Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 25-11-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2014. Tôi cảm thấy thật vinh dự khi được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy hạnh phúc vì được đắm mình trong Phật ân của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).

Khi Sư phụ công bố kinh văn Vì sao có nhân loại, tôi ngộ ra đây là báo hiệu sự bắt đầu của Pháp Chính Nhân Gian. Tôi muốn nói với mọi người về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp—việc tôi hồi phục sức khỏe và đề cao đạo đức như thế nào, cũng như hành trình giảng chân tướng về Đại Pháp cho những người xung quanh và ở Trung Quốc.

“Rốt cuộc, em đang tìm kiếm điều gì trên trái đất này?”

Hồi còn nhỏ ở Trung Quốc, tôi vốn yếu ớt và hay ốm đau, tôi mắc hết bệnh này đến bệnh khác. Thậm chí mỗi khi có người hắt hơi, tôi lại lo mình bị cảm lạnh. Việc uống và tiêm thuốc với tôi đã trở thành chuyện thường ngày. Mẹ tôi vốn là bác sỹ đã nuôi tôi trong “bong bóng tiệt trùng” và chăm sóc tôi chu đáo. Để cải thiện sức khỏe, tôi chạy bộ hàng ngày ở công viên gần đó. Tôi cũng tập Thái Cực Quyền một thời gian. Vào những năm 90, có đủ loại lớp học khí công được quảng cáo trên báo. Mẹ giục tôi học thử, nhưng tôi không hứng thú.

Sau khi chúng tôi chuyển đến Hoa Kỳ, chồng tôi nói có nhiều người theo tôn giáo, chúng tôi cần nhập gia tùy tục và tôi nên đi nhà thờ. Tôi đã đi hết nhà thờ này đến nhà thờ khác trong khu vực, nhưng đó không phải là điều tôi đang tìm kiếm. Tôi nhớ mình đã tham dự một bữa tiệc giáng sinh lớn ở một nhà thờ địa phương. Chương trình rất phong phú, đồ ăn ngon, và mọi người đều vui vẻ. Mục sư rất hài lòng khi biết tôi chưa từng được tôn giáo nào rửa tội, nhưng ông ấy không thể thuyết phục tôi theo tôn giáo của ông ấy, bởi tôi cảm thấy không thể tùy tiện theo một tín ngưỡng nào đó.

Mấy tháng sau, chồng tôi nhận thấy đã lâu tôi không đi nhà thờ, bèn hỏi tôi tại sao, tôi nói nơi đó không phù hợp với tôi. Anh ấy thở dài: “Rốt cuộc, em đang tìm kiếm điều gì trên trái đất này?”

Cuối cùng ngày đó đã đến

Tôi đã bỏ lỡ cơ hội khi Sư phụ tổ chức khóa học chín ngày ở thành phố của tôi vào những năm 90, nhưng Sư phụ đã ban cho tôi một cơ hội khác.

Một ngày năm 2014, tôi đột nhiên bị đau ở đầu gối trái. Tôi cảm thấy như bị dao đâm—tôi không thể đi lại và không thể xoay người khi ngủ. Chồng tôi mua cho tôi một đôi nạng, nhưng chúng rất khó sử dụng, và việc lên xuống cầu thang rất khó khăn. Các bác sỹ đã thực hiện đủ loại xét nghiệm y tế, kể cả chụp X-quang, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân. Tất cả những gì họ có thể làm là kê đơn thuốc giảm đau.

Tôi hiếm khi xem tivi nhưng vì chân đau nên tôi ngồi hàng giờ trên ghế sofa trước ti vi. Tình cờ, chồng tôi tìm thấy kênh tiếng Trung của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV), và tôi rất thích xem. Về sau, tôi ngộ ra rằng đây là an bài để tôi đắc Pháp theo cách này.

Thông qua một chương trình của NTDTV, tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp – một môn tu luyện của Phật gia giúp con người tu lên cao tầng. Tôi rất phấn khởi và nóng lòng muốn tìm hiểu thêm về nguyên lý của Đại Pháp cũng như năm bài công pháp. Tôi tìm và xem các video hướng dẫn luyện công của Sư phụ. Tôi bắt chước từng động tác của Sư tôn. Chân trái của tôi bị đau, nên tôi dồn trọng lượng lên chân phải khi tập các bài công pháp đứng.

Chỉ trong vòng ba ngày, tôi đã có thể đi lại được. Đặc biệt là, vào đêm sau khi tôi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, từ Nhà sách Thiên Thê, Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng như trên mây. Chồng tôi rất vui nên đã đặt một chuyến du lịch tới vùng biển Caribe. Tôi mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân và tiếp tục đọc.

Sư phụ giảng:

“Người ta tu luyện chủ yếu là tu tâm tính” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Thông qua học Pháp, tôi ngộ ra mục tiêu cuối cùng của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là phản bổn quy chân. Tu luyện tâm tính về cơ bản là tu tâm. Nếu một người có thể tu tâm một cách nhất quán và kiên định, thì chắc chắn người đó là một người tốt. Đại Pháp giúp con người đạt được điều này, do vậy đây thực sự là một pháp môn tu luyện phi thường.

Ngay ngày đầu tiên tôi đọc Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi. Tôi thấy Sư phụ đang quán đỉnh cho tôi. Kể từ đó, tôi thường nhìn thấy những cảnh tượng mỹ diệu mà người thường không thể nhìn thấy. Dù là ở nhà hay ở điểm luyện công tập thể, tôi đều có thể nhìn được.

Trong tháng đầu tiên tu luyện, sức khỏe của tôi đã cải thiện đáng kể, đạo đức và nhân sinh quan của tôi cũng thay đổi.

Những trải nghiệm đáng kinh ngạc

Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cơ thể tôi đã trải qua một loạt thay đổi đáng kinh ngạc. Tôi tỏa ra một mùi hương ngọt ngào kéo dài mấy ngày. Không chỉ tôi, mà chồng tôi cũng cảm nhận được, và hỏi tôi dùng nước hoa gì. Thực ra, anh ấy đã mua cho tôi một số loại nước hoa cao cấp, nhưng tôi hiếm khi dùng chúng.

Tôi còn được trải nghiệm một điều phi thường khác. Tôi có thể đi bộ rất nhanh và chân tôi gần như không chạm đất. Khi đứng, đôi khi tôi cảm thấy chân mình biến mất, chỉ còn lại phần thân trên. Rồi tôi cảm thấy như thể toàn bộ cơ thể biến mất, chỉ còn lại ý thức. Thực sự rất khó để miêu tả, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi khi điều này xảy ra.

Khi đả tọa, tôi thường cảm thấy thân thể mình bay lên, và chuyển động lên xuống. Một lần, trong buổi luyện công tập thể, tôi và một học viên cùng ngồi thiền trên một phiến đá lớn. Mắt tôi nhắm, nhưng tôi cảm thấy phiến đá rung chuyển lên xuống trong suốt thời gian đó. Khi luyện xong, tôi hỏi người học viên kia: “Sao hôm nay phiến đá rung nhiều thế nhỉ?”

Cô ấy cười và nói vui: “Có lẽ kiếp trước chị đã từng tu luyện rồi.”

Tôi gật đầu: “Ồ, có lẽ vậy”, nhưng không hiểu hết ý của cô ấy.

Sư phụ giảng:

“Có một học viên ở Thanh Đảo, giờ nghỉ trưa trong phòng không có ai, ông ngồi trên giường đả toạ, ông vừa đả toạ liền bay lên, bay lên xóc rất ghê, lên cao một mét. Lên cao rồi lại rớt xuống, nẩy lên nẩy xuống tưng tưng, làm cả chăn đắp cũng rớt xuống đất.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được sáu tháng, làn da của tôi trở nên trắng trẻo và mềm mại, như thể lớp da thô ráp bên ngoài đã bong ra. Khi một người bạn từ Trung Quốc sang Mỹ thăm người thân, cô ấy hỏi tôi: “Làm thế nào mà làn da của bạn lại trở nên đẹp như vậy?” Tôi còn tưởng rằng đó là do ánh sáng và không để tâm.

Một lần khác, khi tôi trò chuyện trực tuyến với em gái tôi ở Trung Quốc, cô ấy nói: “Chà! Sao da của chị trắng mịn thế nhỉ, lại còn hồng hào nữa. Trông đẹp lắm.“

Một hôm, chồng tôi cũng hỏi: “Em đang dùng sản phẩm chăm sóc da nào vậy? Nó giúp làn da của em rất mịn màng. Trông em thật xinh đẹp.”

Một người nói thì tôi không quan tâm, nhưng khi ba người đều nói như thế, tôi bèn ngắm kỹ mình trong gương. “Ồ! Đúng vậy”, tôi nghĩ. Trong gương trông tôi hoàn toàn khác – làn da của tôi trắng trẻo và rạng rỡ.

Một hôm, tôi cảm thấy một luồng hơi ấm chạy qua lòng bàn chân phải, và kể từ đó nó không dừng lại. Khi chạm vào thì không thấy ấm, nhưng tôi luôn có thể cảm nhận được dòng điện ấm áp dưới chân phải của mình.

Một lần luyện công tập thể, trong khi luyện bài công pháp thứ ba, Quán Thông Lưỡng Cực Pháp, tôi giơ tay phải qua đầu theo chỉ dẫn của Sư phụ và cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp phát ra từ lòng bàn tay mình. Nó tiếp tục lao đi và phóng lên bầu trời. Điều này kéo dài cho đến khi tôi luyện xong bài công pháp đó.

Một lần, sau khi đả tọa xong, tôi đứng dậy để giúp tháo các biểu ngữ Đại Pháp xuống. Khi tôi quay lại để lấy tấm thảm của mình, một học viên chỉ xuống đất với vẻ ngạc nhiên. Tôi nhìn xuống, và thấy một vệt hình chữ U ngay chỗ tôi đã ngồi. Nó màu đen bóng, như thể mới được lau và rất dễ nhận thấy trên nền đá cẩm thạch. Một học viên thắc mắc liệu đó có phải do ướt không. Tôi chạm vào vệt đó rồi sờ quần áo của mình, nhưng chúng đều khô. Tôi kiểm tra tấm thảm và nó cũng khô. Khi đó chúng tôi nhận ra đó là một trong nhiều Thần tích của Đại Pháp – tất cả đều là điều tốt.

Sau Pháp hội năm 2018, tôi quá cảnh ở Thủ đô Washington lúc trở về. Trong khi chờ đợi ở sân bay, tôi bắt chuyện với một vài hành khách. Tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc đối với môn tu luyện.

Sau khi lên máy bay, khi tôi đang định ngồi xuống thì chợt nghe thấy giai điệu “Phổ Độ”. Thanh âm lớn đến mức mọi người trong cabin đều có thể nghe thấy. Tôi nghĩ có lẽ một học viên khác đang bật máy nghe nhạc MP3. Tôi đứng dậy nhìn quanh, nhưng không thấy người Trung Quốc nào cả, và cũng không biết nó từ đâu ra. Khi tôi nhận thấy những hành khách khác đang nhìn mình, tôi nhận ra không có ai đang mở hoặc nghe thấy bản “Phổ Độ”. Sau đó, tôi kể với một số học viên về điều này, và họ nói tôi đã nghe thấy âm nhạc từ một không gian khác.

Trong chuyến bay, tôi nhìn qua cửa sổ và thấy chiếc máy bay đang được nâng lên bởi một Pháp Luân vàng kim. Tôi hiếu kỳ và muốn chụp ảnh, nhưng không thể tìm thấy máy ảnh ở đâu. Khi cảnh tượng đó xuất hiện trở lại, tôi muốn chỉ cho người bên cạnh xem, nhưng người đó lại nhắm mắt, hình như đang ngủ. Đến lần xuất hiện thứ ba, tôi chỉ lặng yên ngồi ngắm.

Tôi tò mò muốn biết tại sao Pháp Luân vàng kim lại biến mất. Có phải là bị mây che không? Nhưng bầu trời lúc đó trong xanh và không có một gợn mây. Pháp Luân dường như hiểu được suy nghĩ của tôi và cho tôi thấy cách nó biến mất vào không gian khác. Đó là một cảnh tượng tuyệt vời. Mỗi khi nghĩ về những gì tôi đã thấy ngày hôm đó, tôi quay sang bên phải theo bản năng và nhìn ra ngoài cửa sổ, theo cùng góc độ trông vào khu vườn sau nhà. Theo góc nhìn này, khu vườn hình tròn của tôi có hình bầu dục. Nhưng vào ngày hôm đó, tôi đã có được cái nhìn ba chiều về Pháp Luân và chiếc máy bay mà nó đang nâng, như thể tôi đang nhìn từ trên cao xuống, chứ không phải từ bên trong máy bay.

Qua thiên mục, tôi cũng nhìn thấy các kênh năng lượng màu trắng bên trong cơ thể tôi giao nhau theo chiều dọc và chiều ngang. Tôi có thể chạm vào Pháp Luân ở vùng bụng dưới của mình đang xoay chín lần theo chiều kim đồng hồ và chín lần theo chiều ngược lại.

Trong thời gian quảng bá Thần Vận, chân tôi đôi khi bị đau sau khi đi bộ hàng giờ để phát tờ rơi hoặc thẻ treo cửa. Một lần, tôi nhìn thấy ở không gian khác, cả hai chân của tôi đung đưa qua lại trong không trung một cách không trọng lượng giống như hai tờ giấy. Còn rất nhiều trải nghiệm phi thường mà tôi không thể kể hết ra được ở đây.

Gần đây, tôi đã đọc câu chuyện tu luyện của Đào Uyên Minh (Tao Yuanming), một nhà thơ và chính trị gia nổi tiếng người Trung Quốc sống vào thời Lục Triều. Tôi được biết trong giới tu luyện có câu “Không tu Đạo mà đã ở trong Đạo”, nói đến một số người có sư phụ hướng dẫn họ tu luyện mà không hề hay biết. Những người này bề ngoài không tu luyện, và ngay cả bản thân họ cũng không biết mình đang tu luyện, chứ nói gì đến việc họ biết rằng mình có sư phụ quản. Nhưng họ có thể kiểm soát tốt bản thân trong suốt cuộc đời. Nếu sư phụ của họ đến từ tầng thứ cao, họ sẽ không theo ai khác hoặc tu luyện ở một môn phái khác, vì sư phụ của họ sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Sau khi đọc câu chuyện này, tôi đã hiểu tại sao mình không tham gia nhóm tôn giáo nào trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã trông chừng tôi và đảm bảo cuối cùng tôi đắc được Pháp và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Giờ đây tôi đã hiểu ra tất cả. Con xin tạ ơn Sư phụ!

Học Pháp tốt là điều căn bản để làm tốt ba việc

Mặc dù đắc Pháp muộn so với nhiều học viên khác, nhưng tôi rất trân trọng cơ duyên quý báu này. Lần đầu tiên tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cứ vừa đọc vừa khóc đẫm nước mắt.

Sư phụ giảng:

“Lão Tử từng giảng câu: ‘Thượng sỹ văn đạo, cần nhi hành chi’. Kẻ sỹ bậc thượng được nghe Đạo, [hiểu ra] đắc chính Pháp không hề dễ dàng gì, hôm nay không tu thì đợi bao giờ nữa?” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc đoạn Pháp này, tôi viết trên một tờ giấy: “Mình sẽ tu luyện như một thượng sỹ”.

Tôi cố gắng vâng lời Sư phụ và tu luyện tinh tấn. Ngay sau khi bước vào tu luyện, hàng ngày, ngoài việc học Pháp, tôi cũng bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi nhẩm “Luận Ngữ” và các bài thơ trong Hồng Ngâm. Việc học thuộc lòng và nhẩm Pháp đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Cho đến nay, tôi vẫn kiên trì học thuộc Pháp, tính đến nay, tôi đã đọc thuộc lòng “Luận Ngữ” hơn 3.000 lần, và toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân bảy lần.

Lúc đầu, tôi không biết gì về việc giảng chân tướng, và trong số những bạn bè và người thân của tôi ở Hoa Kỳ có rất ít người Trung Quốc. Tuy nhiên, bất cứ khi nào nói chuyện với người nhà và bạn bè ở Trung Quốc, tôi luôn nói với họ rằng tôi thật may mắn khi đắc được Pháp vĩ đại nhất vũ trụ. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là cao đức, và những người tu luyện Đại Pháp thực hành Chân-Thiện-Nhẫn, nguyên lý tối cao của vũ trụ.

Tôi đã quyết tâm và kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay từ ngày đầu tiên. Bố mẹ tôi có học vấn cao, thông minh, chăm chỉ và tốt bụng. Họ là tấm gương tuyệt vời cho tôi. Nhưng nỗi sợ bị trả thù đã ăn sâu vào tâm trí bố tôi, vì ông và gia đình luôn là mục tiêu của chế độ cộng sản trong hầu hết các phong trào chính trị.

Tôi không tin một người tốt hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn lại hành động vô lý như những gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền. Sau khi xem các chương trình chân tướng của NTDTV, tôi biết vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là do chính quyền cộng sản dàn dựng nhằm bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Lời vu khống của Đảng đã quá quen thuộc với tôi – nó thường dùng cùng một thủ đoạn trong các cuộc đàn áp chính trị.

Lúc đó, tôi rất muốn giảng chân tướng cho mọi người. Tôi ước họ có thể giống như tôi, nhìn thấu những lời dối trá của ĐCSTQ, không bị lừa và phản đối Đại Pháp của vũ trụ. Mỗi lần nói chuyện với bạn bè hoặc người thân ở Trung Quốc, tôi không thể không nói về sự tuyệt vời của Đại Pháp. Mọi người cười nhạo tôi và nói tôi bị ảo tưởng, nhưng họ dần hiểu được chân tướng và đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Gọi điện thoại giảng chân tướng về Trung Quốc

Khi không giảng chân tướng và cứu người, tôi biết mình đã không thực sự tu luyện như một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, cho dù tôi có học thuộc Pháp tốt đến đâu thì cũng chỉ là chạy theo hình thức. Chẳng phải tôi đang lừa dối chính mình sao? Và quan trọng hơn, chẳng phải đó là lừa dối Sư phụ sao? Tôi cảm thấy mình đang làm Sư phụ thất vọng. Nhưng Sư phụ từ bi vô hạn, đầu năm 2020, khi dịch bệnh COVID hoành hành, Sư tôn đã an bài cho tôi tham gia vào nền tảng gọi điện thoại giảng chân tướng toàn cầu.

Từ đó trở đi, tôi kiên trì gọi điện thoại khuyên tam thoái để cứu người. Tôi thường gọi cho các quan chức chính phủ và các chuyên án liên quan đến các trường hợp bức hại cụ thể. Cuộc bức hại đang tăng cường ở một số vùng, và những người liên quan đều bị cô lập và phong bế. Lo sợ người dân Trung Quốc phát hiện ra bản chất tà ác, ĐCSTQ đã dùng mọi biện pháp để ngăn cản người dân nhận các cuộc điện thoại từ nước ngoài. Họ chặn các cuộc gọi, đe dọa và ngăn cấm mọi người nhận những cuộc gọi như vậy. Đôi khi, việc giảng chân tướng cho mọi người rất khó khăn, và nhiều khi tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục.

Một học viên trên nền tảng đã phân tích dữ liệu, và nhận thấy chưa đến 15% số cuộc điện thoại của chúng tôi được nghe. Tôi dành cả buổi sáng để gọi điện, nhưng chỉ có một ít người trả lời. Dường như tôi đang lãng phí thời gian. Tôi có nên tiếp tục không? Tuy nhiên, Pháp Chính Nhân Gian đang cận kề, nếu hầu hết người dân Trung Quốc vẫn còn thành kiến với Đại Pháp, họ sẽ có nguy cơ bị đào thải. Sư phụ sẽ rất lo lắng bởi đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Sư phụ giảng:

“Tôi bảo mọi người này, chư vị không được lơ là việc thoái đảng. Then chốt vô cùng! Quan hệ tới việc chúng sinh được cứu, quan hệ tới sự đắc cứu của vô số sinh mệnh đằng sau mỗi người. Chư vị cần đối đãi thật thiết thực việc này, hơn nữa số người thoái đảng ấy, Thần cũng đang tính đếm đó, đừng coi nhẹ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017])

Nhờ sự chỉ dạy của Sư tôn, tôi đã vượt qua được sự nghi ngờ, và tiếp tục gọi điện thoại. Tôi tin đó cũng là kết quả của việc thường xuyên học Pháp. Mỗi ngày, tâm trí của tôi tập trung vào việc học Pháp hoặc giảng chân tướng. Tôi thậm chí còn mơ về việc nói chuyện với những người khác về Đại Pháp. Cho dù ĐCSTQ có cố gắng chặn những cuộc gọi này đến mức nào, hay tài khoản của chúng tôi trên mạng xã hội Trung Quốc bị khóa bao nhiêu lần, tôi vẫn dùng toàn bộ thời gian rảnh của mình để gọi về Trung Quốc và giúp mọi người làm tam thoái.

Hạn chế lớn nhất trong hình thức giảng chân tướng này là không thể nhìn thấy đối phương. Nếu người đó cúp máy quá sớm, họ có thể mất cơ hội được nghe chân tướng. Làm cách nào tôi có thể giữ người kia nói chuyện điện thoại lâu hơn một chút? Đây là điều quan trọng nhất – nó quyết định liệu tôi có thể truyền tải thông điệp của mình và khiến người khác hiểu tại sao việc tách mình ra khỏi ĐCSTQ là quan trọng.

Hồi mới bắt đầu, tôi viết ra các điểm cần nói. Bằng cách đó, tôi đã có thể thuyết phục một số người thoái Đảng, và tôi cảm thấy khá hài lòng về bản thân. Vì vậy, tôi bám sát kịch bản của mình, và đọc nó mỗi khi có người trả lời điện thoại. Nhưng cách này ngày càng kém hiệu quả. Hầu hết, đối phương đều cúp máy ngay khi tôi chào họ. Ngay cả khi có một hoặc hai người đồng ý thoái Đảng, tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi đừng bỏ cuộc.

Tôi đã hướng nội và nhận ra rằng bất kể làm gì, tôi phải luôn duy trì trạng thái của một người chân tu. Một người chân tu luôn nỗ lực đề cao bản thân, thay vì trở nên trì trệ. Trong việc giảng chân tướng, chúng ta cũng nên tìm cách điều chỉnh và hoàn thiện cách tiếp cận của mình – đây là phản ánh kết quả tu luyện của chúng ta.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh tâm thái và thay đổi cách gọi điện. Khi tôi nhận được danh sách—thường là năm số điện thoại—tôi cố gắng tìm hiểu thêm về từng người tôi sắp gọi, và điều chỉnh phần giới thiệu cho phù hợp.

Nếu có thể giữ người đó nói chuyện điện thoại trong vài phút, tôi thường có cơ hội tốt để giảng chân tướng sâu và giúp họ thoái Đảng. Mỗi khi có người cúp máy, tôi lập tức phân tích thời điểm và lý do họ cúp máy, và điều chỉnh để cải thiện nội dung. Tôi cố gắng tinh chỉnh mọi thứ để thu hút sự chú ý của người đó, từ ngữ điệu cho đến chủ đề nói chuyện.

Tôi cũng đặt mình vào vị trí của người khác, và suy nghĩ về cách tiếp cận của mình. Tôi là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và tôi luôn cần được Đại Pháp chỉ dẫn. Lời của tôi phải mang năng lượng của Đại Pháp để cứu người. Việc gọi điện thoại giảng chân tướng về Trung Quốc đã trở thành một trong ba việc tôi làm hàng ngày, và tôi cố gắng thực hiện tốt hơn mỗi ngày.

Trong mấy năm qua, tôi đã giúp nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, từ các chuyên gia đến giám đốc điều hành, từ công tố viên đến thẩm phán và công tố viên trưởng, từ lính canh đến giám đốc các trung tâm tẩy não, trại tạm giam, và nhà tù. Sau khi biết sự thật về Đại Pháp, một số người không chỉ thoái Đảng, mà còn nói sẽ giúp bảo vệ các học viên. Một số người cảm ơn tôi nhiều lần, và một số nói họ sẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Nhiều khi, hai hoặc ba người trong danh sách năm số điện thoại của tôi đồng ý thoái Đảng. Có lần, cả năm người đều sẵn sàng thoái. Mỗi ngày, tôi có thể giúp ít nhất một người thoái Đảng.

Đó không phải là để hiển thị hay chứng tỏ khả năng của bản thân, vì tôi biết tất cả đều do Sư phụ thực hiện. Tôi chỉ có thể làm được điều này thông qua việc học và đồng hóa với Pháp. Sư phụ an bài cho chúng sinh hữu duyên nhận điện thoại của tôi. Sư phụ đã không ngừng khích lệ và gia trì cho tôi trên hành trình giảng chân tướng, cứu chúng sinh này. Đó cũng là kết quả của tinh thần phối hợp tuyệt vời của tất cả học viên trên nền tảng.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/25/464808.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/19/213386.html

Đăng ngày 28-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share