Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Cam Túc

[MINH HUỆ 20-09-2023] Tôi là một nông dân, năm nay 71 tuổi, trình độ văn hóa rất thấp, chữ nghĩa không nhiều. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tu trong Đạo giáo mười mấy năm, đã trở thành một đồ đệ chân truyền của môn phái đó. Nhưng trong mười mấy năm qua, tôi cũng chỉ được truyền thụ mấy loại tiểu năng, tiểu thuật…

Tháng Giêng năm 1997, cha tôi già yếu bệnh nặng, tôi và em trai cùng chăm sóc cha. Em trai tôi thể trạng yếu, bệnh tật đã nhiều năm, quanh năm ôm lọ thuốc. Một ngày nọ, tôi phát hiện cậu ấy đang say mê đọc một cuốn sách. Tôi hiếu kỳ hỏi: “Đọc sách gì thế? Đưa anh xem nào.” Em trai đưa cuốn sách cho tôi. Vừa thấy tựa đề cuốn sách là Chuyển Pháp Luân, tôi liền nghiêm túc đọc. Đọc được vài trang, tôi cảm phục trước những Pháp lý cao thâm thấu triệt mà Sư phụ giảng bằng ngôn ngữ thông tục và dễ hiểu, chợt cảm thấy nóng bừng ở bụng dưới, toàn thân có cảm giác ấm áp dễ chịu.

Vào thời điểm đó, tôi đã tu luyện bên Đạo giáo hơn chục năm rồi mà thân thể chưa bao giờ cảm thụ được cảm giác gì, tôi liền nói với em trai: “Pháp Luân Đại Pháp này là chân Pháp! Anh cũng muốn học công này.” Thế là tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Từ một giáo đồ Đạo giáo trở thành đệ tử Đại Pháp, đại quan đầu tiên mà tôi gặp là vấn đề “bất nhị pháp môn”. Lúc đó, tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp tốt phi thường, nên tôi đã mang theo sách Đại Pháp và đi bộ 70-80 dặm tới tìm vị Sư phụ Đạo giáo để hồng Pháp cho ông ấy. Nơi ông sống là một khu rừng nguyên sinh nằm dưới chân núi, người ta thường gọi là núi Tiểu Võ Đang. Nơi đây có hàng thông rậm rạp, núi non trùng điệp, cảnh sắc ưu mỹ, đạo quán ẩn mình giữa các dãy núi và hàng thông xanh, bách xanh.

Tôi tìm đến nơi tu hành của vị Sư phụ đạo giáo, nói với ông ấy về mục đích tôi đến và đưa cho ông ấy cuốn bảo thư “Chuyển Pháp Luân”. Ông ấy nhìn một lượt, cũng nói: “Tốt.” Nhưng tôi trông biểu cảm trên khuôn mặt ông ấy rất không vui. Sau khi tôi về nhà, ông ấy nhờ một vị đạo hữu mà tôi quen biết nhắn cho tôi rằng: “Đừng học (Đại Pháp).” Ông ấy còn mấy lần sai người tới ngăn tôi tu luyện Đại Pháp.

Tuy nhiên, dưới sự chỉ đạo của Pháp lý Đại Pháp, dưới sự coi sóc của Sư phụ Đại Pháp, cùng với sự giao lưu và động viên của các đồng tu, tôi đã kiên định bước đi trên con đường tu luyện Đại Pháp, đồng thời đem thiêu hủy mấy cuốn sách tiểu năng, tiểu thuật của tiểu đạo đó đi. Tôi cảm thấy một niềm vui khôn tả từ thẳm sâu trong tâm — tôi đã tìm được Sư phụ chân chính rồi, được bước trên con đường trở về nhà rồi.

Trong hơn 20 năm tu luyện Đại Pháp, Sư phụ thời thời khắc khắc dõi theo tôi, điểm ngộ cho tôi, tịnh hóa thân tâm tôi, và đề cao cảnh giới tư tưởng cho tôi. Dưới đây, tôi sẽ kể về một số việc thần kỳ trong quá trình tu luyện của mình để chứng thực sự vĩ đại của Sư tôn và sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi đắc Pháp tu luyện vào năm 1997, tôi chăn dê trên một ngọn núi cách nhà khoảng 70-80 dặm. Một hôm, có mấy con dê của tôi bị lạc. Tôi băng đèo vượt ngọn, đi từ thôn này sang thôn khác để tìm mấy con dê thất lạc. Tôi đi bộ cả ngày, đi đường có cảm giác phiêu phiêu, nhẹ nhàng, không mệt chút nào.

Tối về, tôi kể cho những người chăn dê khác về hành trình của mình, họ nói hôm nay tôi đã đi bộ chí ít là 100km và họ rất kinh ngạc. Đây chẳng phải là biểu hiện siêu thường của Đại Pháp trên người tôi hay sao? Đây là điều mà người không tu luyện sẽ không dám nghĩ tới. Thời xưa, một con ngựa có thể chạy được tối đa bao xa trong một ngày chứ?

Trước khi tu luyện, tôi vốn tính nóng vội. Sau khi đắc Pháp tu luyện, thường có một giọng nói vang vọng bên tai tôi: “Nan nhẫn năng nhẫn” (Chuyển Pháp Luân). Chính là Sư phụ coi sóc tôi mọi thời khắc bằng lòng từ bi vô lượng, gia trì và tịnh hóa thân tâm cho tôi, khiến tâm tính tôi đề cao lên rất nhanh.

Hơn 20 năm qua, tôi không uống một viên thuốc nào. Gặp ai tôi cũng giảng: “Pháp Luân Công là Đại Pháp là cứu người, đừng nghe Trung Cộng bịa đặt, vu khống và dối trá đối với Đại Pháp.”

Một ngày mùa xuân năm 2016, tôi đang chất cỏ lên xe bốn bánh thì bất cẩn bị ngã từ trên xe xuống. Con trai và những người thân khác kiên quyết đưa tôi vào bệnh viện để kiểm tra. Chụp X-quang thì phát hiện tôi bị gãy bốn xương sườn. Họ nhất quyết là tôi phải nhập viện, bác sỹ nói tôi ít nhất phải nằm viện một tháng. Tôi ở bệnh viện ba ngày không tiêm, không uống thuốc mà đã về nhà học Pháp, luyện công. Năm, sáu hôm sau, tôi đã làm việc được. Hàng xóm nói: “Làm sao anh khỏe nhanh vậy chứ?”

Vợ tôi được tận mắt chứng kiến điều này, rồi bà ấy cũng bước vào tu luyện Đại Pháp với tôi. Vợ tôi không biết chữ nên nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ. Kỳ tích cũng xuất hiện trên thân bà ấy: Trước kia, bà ấy hay thấy bụng khó chịu nên đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra. Bác sỹ bảo trong bụng bà ấy có khối u. Sau vài tháng học Pháp và luyện công, khối u đã biến mất.

Khỏi phải nói chúng tôi đã vui mừng đến cỡ nào, dùng hết từ ngữ nơi nhân gian cũng không sao biểu đạt hết lòng cảm ân của chúng tôi đối với Sư tôn! Thế rồi chúng tôi hồng Pháp cho những người mà chúng tôi gặp, nói rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào, có công hiệu thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người ra sao.

Sau khi bước vào tu luyện, vợ tôi đã vượt quan sinh tử hai lần. Một ngày vào năm 1998, vợ chồng tôi và mấy người thân trong nhà cùng đi đắp đập ngăn lũ. Có một tảng đá nặng khoảng hai tấn không thể di chuyển bằng sức người, tôi bèn buộc dây cáp quanh tảng đá lớn rồi dùng hai xe bốn bánh kéo về phía trước, còn vợ tôi dùng thanh sắt bẩy tảng đá từ phía sau.

Đúng lúc vợ tôi đang cố gắng bẩy tảng đá về phía trước thì sợi dây thép bị đứt. Bất chợt tảng đá khổng lồ lăn về phía sau, thanh sắt mà vợ tôi dùng để bẩy tảng đá về phía trước dưới sức nặng của nó, đã ép lên đùi vợ tôi, khiến bà ấy bị đè dưới thanh sắt. Mọi người có mặt đều kinh hoàng! Vợ tôi nghĩ lúc này đùi mình nhất định đã bị dập nát — thanh sắt ép thành một rãnh sâu ở đùi, khiến đùi bà ấy lập tức tím đen lại. Sau khi đỡ vợ tôi dậy, bà ấy đau đến mức không thể đi lại được, nhưng bà ấy vẫn nói: “Không sao đâu!”

Một đêm nọ, khi vợ tôi đang lim dim ngủ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, bà ấy cảm thấy chỗ đùi bị thương như được rửa sạch bằng nước, có dịch lỏng chảy ra. Ngày hôm sau, chân bà ấy đã lành! Chính Sư phụ đã giúp vợ tôi tiêu trừ phần lớn nghiệp lực, bà ấy đã vượt qua đại nạn dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Một ngày năm 2000, tôi dùng ròng rọc gia dụng để nâng một thùng kim loại lớn có thể chứa được hai mét khối nước lên chiếc xe bốn bánh. Trong quá trình nâng, ròng rọc bất ngờ đổ xuống, khung ống thép buộc xích đập trúng đầu vợ tôi đang đứng bên cạnh, khiến bà ấy ngã lăn xuống đất và bất tỉnh. Tôi vội đưa bà ấy đến bệnh viện, kết quả kiểm tra cho thấy não bà ấy bị tụ huyết. Vợ tôi không nhập viện, bà ấy về nhà, thông qua học Pháp và luyện công, thân thể đã khôi phục lại bình thường. Vợ tôi đã vượt qua một đại nạn hung hiểm khác. Sư phụ đã cứu mạng bà ấy một lần nữa!

Trong hơn 20 năm tu luyện, mỗi một bước đi của đệ tử đều không thể tách rời khỏi sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Đệ tử khấu bái Sư tôn! Cảm tạ hồng ân cứu độ của Sư tôn! Chúng con vĩnh viễn không thể báo đáp, chỉ có thể tu tốt bản thân, làm tất cả những gì có thể, giảng chân tướng và cứu thêm nhiều người hữu duyên nữa để báo đáp Sư ân!

(Phụ trách biên tập: Vu Duyệt)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/20/465401.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/11/212446.html

Đăng ngày 15-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share