Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 28-12-2023] Tôi muốn viết ra thể hội gần đây của bản thân trong việc tu khứ tâm không để người khác nói, vừa để báo cáo lên Sư tôn, đồng thời cùng giao lưu với các đồng tu, nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Một hôm, tôi đang nấu cháo thì cháo bị trào ra ngoài vì tôi không đậy kín nắp nồi cơm điện. Sợ bị chồng nói nên tôi bèn lau sạch sẽ bên ngoài nồi cơm điện rồi đổ nước vào bên trong và đặt ở nơi cao để chồng không nhìn thấy. Không ngờ anh ấy vẫn phát hiện ra và quở trách tôi. Trong tâm, tôi tự nhủ: Đó là hảo sự, là hảo sự, thực sự giáo huấn tôi ấy không phải là chồng tôi.

Sư phụ giảng:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Chồng tôi chẳng phải là đã giáo huấn tôi vài câu đó sao? Tôi không nói gì. Chồng tôi càng nói càng hăng, nói câu nào là khó nghe câu đó, cuối cùng còn mắng tôi. Tôi tự nhủ: mình phải nhẫn, phải nhẫn. Nhưng trong tâm tôi lại không bình tĩnh nữa và bắt đầu sôi sục lên. Đó chẳng phải chỉ là chút chuyện nhỏ thôi sao? Sao cứ phải làm ầm ầm lên không dứt vậy?

Tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong tâm tôi có chút tức giận, không thèm để ý anh ấy nữa. Cái tâm thích nghe những lời dễ nghe và không để người khác nói bắt đầu nổi lên, nhưng lúc đó tôi không nhận ra.

Sư phụ thấy tôi bị hãm vào trong người thường mà không tự biết. Ngày hôm sau lại xảy ra một màn khác:

Tôi lái xe chở chồng về quê có chút việc. Xe vừa nổ máy thì chồng tôi bắt đầu chỉ đạo tôi phải lái xe theo hướng này, hướng kia khiến tôi hơi bực bội. Khi lên đến đường cao tốc, chồng tôi lại chỉ đạo tôi không được chuyển làn, rồi một lúc sau anh ấy lại bảo chiếc xe phía trước chạy quá chậm, chuyển làn đi…

Tôi tự nhắc bản thân cần phải nhẫn, không được khó chịu việc anh ấy càm ràm. Vậy là tôi ráng nhẫn, chỉ để ý việc lái xe. Phía trước có một chiếc xe chạy rất chậm, tôi cũng đi chậm lại theo sau, chồng tôi dữ dằn nói: “Em ngủ đó à?!” Lời nói của anh ấy thực sự đâm thẳng vào tim tôi. Cơn tức giận trong tâm chuẩn bị bùng nổ thì tôi nghĩ đến rằng bản thân là người tu luyện, cần phải nhẫn, vì thế tôi kìm nén cơn tức giận trong tâm lại. Tôi thầm nghĩ: sau này mình sẽ không lái xe chở anh ấy nữa.

Tôi không biết hướng nội tìm, vẫn có tâm trốn tránh mâu thuẫn. Về đến nhà, chồng tôi lại chỉ đạo tôi lùi xe thế nào, mà nào có phải là chỉ đạo lùi xe, rõ ràng là anh ấy đang gào thét lên với tôi. Hàng xóm thấy anh như vậy cũng thấy vô lý nên nói: “Vậy anh ngồi lái xe đi, nhìn xem anh la hét vậy khiến vợ anh (chỉ tôi) rối cả lên rồi”. Tôi đỗ xe xong, bước xuống xe thì thấy chồng tôi giận đến mặt tái xanh.

Hết thảy mọi việc mà người tu luyện gặp phải đều không ngẫu nhiên, chồng tôi mất hết lý trí gào thét lên với tôi như vậy, đó là để tu bỏ tâm nào ở tôi đây? Tôi thực sự cần hướng nội tìm ở bản thân mình. Tôi ngẫm lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua. Ngày đầu tiên, tôi sợ bị chồng nói, biểu hiện ra cái tâm là bản thân làm sai rồi cũng không muốn để người khác nói. Chồng tôi vừa mới bắt đầu nói thì tôi vẫn còn có thể nhẫn được, nhưng cuối cùng thì tôi lại tức giận. Tức giận, đó chẳng phải là động tâm người thường rồi sao?! Ngày hôm sau, chồng tôi từ chỗ bắt đầu nói tôi, rồi chỉ đạo tôi và cuối cùng là điên khùng quát mắng tôi. Thì ra Sư phụ đã lợi dụng việc chồng tôi la mắng để tôi nhận ra rằng: cái tâm không để người khác nói ở tôi đã bị tôi nuôi dưỡng đến lớn quá rồi, và nó đã quay trở lại khống chế tôi, để tôi mãi cứ quanh quẩn nơi người thường, không thể bước ra khỏi con người và hướng về Thần.

Từ nội tâm tôi cảm tạ Sư tôn vĩ đại đã tỉ mỉ an bài, giúp tôi nhận ra cái tâm không để người khác nói này. Tôi lập tức nhận lỗi với Sư phụ và khẩn cầu Sư phụ giúp tôi loại bỏ cái tâm không để người khác nói đó. Sự la mắng của chồng chính là đang giúp tôi tu, đang thành tựu tôi, tôi đã không những không cảm tạ chồng mà còn oán hận anh ấy. Nhận ra rồi thì cần phải làm được, từ chỗ chưa bao giờ thừa nhận mình sai, tôi đã chủ động nhận lỗi với chồng. Chính là Sư phụ thấy cái tâm thực sự muốn tu tốt của tôi nên Ngài đã giúp tôi lại bỏ cái tâm không để người khác nói.

Tôi đã có một giấc mơ rất rõ ràng: một kẻ ác đang dùng cực hình để tra tấn một người đứng đắn, kẻ ác yêu cầu người này đưa ngón tay vào lửa để đốt. Tôi liền đứng dậy nói với kẻ ác: “Anh không được làm như thế!” Kẻ ác liền bước đến đánh tôi. Tôi vừa né vừa chạy và hô lên: “Xin Sư phụ cứu con!” Hô xong, tôi dừng bước. Tôi quay đầu về phía người đứng đắn kia, đồng thời khuyên kẻ ác: Bản tính của anh là lương thiện, anh phải bỏ ác theo thiện. Kẻ ác căn bản là không nghe, còn lấy một số đồ vật ném vào tôi, hơn nữa còn lấy một chiếc kéo rất sắc mà các bác sỹ dùng để phẫu thuật ném thẳng vào vị trí tim của tôi. Tôi tựa như đang mặc áo giáp vậy, chiếc kéo căn bản là không thể đâm vào tôi. Tôi biết chính là Sư phụ vĩ đại đang bảo hộ tôi. Chẳng mấy chốc, nhiều người đã vây quanh và đánh chết kẻ ác.

Cựu thế lực tà ác đã tóm chắc được cái tâm không để người khác nói này của tôi và muốn đặt tôi vào chỗ chết. Chính là Sư phụ vĩ đại đã bảo hộ tôi, giúp tôi thanh trừ tà ác. Con vô cùng cảm tạ Sư tôn vĩ đại đã từ bi khổ độ và thời thời khắc khắc coi sóc cho đệ tử!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/28/469882.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/5/214590.html

Đăng ngày 21-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share