Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-01-2024] Trong nhóm học Pháp của chúng tôi có một đồng tu cao tuổi bị mù cách đây năm năm. Trong năm năm đó, bà luôn tín Sư tín Pháp và không hề nghĩ mình mắc bệnh. Hàng ngày bà kiên trì luyện liền năm bài công pháp và nghe băng ghi âm ba, bốn bài giảng Pháp của Sư phụ. Cuộc sống khó khăn nhưng bà vẫn tự mình làm việc nhà như thường, mặc dù vậy khi thái rau hay nấu ăn bà không bị đứt tay cũng không bị bỏng. Bà nói rằng chính nhờ sự bảo hộ và coi sóc của Sư phụ nên bà mới được bình an như vậy, rằng bà không thể nào báo đáp được hồng ân của Sư tôn.

Một hôm, khi chúng tôi chuẩn bị học thuộc Pháp, bà nói với tôi rằng bà nhìn thấy khuôn mặt của tôi, bà đã nhìn được rồi. Bà vô cùng chấn động và cảm tạ Sư phụ vì Ngài đã gánh chịu quá nhiều nghiệp lực cho bà, và cũng biết ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ vô tư của họ. Thấy vậy tôi thật sự mừng cho bà, và càng cảm thấy biết ơn Sư phụ đã làm mọi điều cho các đệ tử của Ngài. Chúng ta chẳng thể nào báo đáp được Phật ân hạo đãng của Sư tôn, chỉ có cách chân tu, kiên định hoàn thành sứ mệnh lịch sử, tống khứ tất cả các tâm chấp trước, quan niệm, và theo Sư phụ về nhà.

Cùng lúc đó tôi vô tình lóe lên một niệm: “Mình đã giúp đỡ đồng tu này rất nhiều, mình đóng một vai trò quan trọng trong việc đề cao của bà ấy vì mình đã tải các bài viết từ trang web Minh Huệ cho bà, phát chính niệm, chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và học Pháp cùng bà”. Tôi cảm thấy phấn chấn và hoan hỉ với việc mình đã phó xuất rất nhiều. Nhưng niệm đó vừa xuất ra, tôi lập tức cảnh giác, đây chẳng phải chính là tranh công người khác sao.

Khi về đến nhà, tôi nghĩ về lý do tại sao mình lại có tâm tranh công của người khác như vậy. Tất cả đều được Sư phụ an bài và bảo hộ. Chính nhờ hồng ân của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp nên thị lực của đồng tu mới được phục hồi.

Khi tôi có tâm tham muốn chiếm đoạt công lao như vậy, chẳng phải tôi đã bất kính với Sư phụ và Pháp sao? Chẳng phải tôi đang cầu danh và truy cầu sự thừa nhận từ các đồng tu sao? Đây đâu phải là chân tu.

Sư phụ giảng,

“Những chủ nợ của nợ nghiệp mà chư vị nợ qua hàng bao nhiêu đời, thậm chí những ai bị hại [chủ] món nợ to lớn, cứ nhất định đòi chư vị trả, thì làm sao đây?”(“Tránh xa hiểm ác”)

Tôi nghĩ: “Thưa Sư phụ, con thật xấu hổ. Con xin lỗi Sư tôn. Con phải triệt để trừ bỏ những niệm đầu dơ bẩn này, cố gắng học Pháp cho tốt, tống khứ nhân tâm, cứu nhiều chúng sinh hơn, làm tốt ba việc và theo Sư phụ về nhà”.

Tống khứ tâm sợ hãi

Một đồng tu trong khi đang giảng chân tướng cho mọi người thì bị cảnh sát chụp ảnh. Sau đó, bốn cảnh sát đến nhà cô, cô liền giảng chân tướng cho họ, đưa cho họ bùa hộ mệnh, lịch chân tướng, đồng thời khuyên họ làm tam thoái.

Sau khi toán cảnh sát rời đi, cô đến nhóm học Pháp cũng là điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi, nhờ chúng tôi phát chính niệm hỗ trợ. Tôi bảo cô hãy ở nhà học Pháp, phát chính niệm, và hướng nội tìm chứ đừng đến đây làm gì. Tôi đề nghị cô ấy không nên đến điểm sản xuất tài liệu và điểm học Pháp nhóm, bởi vì cô ấy có thể sẽ dẫn cảnh sát đến chỗ chúng tôi. Sau khi nghe lời tôi nói, cô ấy bỏ đi.

Tôi không đồng tình với hành vi của cô ấy, tôi cảm thấy những điều mình nói đều dựa trên Pháp và tôi làm như vậy vì sự an toàn của chỉnh thể, nhưng tôi biết rằng mình chưa thiện và không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy.

Tôi hướng nội và nhận ra mình đã sợ hãi, oán giận và trách cứ, đồng thời cũng coi thường các đồng tu.

Chẳng phải hành vi của các đồng tu là tấm gương phản chiếu những chấp trước của tôi sao? Tôi có tư cách gì mà coi thường đồng tu và không chấp nhận hành động của họ – tôi mới là người cần phải hướng nội. Chúng ta đều là những sinh mệnh được Sư phụ vớt lên từ địa ngục. Liệu ai tốt hơn ai đây. Tại sao tôi lại tật đố với một đồng tu có chính niệm như vậy kia chứ? Những biểu hiện của tâm không khoan nhượng, tâm hiển thị, tâm sợ hãi, và tâm tranh đấu thực ra đều là độc tố của văn hóa Đảng. Chúng đang can nhiễu, gây ra gián cách giữa các đồng tu chúng tôi. Tôi không thể bị mắc bẫy. Chân ngã của tôi là thuần khiết, tôi không có những tâm này, tất cả chúng đều phải bị giải thể và loại bỏ hoàn toàn!

Tôi nhận ra rằng những chuyện xảy đến là hảo sự, là an bài của Sư phụ để tôi đề cao tâm tính. Hành xử của tôi giống như một người thường chứ không phải người tu luyện, tôi đã hướng ngoại và đánh giá người khác bằng những chấp trước và quan niệm của mình.

Từ nay trở đi, tôi phải chiểu theo yêu cầu của Sư phụ, từ bi với các đồng tu, gặp sự việc không vừa mắt phải tu chính mình, luôn khiêm tốn, tu khẩu, dùng tâm thuần tịnh để làm tốt ba việc.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/20/471079.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/21/215951.html

Đăng ngày 12-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share