Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2023] Năm 1985, sau khi sinh con gái, sức khỏe của tôi bắt đầu giảm sút vì những di chứng sau sinh, tình trạng ngày càng trở nên tồi tệ hơn và tôi đã nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ bình phục, nhưng điều đó đã thay đổi vào năm 1998.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp – Sự khởi đầu của tôi

Tôi sinh con gái vào năm 1985 và bị di chứng sau sinh. Phía sau lưng tôi luôn cảm giác như có một tảng đá lạnh đè lên và không thể duỗi thẳng lưng. Tôi rất nhạy cảm với không khí lạnh. Tôi cũng không thể chạm vào những đồ vật lạnh, một cơn gió mát thổi qua sẽ khiến vùng da hở của tôi nổi mẩn đỏ. Vào mùa Đông tình trạng còn tồi tệ hơn. Mỗi khi phải ra ngoài, tôi phải che kín người hoàn toàn, chỉ để hở đôi mắt, sau đó mắt cũng sẽ bị sưng tấy. Tôi đã thử nhiều loại thuốc nhưng không có tác dụng gì.

Vào tháng 12 năm 1988, tôi bị viêm cơ tim cấp tính do virus và không thể chữa khỏi hoàn toàn. Bình thường nhịp tim của tôi là 40-50 lần/phút nhưng có những lúc đột ngột tăng lên 80-90 lần/phút cho dù có hay không có kích thích từ bên ngoài. Vào lúc đó, tôi không thể cử động được. Chứng viêm cơ tim đã khiến những căn bệnh hiện tại của tôi càng trầm trọng hơn. Tôi không thể ăn hay ngủ. Tôi không thể chịu nổi cơn đau. Tôi đã thử nhiều loại thuốc nhưng chỉ có tác dụng trong một hoặc hai ngày và có nhiều tác dụng phụ. Tôi đã phải ngừng dùng thuốc. Tôi đã nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình nhưng lại phải nghĩ đến đứa con nhỏ của mình. Tôi sống trong tuyệt vọng.

Mọi thứ đã thay đổi 10 năm sau đó.

Một buổi sáng tháng 10 năm 1998, chồng tôi đi dạo buổi sáng trở về, nói rằng anh ấy thấy nhiều người tập Pháp Luân Đại Pháp trong công viên và anh ấy đề nghị tôi thử tập. Trước đây tôi đã thử khí công và thấy không có tác dụng nên tôi đã từ chối.

Chồng tôi không bỏ cuộc. Anh ấy lại nhắc đến điều đó vào một ngày khác: “Hãy thử xem. Điểm luyện công tập thể ở gần nhà chúng ta.” Con trai bốn tuổi của tôi nói: “Mẹ ơi, mẹ hãy thử đi. Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Con đang tập đây.“ Tôi mỉm cười với cháu, nhưng tôi vẫn không để tâm.

Vài ngày sau, giám đốc bộ phận của tôi mang đến cơ quan một chiếc máy chiếu video, buổi tối cô ấy muốn phát video giảng Pháp của Sư phụ Đại Pháp, cô ấy bảo tôi tới xem. Tôi đã đồng ý. Tôi rất ngạc nhiên trước những lời dạy của Sư phụ Lý và nhận ra rằng đó không phải là một môn khí công thông thường mà là một môn tu luyện thực sự! Sau khi xem xong, tôi cùng con trai về nhà, cháu nói với chị gái: “Nhà bác giám đốc có rất nhiều đèn khiêu vũ, chị đến mà xem!” Sau này chúng tôi biết được rằng “những chiếc đèn khiêu vũ” chính là Pháp Luân đang xoay.

Kể từ đó, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bắt đầu từ việc trở thành một người tốt theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn”, đọc cuốn sách chính Chuyển Pháp Luân và luyện công mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, tôi đã có thể đi bộ nhanh hơn, ăn nhiều hơn và có thể ngủ vào ban đêm. Mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất. Tôi thực sự đã trải nghiệm được sự tuyệt vời của việc không còn bệnh tật. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! Sư phụ thật tuyệt vời!

Mọc lại ngón tay

Chiều ngày 28 tháng 5 năm 2012, khi đang trong bếp chuẩn bị bữa ăn, tôi đang bận cắt thức ăn và vô tình cắt vào ngón trỏ tay trái. Lúc đầu tôi không nhận ra vì tôi không cảm thấy đau hay nhìn thấy máu. Tuy nhiên tôi thấy xương lộ ra trên ngón tay của mình.

Tôi tìm mảnh ngón tay đã bị cắt ra và đặt nó trở lại vị trí của mình và nói: “Đây là một phần ngón tay của tôi và nó sẽ ở lại đây.” Sau đó tôi cảm thấy đau và ngón tay tôi bắt đầu chảy máu. Tôi nghiến răng. Ngay lập tức cơn đau biến mất! Tôi nhận ra rằng chính Sư phụ đã gánh chịu nỗi đau này. Tôi vô cùng biết ơn! Tôi biết Sư phụ ở bên cạnh tôi và không có gì phải sợ hãi. Tôi đã không đến bệnh viện.

Ngày hôm sau tôi đi làm với ngón trỏ được quấn băng gạc. Ba ngày sau vào buổi chiều tôi vô tình chạm vào ngón trỏ của mình. Tôi biết rằng phần ngón tay bị cắt đã được gắn vào. Thật là kỳ diệu. Phẫu thuật cũng sẽ không cứu được ngón tay của tôi. Tôi không làm gì khác ngoài việc đặt mảnh đã cắt trở lại ngón tay của mình. Ngón trỏ của tôi đã lành lại mà không có bất kỳ vết thương nào.

Khi tôi đề cập điều này với một người bạn là trưởng khoa gây mê của bệnh viện, anh ấy nói: “Cho dù chị đến bệnh viện thì bác sĩ cũng không thể làm gì để cứu được ngón tay của chị.”

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/20/468337.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/28/213521.html

Đăng ngày 14-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share