến chi nhánh kiểm tra, trong giờ ăn ông ấy hỏi tôi: “Sao anh lại làm tốt thế?” Tôi nói với ông ấy rằng mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước hết tôi cư xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, không lợi dụng người khác hay tham lam. Tôi đặt mình vào vị trí của người khác, nghĩ đến những người lao động, họ làm việc xa nhà, và nếu cải thiện được cuộc sống thì họ có thể an tâm và làm tốt công việc”.

Tôi nghe nói ở các chi nhánh khác không ai quan tâm đến bữa ăn của nhân viên. Thức ăn không được nấu kỹ, đồ ăn không ngon, nhân viên không ăn và thức ăn thường bị vứt vào thùng rác ngoài căng tin. Cuối ngày, các nhân viên phải ra ngoài mua mì ăn liền ăn.

Cháu trai của lãnh đạo là Quản đốc. Khi đến lượt anh ấy điều chuyển tới chi nhánh của tôi, anh ấy nói: “Tôi rất mong được đến đây. Anh cư xử với nhân viên rất nhân văn. Tôi đã luân chuyển tất cả năm chi nhánh của công ty rồi. Chúng tôi đều nói nhỏ với nhau rằng khi trụ sở chính trao giải cho các lãnh đạo chi nhánh, chúng tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho anh!“

Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi, giúp tôi đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi vô cùng cảm ân Sư phụ, đã đem Đại Pháp tốt như vậy truyền tới thế gian! Trong chốc lát, mảnh đất Thần Châu đã đổi cũ thay mới. Tôi hồi tưởng về quãng thời gian tu luyện đó, và nó sẽ tồn tại mãi mãi trong lịch sử vũ trụ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/29/465584.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/9/214968.html

Đăng ngày 17-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share