Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-12-2023] Tôi năm nay 78 tuổi và sống ở nông thôn. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc đủ loại bệnh, bao gồm suy nhược thần kinh, loét tá tràng, viêm dạ dày ruột, đau chân, và mất ngủ. Chồng tôi không quan tâm đến tôi và hay mắng mỏ tôi. Ông ấy còn không bao giờ làm việc nhà và suốt ngày đánh bạc. Các chủ nợ của ông ấy thường xuyên sách nhiễu tôi để đòi tiền. Dù sức khỏe yếu nhưng tôi vẫn phải gánh vác gia đình và chăm sóc chồng con.

Năm 1997, tôi đắc Pháp. Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu ý nghĩa của việc làm người và tôi nhận ra rằng những bất hạnh của tôi là do những điều xấu mà tôi đã làm trong tiền kiếp gây ra, nợ thì tôi phải trả, và tôi biết làm thế nào để trở thành một người tốt trong tương lai.

Tôi nghiêm khắc tuân theo những yêu cầu của Sư phụ Lý Hồng Chí và không còn oán hận chồng mình nữa.

Khi tâm tính của tôi đề cao, cơ thể tôi trải qua một sự thay đổi từ căn bản. Tôi trở nên vô bệnh và có một làn da sáng khỏe, hồng hào. Tôi tràn đầy năng lượng và không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Tôi có thể leo cầu thang hai bậc mỗi bước và đi bộ nhanh thoăn thoắt.

Chồng tôi chưa bao giờ làm công việc sửa chữa, như việc xử lý các chỗ rò rỉ, tắc ống khói, hay hỏng công tắc điện – những việc mà đàn ông thường làm. Mỗi khi nhà bị dột, tôi trèo lên mái nhà và sửa lại. Đây vốn là loại công việc mà ngay cả thanh niên cũng ngại, chứ đừng nói là một bà lão ngoài 70 tuổi như tôi, nhưng tôi đã làm được.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, do cuộc bức hại Đại Pháp ngày càng phô thiên cái địa, chồng tôi rất sợ hãi và thường xuyên đe dọa tôi. Tôi biết ông ấy đã bị đầu độc bởi những tuyên truyền và phải chịu áp lực rất lớn. Tôi tiếp tục làm những gì Sư phụ bảo tôi làm, bằng cách nghĩ đến người khác trước khi làm bất cứ điều gì.

Bất chấp sự ngược đãi của chồng, tôi vẫn nói với ông ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp, cũng như bản chất bất công của cuộc bức hại để ông ấy có thể phân biệt đúng sai.

Chồng tôi mỗi ngày hầu như chỉ làm một việc, như thể đó là công việc của ông ấy, đó là ra ngoài chơi mạt chược. Ông ấy đi rất đúng giờ và đến giờ ăn cơm ông ấy mới về. Đôi khi thấy tôi chưa kịp nấu xong, ông ấy liền mắng tôi. Tôi ghi nhớ lời Sư phụ giảng, không ôm giữ oán hận với ông ấy và vui vẻ chăm sóc chồng.

Chúng tôi không có thu nhập nhưng chồng tôi cũng không chịu ra ngoài kiếm tiền. Khi các con biếu ông ấy chút tiền, ông ấy lại đi đánh bạc. Nếu đồ ăn không ngon, ông ấy lại mắng tôi. Sau đó, tôi nghĩ ra việc đi nhặt phế liệu bán và có tiền cải thiện bữa ăn cho ông ấy. Còn tôi ăn thức ăn thừa, bởi vì thân thể khỏe mạnh, nên tôi ăn gì cũng thấy ngon.

Dần dần, trái tim lạnh lùng của ông ấy cũng tan chảy, ông ấy chuyển từ chống đối và nói xấu Đại Pháp sang im lặng. Sau đó, thái độ của ông ấy đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn. Thỉnh thoảng ông ấy vẫn đánh và mắng mỏ tôi, nhưng tôi luôn hướng nội và nhận ra rằng lời nói và hành động của mình không đạt yêu cầu của Đại Pháp. Ngay khi tôi chính lại bản thân, thái độ của ông ấy liền thay đổi. Ông ấy bắt đầu khen ngợi tôi và nói với bạn bè, gia đình rằng tôi là một người tuyệt vời.

Con cái chúng tôi cũng hiểu được sự thật về Đại Pháp và được ban phước. Thu nhập của các cháu tăng lên đáng kể nên các cháu mua cho chúng tôi một căn hộ rộng rãi trong Thành phố.

Sau khi chúng tôi chuyển nhà, điều kiện sống của chúng tôi được cải thiện đáng kể. Sáng sáng khi tôi thức dậy, nhìn ngôi nhà ngăn nắp, sạch sẽ của mình tôi không khỏi nghĩ: “Đây có phải là nhà của mình không? Không phải mình đang mơ đấy chứ?” Đối với tôi, việc sống trong một căn hộ mới ở Thành phố chỉ là một giấc mơ nhưng nó đã trở thành hiện thực một cách kỳ diệu.

Niềm vui của người dân sau khi biết được chân tướng

Sư phụ dạy tôi cách làm người tốt và ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh. Điều duy nhất tôi có thể làm để đền đáp Ngài là nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp, để nhiều người hơn có thể được thụ ích từ môn tu luyện. Bây giờ tôi luôn nói với mọi người rằng đi ngược lại luân lý truyền thống sẽ dẫn đến băng hoại đạo đức, và cách duy nhất để có tương lai tươi sáng là thoái xuất khỏi các tổ chức vô Thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Nhiều người hiểu được chân tướng và đã được ban phước. Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện.

Tôi có một người hàng xóm đã 80 tuổi bị bệnh loãng xương và đau lưng. Bà ấy chỉ còn da bọc xương, rất ngại cử động và đã phải nhập viện hai lần. Tôi đã giảng chân tướng cho bà ấy, khuyên bà ấy thoái ĐCSTQ và dặn bà ấy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Bà ấy rất tin vào điều đó và nói rằng bà sẽ chắp tay nhẩm niệm cụm từ đó cả ngày.

Khoảng một tháng sau, tôi đến thăm bà và bà đã thay đổi đến mức đáng kinh ngạc! Bà ấy có đôi má hồng hào và tăng cân trông khác hẳn trước kia. Bà ấy hào hứng kể rằng giờ đây bà ăn ngon miệng và có thể làm việc nhà. Bà rất biết ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp! Bà còn kể rằng khi bạn bè đến thăm và nhận xét về những thay đổi của bà, bà đã nói với mọi người rằng bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và Sư phụ Lý đã cứu mạng bà.

Có lần, tôi gặp một cặp vợ chồng lớn tuổi đã nghe chân tướng cách đây vài năm và họ háo hức kể cho tôi nghe Sư phụ đã bảo hộ họ như thế nào.

Một lần, người đàn ông đang cùng vợ lái máy kéo thì bất ngờ nhìn thấy một cái hố sâu trước mặt. Ông ấy phanh không kịp và nghĩ rằng họ sắp chết. Nhưng chiếc máy kéo đột ngột dừng lại. Họ cẩn thận leo xuống và thấy bánh trước treo lơ lửng trên miệng hố.

Khi họ cẩu chiếc máy kéo đi, mọi người đều nói thật khó tin. Người đàn ông nói với tôi: “Cảm ơn Sư phụ Đại Pháp! Chúng tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chúng tôi vẫn còn tấm bùa hộ mệnh mà bác đã tặng cho chúng em. Nếu không, thì ngày hôm đó chúng em đã đi rồi. Chúng em rất biết ơn ân cứu mạng của Sư phụ!”

Người đàn ông nói với tôi rằng gia đình ông ấy có một trang trại lợn. Trong khi những người nông dân khác phải tiêm phòng cho lợn của họ, thì gia đình ông không bao giờ phải tiêm phòng vì lợn của họ không bao giờ bị bệnh. Vợ chồng họ nói rằng tất cả là nhờ phúc lành của Đại Pháp.

Khi tôi giảng chân tướng cho một người đàn ông khác, ông ấy hào hứng kể rằng vài năm trước, ông ấy đã nhặt được một cuốn lịch và thấy trên đó có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Cuốn lịch chứa đựng nhiều câu chuyện về những người thành tâm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nhận được phúc lành. Ông ấy rất tin điều đó đến mức cũng niệm cụm từ này hàng ngày.

Có lần khi ông ấy đang đi xe máy thì bị va chạm với một chiếc ô tô. Lúc đó ông ấy cảm thấy như có ai đó nhấc bổng ông lên và đặt sang bên đường. Chiếc xe máy bị hư hại nặng nề nhưng ông ấy vẫn bình yên vô sự mà không hề hấn gì, điều đó thật đáng kinh ngạc. Ông ấy nói: “Nếu tôi không tự mình trải nghiệm điều này thì ai nói tôi cũng không tin. Chỉ có thể giải thích rằng Thần đã bảo vệ tôi”.

Ông ấy còn kể là ông đã nhận được một cuốn lịch có nội dung rằng mọi người nên làm tam thoái để được an toàn. Ông ấy không biết phải làm thế nào nên gặp tôi ông ấy rất vui, và tôi đã giúp ông ấy thoái Đội.

Có lần tôi đưa một cuốn lịch cho một người đàn ông và ông ấy nói: “Nếu là của Pháp Luân Đại Pháp thì tôi mới lấy, còn không thì tôi không cần”. Tôi hỏi tại sao, ông bèn kể với tôi rằng có lần khi ông đang dẫm lên một cành cây ven đường thì bị một chiếc xe bán tải lôi cành cây đi với tốc độ cao. Ông bị văng ra và biết điều đó có nghĩa là nó đến để lấy đi mạng sống của ông, nhưng nhờ ông đã hiểu được sự thật về Đại Pháp nên Sư phụ đã cứu ông. Nếu không thì ông ấy đã chết rồi. Ông chỉ bị thương nhẹ một bên cánh tay và ông rất biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Tôi mừng cho ông ấy. Vì ông ấy biết được chân tướng nên Sư phụ đã bảo hộ ông.

Việc làm tốt của cảnh sát

Có lần tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại cho hai học sinh cấp hai và đưa cho các cháu bùa hộ mệnh, nhưng hai cháu đã gọi cảnh sát. Một chiếc xe cảnh sát lao tới trước mặt tôi và hai cảnh sát cố gắng kéo tôi vào trong xe. Hai sĩ quan trẻ cố gắng hết sức nhưng không thể lôi được tôi vào. Một người trong số họ thì thầm với tôi: “Bác ơi, bác cứ lên xe đi, đến chỗ không có ai chúng cháu sẽ cho bác xuống”.

Tôi lên xe nhưng không hoàn toàn tin vào những gì cậu ấy hứa. Đi được một đoạn, cảnh sát dừng xe và thả tôi đi. Sau khi bước ra ngoài, tôi nhớ ra mình quên hướng dẫn họ cách vượt tường lửa Internet nên chạy lại. Họ nói: “Sao bác lại quay lại?” Tôi nói: “Tôi đưa cho các cậu phần mềm để vượt tường lửa Internet của ĐCSTQ”. Họ nhận lấy và mỉm cười.

Sự việc này cho thấy nhờ các đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng trong những năm qua, nhiều cảnh sát đã hiểu sự thật và biết rằng việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp là phi pháp, và họ sẽ phải chịu quả báo. Nhiều quan chức, công tố viên, nhân viên thực thi pháp luật và thẩm phán ở Trung Quốc không còn sẵn lòng bức hại các học viên nữa. Họ đều dùng những cách khéo léo của riêng mình để bảo vệ các học viên và chọn một tương lai tốt đẹp hơn cho chính họ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/8/467564.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/28/214486.html

Đăng ngày 01-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share