Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, một học viên khác biên tập lại

[MINH HUỆ 17-07-2023] Tôi năm nay đã 67 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 2023. Tôi muốn kể cho các bạn nghe điều gì đã thúc đẩy tôi bắt đầu tu luyện.

Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo và không có điều kiện đi học, nên tôi là người mù chữ. Khi còn trẻ, tôi thích nghe các bản tin. Tôi chưa từng bao giờ nghi ngờ tuyên truyền của các phương tiện truyền thông của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Quá trình tẩy não lâu dài này đã biến tôi thành một người hoàn toàn vô thần. Tôi không tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi cũng nghĩ rằng những người tin vào Thần Phật là những kẻ ngu dốt.

Tuy nhiên sau khi tận mắt chứng kiến vài điều kỳ diệu xảy đến với các thành viên trong gia đình, tôi đã nhận ra quan niệm của mình là sai.

Vợ tôi khỏi bệnh

Vợ tôi là một phụ nữ nông thôn giản dị. Cô ấy là người vui vẻ, hướng ngoại, tốt bụng và hay giúp đỡ người khác. Cô ấy cũng là một thợ may giỏi. Khi có ai đó trong làng đến nhờ cô giúp, cô không bao giờ từ chối.

Đến năm 30 tuổi cô ấy mắc chứng thiếu máu não, dẫn đến tình trạng luôn bị buồn ngủ. Mỗi khi lên cơn đau đầu cô ấy thường hay đập đầu vào tường và khóc vì đau. Ngoài ra cô ấy còn bị tăng sản cổ tử cung, đau khớp và những vấn đề sức khỏe mãn tính khác. Cô ấy không làm việc được và trở nên cáu bẳn.

Gia đình chúng tôi có bốn người. Con gái và con trai của tôi còn đang đi học, và tôi là trụ cột tài chính duy nhất của gia đình. Tôi trồng trọt, nhưng không kiếm được nhiều tiền. Chúng tôi sống trong một căn nhà cũ kỹ có ba phòng ngủ, và không có đồ đạc tử tế.

Tôi vừa là cha vừa là mẹ. Hễ có chút tiền là vợ tôi sẽ dùng để mua thuốc hoặc đi trị bệnh. Tôi luôn bực mình cô ấy vì việc này.

Chúng tôi cãi nhau suốt ngày. Tôi thường nói: “Em làm lãng phí tiền bạc gia đình!” Mỗi khi tôi nói như vậy, cô ấy liền giận và khóc. Cô ấy ghét tình trạng sức khỏe kém của bản thân và thường xuyên nói: “Nếu ai chữa được bệnh cho em, thì bảo em làm gì em cũng làm!” Sự dày vò của bệnh tật khiến cô ấy cảm thấy tuyệt vọng và thậm chí còn nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời của mình.

Năm 1998, sau khi Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền đến quê hương của tôi, vợ tôi đã may mắn đắc Pháp và bước vào tu luyện. Chỉ trong vòng hai tháng, không cần dùng thuốc, cũng chẳng tiêm và cũng chẳng tốn xu nào, vợ tôi đã khỏe mạnh trở lại. Khuôn mặt tái nhợt của cô ấy ngày nào nay đã trở nên hồng hào và mềm mại. Tính nóng nảy của cô ấy cũng thay đổi và trở nên dịu dàng. Cô ấy có thể đảm nhận mọi công việc cả trong lẫn ngoài. Vợ tôi luôn tràn đầy năng lượng và mở một tiệm may nhỏ. Cô ấy đã tận dụng nó như một cơ hội để nói cho người khác nghe về Đại Pháp.

Kể từ đó gia đình chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận và tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đã ra ngoài thành phố để tìm việc làm. Chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi không ngờ vận may như vậy lại có thể đến với chúng tôi. Có vẻ như bất cứ ai tôi gặp đều bị bệnh, nên tôi đã nói với họ rằng: “Hãy thử tập Pháp Luân Đại Pháp đi. Pháp Luân Đại Pháp thần kỳ lắm!”

Một người tu cả nhà hưởng lợi

Sau khi vợ tôi bắt đầu tu luyện, cả nhà chúng tôi đều được hưởng lợi. Trước tiên, khi vợ tôi không còn bị bệnh nữa, chúng tôi tiết kiệm được rất nhiều từ chi phí y tế. Nhờ có thể đi nơi khác tìm việc làm, tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Các con chúng tôi biết Đại Pháp là tốt nên cũng được hưởng lợi. Chúng cũng không cãi nhau.

Kể từ khi vợ tôi có thể làm được việc nhà thì tôi không còn phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa. Cuộc sống của tôi trở nên vô tư. Chúng tôi có một gia đình hạnh phúc khiến người khác phải ghen tị.

Điều làm tôi khó quên nhất là hai sự việc trong đó Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng chúng tôi.

Cả tôi và anh trai đều sống sót sau một tai nạn nghiêm trọng

Vào đêm trước Tết Nguyên Đán, tôi và anh trai đã lái một chiếc xe tải hạng nặng đến thành phố Thừa Đức để giao bia. Chúng tôi phải lái xe trên một con đường núi vừa dốc lại vừa hẹp. Một bên chúng tôi là núi, bên còn lại là vực với một con suối chảy ngang qua có độ sâu gần 30m. Con đường được trải bằng những khối xi-măng. Xe tải của chúng tôi chở hơn 100 tấn bia.

Chúng tôi đang lái xe chậm rãi trên con đường núi hiểm trở thì đột nhiên phanh bị hỏng. Phần đầu xe tải đã đâm vào ba khối bê tông, xé toạc bình xăng, trục xe, và hai bánh trước đã lao khỏi đường và lăn xuống suối. Cabin của chiếc xe tải văng ra và chúng tôi rơi xuống vực.

Khi chiếc xe tải chỉ cách chân núi khoảng 9m, tôi chợt nhớ ra vợ tôi thường hay dặn: “Khi gặp nguy hiểm hãy nhớ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Nên tôi liền lập tức hô to chín chữ chân ngôn. Tôi bị hất văng ra khỏi cửa xe ngay khi kính chắn gió vỡ tan. Cuối cùng tôi bị treo trên một cành cây ở rìa vách đá với chỉ một chiếc xương sườn bị thương.

Bất chấp cơn đau, tôi vẫn lấy điện thoại gọi cho anh trai, nhưng không thấy anh trả lời máy. Khi chiếc xe tải rơi tới chân núi và dừng lại, tôi nghe thấy tiếng của anh trai mình vọng lên từ dưới thung lũng. Tôi thấy nhẹ nhõm. Sau này tôi mới biết ngực anh ấy bị cắt là do bị đập vào vô lăng. Ngón chân út của anh cũng bị thương.

Theo như lời anh trai của tôi, thì chiếc xe tải đã lăn xuống chân đồi và đỗ chắc chắn trên một tảng đá lớn bằng phẳng. Bề mặt của tảng đá chỉ vừa đủ lớn để chứa nguyên chiếc xe tải. Chiếc xe tải bị dập nát. Vợ tôi đã từng nói cho anh trai của tôi nghe về vẻ đẹp của Đại Pháp và nhờ đó mà anh đã sống sót.

Chúng tôi được người địa phương cho biết rằng đoạn đường này khá nguy hiểm và đã xảy ra nhiều vụ tai nạn. Bất cứ ai gặp tai nạn ở cung đường này đều không qua được. Vài năm trước có một chiếc xe bồn lớn chở bùn xi măng đã rơi xuống chân đồi và người tài xế bị hất văng ra ngoài. Ai cũng nói chúng tôi quả thực may mắn và đã sống sót một cách kỳ diệu.

Giờ đây, mỗi lần nhắc đến vụ tai nạn này, tôi đều không cầm được nước mắt.

Con trai tôi được cứu

Sau khi con trai tôi tốt nghiệp trung học cơ sở, cháu vào làm việc ở một nhà máy thép. Cháu không bao giờ đi làm trễ và làm việc rất chăm chỉ. Một ngày kia, cháu ngủ quên và bị dậy muộn.

Ngay khi cháu vừa đến cổng xưởng, thì nghe thấy một tiếng nổ lớn ở bên trong xưởng. Vụ nổ xảy ra ở khu vực chỗ cháu làm, và có rất nhiều đồng nghiệp của cháu bị thương và tử vong. Nếu hôm đó cháu không đi làm trễ thì có thể cháu đã bị chết trong vụ nổ đó.

Gia đình chúng tôi biết rằng chính Sư phụ là người đã giúp con trai chúng tôi thoát khỏi thảm họa này. Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Tâm sợ hãi khiến tôi phạm tội chống lại Thần Phật

Tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã bị ham muốn quyền lực lôi kéo. Sự phổ biến của Pháp Luân Đại Pháp đã khiến Giang dấy lên tâm đố kỵ và ông ta đã phát động cuộc đàn áp bức hại những người dân tốt bụng tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.

Vợ tôi bị bắt và bị đưa đến một trung tâm tẩy não. Chỉ cần cô ấy từ chối bị chuyển hóa, thì liền lập tức bị giam giữ bất hợp pháp và bị tra tấn tàn bạo cả về tinh thần lẫn thể xác.

Tôi đã trải qua thời Cách mạng Văn hóa nên tôi biết rõ sự tàn ác của ĐCSTQ. Tôi sợ gia đình mình sẽ bị ảnh hưởng, trong đó gồm cả mấy đứa con của chúng tôi. Điều này có nghĩa là mất đi cuộc sống tốt đẹp của chúng tôi. Tôi cũng biết rằng Đại Pháp là tốt nhưng tôi không dám đứng lên bảo vệ vợ mình. Thay vào đó tôi đã đến trung tâm tẩy não rất nhiều lần để hỗ trợ cho các nhân viên Phòng 610 nhằm cố gắng “chuyển hóa” cô ấy.

Sau khi cô ấy được tha về nhà, tôi không cho phép cô ấy học Pháp hay luyện công gì cả. Tôi thậm chí còn đánh cô ấy. Tôi đã xé hết sách Đại Pháp và đốt chúng đi. Khi các học viên đến nhà tôi, thay vì chào đón họ như trước tôi lại tỏ ra lạnh lùng và nói những điều khó nghe hoặc đuổi họ ra ngoài. Tôi cũng không cho phép vợ mình liên lạc với bất kỳ học viên nào.

Không lâu sau đó, tôi bắt đầu bị u máu não và phải phẫu thuật tại Bệnh viện Quân y Bắc Kinh. Tôi phải nằm viện hơn một tháng và tiêu tốn hơn 300.000 Nhân dân tệ. Vợ tôi bảo rằng tôi bị quả báo vì những hành động của mình. Tuy nhiên tôi không tin điều đó.

Trong đại dịch COVID, tôi nhìn thấy một tờ giấy dán trên tường trong phòng của vợ tôi có câu: “Đại dịch lan tràn nhưng có cách chữa trị.” Tôi đã bị rối trí liền vội lấy tay giật nó xuống và xé nó đi. Tôi đã chửi mắng vợ mình. Tuy nhiên, cô ấy không phản đối mà chỉ im lặng nhìn tôi. Sau đó, cô ấy cũng không nhắc lại chuyện đó hay oán hận tôi.

Vài ngày sau, nửa người bên trái của tôi bỗng nhiên bị tê liệt. Tôi không thể cử động được tay, chân, hay lưỡi của mình. Tôi bị loạng choạng và mất khả năng di chuyển. Vợ tôi đã gọi cấp cứu và đưa tôi đến bệnh viện. Bác sỹ cho hay tôi bị đột quỵ và buộc tôi phải nhập viện.

Sau khi nằm viện 18 ngày tôi đã tiêu tốn hết 10.000 Nhân dân tệ, đó là toàn bộ số tiền tiết kiệm của chúng tôi, tôi nói với vợ: “Anh không muốn lãng phí tiền của chúng ta ở đây. Hãy đưa anh về nhà.” Thế là vợ tôi làm thủ tục cho tôi xuất viện.

Sau khi về tới nhà, vợ tôi kể cho tôi nghe một số trường hợp có thật về việc bị quả báo vì bức hại Đại Pháp. Lần này tôi đã lắng nghe.

Trong dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, một học viên đã mang đến cho tôi một bài viết mới có nhan đề “Vì sao có nhân loại” mà nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí, đã viết cho toàn thể nhân loại. Tôi đã nghe một vài lần và bị sốc. Từ bi của Sư phụ cuối cùng đã đánh thức tôi. Pháp Luân Đại Pháp ở đây để cứu nhân loại và giúp chúng sinh vượt qua đại nạn.

Cuối cùng tôi đã thức tỉnh và nhận ra mình đã phạm tội tày đình vì đã đến trung tâm tẩy não thuyết phục vợ mình “chuyển hóa”. Tiêu hủy sách Đại Pháp của cô ấy và các tài liệu cũng là phạm tội ác chống lại Thần Phật. Bệnh tật của tôi là quả báo mà tôi phải gánh chịu vì tất cả những điều ác đó.

Khi vợ tôi thấy rằng tôi đã thực sự hối lỗi, cô ấy đã đề nghị tôi nên chính thức tuyên bố trên trang web Minh Huệ để xin tha thứ và cho tôi một cơ hội để chính lại bản thân. Tôi liền lập tức đồng ý và ký vào bản nghiêm chính thanh minh mà một học viên đã soạn giúp tôi.

Đi trên con đường phản bổn quy chân

Bây giờ tôi chân thành niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và mang theo bên mình các tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp để tặng cho bất kỳ ai mà tôi gặp. Tôi nghe audio bài giảng của Sư phụ mỗi ngày.

Tôi ủng hộ vợ mình học Pháp và luyện công, cũng như đi ra ngoài giảng thanh chân tướng cứu người. Vì tôi đã chân thành hối hận về những hành vi sai trái của mình, Sư phụ đã tha thứ cho tôi và điều chỉnh lại thân thể cho tôi. Tôi đã nhanh chóng hồi phục.

Sư phụ cũng khai mở thiên mục cho tôi. Những gì tôi nhìn thấy ban đầu đều là những sinh mệnh tầng thấp dưới những hình thức kỳ lạ. Nhưng giờ tôi nhìn thấy những cảnh đẹp ở không gian khác.

Tôi không ngờ số phận của mình lại xoay chuyển ở tuổi này. Tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ, và trở thành một người tốt bằng việc chiểu theo các tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn; tôn kính Thần Phật. Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn tiến về phía trước trên con đường phản bổn quy chân của mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì ơn cứu độ từ bi của Ngài!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/17/463038.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/28/212664.html

Đăng ngày 18-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share