Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-01-2024] Vào tháng 5 năm 2018, tôi bị bắt và giam giữ phi pháp vì giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi đã tuyệt thực trong trại tạm giam để phản đối cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐSCTQ).

Có khoảng bảy hoặc tám tù nhân trong buồng giam của tôi lúc đó, và tôi thầm nghĩ: “Mình sẽ cứu họ!”

Tôi lịch sự chào họ, một trong số họ cười với tôi và nói: “Dì ơi, trông gì thật là có học thức đó.”

Tôi nói: “Cảm ơn! Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Chính là Sư phụ của tôi, Đại sư Lý, Nhà sáng lập môn công pháp này, đã dạy tôi trở thành một người tốt.”

“Sư phụ của dì?” Cô gái nhìn tôi tò mò.

Tôi nói: “Đúng rồi, Ngài dạy chúng tôi đối xử tốt với mọi người.”

“Sao dì khác với những gì cháu xem trên TV vậy?” Cô gái bối rối hỏi lại: “Sao những đồng môn của dì lại tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn?”

“Đó là một vụ dàn dựng lừa bịp của ĐSCTQ để vu khống Pháp Luân Công và lừa đối mọi người.” Tôi trả lời và giảng chân tướng về vụ lừa đối đó cho những tù nhân, đồng thời nói với họ rằng Pháp Luân Công nghiêm cấm sát sinh và tự sát.

“Sư phụ Lý dạy chúng tôi rằng sát sinh và tự sát đều có tội. Pháp Luân Công yêu cầu tu luyện tâm tính, giữ gìn đạo đức, và trở thành người tốt theo nguyên lý của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn. Nhưng sau đó giang Trạch Dân và tay sai, vì sợ hãi mất đi quyền lực, đã phát động cuộc bức hại hàng chục triệu người vô tội trên khắp Trung Quốc. Cháu không nghĩ họ mới thực sự là tà ác sao!”

Tôi cũng kể với họ rằng trước đây từng bị viêm dính bao khớp vai, đau nửa đầu, táo bón và cảm lạnh thường xuyên do sức khỏe rất kém. Tuy nhiên, tất cả bệnh tật này đều biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi nói: “Dì bắt đầu tu luyện vào năm 1997, và từ đó trở đi, dì không bao giờ cần dùng một viên thuốc nào vì sức khỏe đã rất tốt.”

Họ lắng nghe chăm chú và gật đầu liên tục. Tôi cũng nói với họ về lịch sử tội ác của ĐCSTQ và nhiều cuộc phát động chính trị đã làm chết hơn 80 triệu người dân Trung Quốc.

“ĐCSTQ đã phạm quá nhiều tội ác nên Thiên thượng sẽ tiêu diệt nó.” Tôi tiếp tục: “Vào tháng 6 năm 2002, một tảng đá được tìm thấy ở Huyện Bình Đường, Tỉnh Quý Châu, trên bề mặt khắc sáu chữ: “Trung Quốc Cộng Sản Đảng Vong.” Các chuyên gia nghiên cứu tảng đá đó kết luận rằng những chữ này được hình thành tự nhiên từ khoảng 270 triệu năm trước.”

Tôi cũng nói cho họ về phong trào thoái ĐCSTQ và rằng chúng ta là con cháu Viêm Hoàng, không phải của Mác và Lê Nin. Tôi bảo họ phải tránh xa ĐCSTQ để có tương lai an toàn.

Họ đồng ý những gì tôi nói và tôi đã giúp mỗi người họ thoái các tổ chức của ĐCSTQ mà họ từng gia nhập (dùng hóa danh). Tôi rất mừng cho họ.

Ba ngày sau, chúng tôi có một người mới vào phòng. Trông cô giống một người phụ nữ trẻ hướng nghiệp. Hóa ra cô cũng là người địa phương (tôi gọi cô là Mỹ). Tôi tự giới thiệu với cô và nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công.”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, ngay khi nghe thấy “Pháp Luân Công”, cô xua tôi ra và gầm lên: “Đừng nói với tôi về Pháp Luân Công. Chúng tôi không tham gia chính trị!”

Tôi thầm nghĩ: “Chắc cô ấy đang tức tối khi bị giam, không nên chấp những gì cô ấy nói. Tôi sẽ giúp cô hiểu chân tướng sau.”

Hôm sau, khi biết rằng tôi đã tuyệt thực bốn ngày, cô ấy đã nói với tôi: “Nếu không ăn uống, dì sống được bốn ngày là cùng. Dì chắc chắn sẽ không sống nổi năm ngày.”

Sang ngày thứ năm, khi nhìn thấy tôi vẫn tràn trề năng lượng và tươi tỉnh, cô tuyên bố: “Dì chắc chắn sẽ chết vào ngày thứ sáu.” Vậy mà tôi vẫn khỏe mạnh.

Đến ngày thứ sáu, con trai, con gái và con rể tới thăm tôi ở trại tạm giam. Chúng mang cháo tự nấu ở nhà đến và khuyên tôi ăn. Tôi đã giải thích cho chúng vì sao phải tuyệt thực và bảo chúng không cần lo lắng.

Khi tôi quay về phòng giam, bạn cùng phòng muốn biết cuộc gặp gia đình như thế nào, tôi đã kể những gì xảy ra. Có thể thấy ánh mắt khâm phục của họ. Riêng Mỹ đã thay đổi rất nhiều vài ngày qua. Cô đã tận mắt chứng kiến sự khác biệt của đệ tử Đại Pháp.

Nhà vệ sinh là nơi bẩn nhất trong buồng giam, với bao nhiêu người ăn uống và đại tiện trong cùng một phòng. Tôi cọ rửa nhà vệ sinh mỗi ngày và đảm bảo không còn mùi. Thậm chí khi tuyệt thực, tôi vẫn đặt đồ ăn bằng tiền của mình cho những người trong phòng. Khi ai đó buồn, tôi tâm sự và động viên họ bằng những Pháp lý mà tôi học được. Mỹ đã quan sát tôi cẩn thận mỗi ngày.

Tôi luôn trong trạng thái vui vẻ, và họ không hề thấy việc tuyệt thực khiến tôi đau đớn hay khó chịu thân thể. Tôi không động tâm chút nào khi nhìn người khác ăn.

Nhìn thấy tôi ứng phó tốt như thế nào, Mỹ không thể không hỏi: “Dì, dì không đói hay khát sao?” Tôi bảo: “Không, dì ổn mà.”

“Thật không thể tin nổi, thực sự không tin nổi!” Cô lẩm nhẩm.

Bất ngờ cô như nhớ ra gì đó và thầm thì: “Dì biết không, cảnh sát không tin rằng dì tuyệt thực lâu ngày như thế. Họ thậm chí gọi cháu ra và hỏi rằng dì có dậy nửa đêm để ăn vụng không.”

Tôi cười và nói: “Cháu nên tin tưởng dì vì cháu đã chứng kiến sức mạnh thần kỳ của Pháp Luân Công!” Cô ấy cũng cười ngưỡng mộ. Vì thế tôi tiếp tục giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. “Cháu tin dì! Thật đó!” Cô ấy tiếp lời. Sau đó cô đã thoái Đoàn thanh niên của ĐCSTQ mà cô đã từng tham gia. Tôi vui mừng vì một sinh mệnh đã bị đầu độc nặng nề bởi sự tuyên truyền của ĐCSTQ nay đã được đắc cứu.

Vào ngày thứ tám của cuộc tuyệt thực, tôi bị cưỡng bức đưa đến bệnh viện để truyền nước. Khi quay lại buồng giam, Mỹ đã lo lắng kể với tôi: “Dì ơi, khi dì đi, cảnh sát đến và đe dọa chúng cháu rằng nếu dì tiếp tục tuyệt thực, tất cả chúng ta sẽ bị giám sát chặt chẽ.”

Tôi biết rằng những cảnh sát này có thể làm mọi điều ác ôn. Nhìn những khuôn mặt sợ hãi của họ, tôi thầm nghĩ: “Tôi là đệ tử Đại Pháp và tôi phải làm theo những gì Sư phụ dạy.” Tôi bảo: “Đừng lo, vì các cháu, ngày mai dì sẽ ăn.”

Họ ngấn lệ và nói: “Dì, dì thật tuyệt vời!”

“Không phải dì. Đó là Sư phụ Lý đã dạy chúng tôi phải luôn nghĩ cho người khác.” Lúc đó thực sự xúc động.

Vào bữa trưa hôm sau, tôi ăn bữa đầu tiên sau chín ngày. Một nữ cảnh sát tới buồng giam với một màn hình nhỏ trên vai. Cô ấy đứng cạnh và xem tôi ăn.

“Sao cô nhìn tôi như vậy?” Tôi hỏi, nhưng cô ta không nói gì. Cô ta bỏ đi sau khi tôi ăn xong.

Vào lúc ăn tối, cô ta quay lại, vẫn với màn hình nhỏ trên vai. Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi tới khi tôi ăn xong bữa tối.

Khi tôi gặp cô ta vào hôm sau, tôi đã hỏi lại vì sao cô cứ nhìn chằm chằm khi tôi ăn vậy.

Cô ta nói: “Ồ, người ngừng tuyệt thực không thể ăn như thế ngay lập tức được, vì dạ dày không thể tiêu hóa và họ có thể nôn.”

Đúng vậy, điều đó có thể xảy ra với người bình thường, nhưng tôi là một người tu Đại Pháp. Một lần nữa, tôi lại trải nghiệm sức mạnh phi thường của Đại Pháp.

Một buổi sáng khi tới giờ luyện công, bạn cùng phòng giam xếp hàng như thường lệ. Đột nhiên, Mỹ gọi tôi: “Dì ơi, lại đây. Dì có thể dạy chúng cháu luyện Pháp Luân Công được chứ?”

Tôi vô cùng xúc động trước lòng dũng cảm và chính nghĩa của họ trong trại tạm giam của ĐCSTQ. Tôi đứng trước họ và bắt đầu dạy họ bài công pháp thứ nhất, Phật Triển Thiên Thủ Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/25/471271.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/1/216055.html

Đăng ngày 06-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share