Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-12-2023] Tôi là đệ tử Đại Pháp tu luyện đã hơn 20 năm. Trong quá trình tu luyện, tôi đã trải qua không ít những ma nạn lớn nhỏ nhưng đều là nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) mà tôi bước vượt qua được cho đến hôm nay. Giờ đây khi nhìn lại, mọi khổ nạn dường như chẳng có gì đáng kể.
Tuy nhiên, gần đây tôi đã trải qua hai quan nghiệp bệnh, và một lần nữa tôi lại cảm nhận được sự từ bi vô hạn của Sư phụ. Từ tận đáy lòng mình, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.
Lần thứ nhất, tôi ăn phải thứ gì đó khiến tôi buồn nôn, tiêu chảy và sốt cao. Sau đó, tôi mơ màng ngủ thiếp đi bốn tiếng đồng hồ, tôi mơ thấy Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi, nhưng lúc đó tôi lại không hiểu sự từ bi của Sư phụ, không biết Sư phụ đang loại bỏ những thứ xấu ra khỏi thân thể mình.
Không lâu sau đó, thân thể tôi lại xuất hiện những triệu chứng tương tự nhưng lần này nghiêm trọng hơn nhiều. Bụng và lưng của tôi đau đến mức không cách nào diễn tả được. Cơn đau khiến tôi đổ mồ hôi đầm đìa và tôi khẩn cầu Sư phụ giúp đỡ.
Bất chấp cơn đau dữ dội, tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và ngẫu nhiên mở đến mục “Tâm nhất định phải chính” của Bài giảng thứ sáu.
Sư phụ giảng:
“Còn gặp những gì nữa? Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn [trả] nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các phương diện khác nhau. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Đọc xong đoạn Pháp này, tôi ngộ ra rằng cơn đau dữ dội này có thể là do nghiệp tôi đã tạo từ kiếp trước. Ngay khi vừa nằm xuống, tôi cảm thấy mình đang ở một không gian khác, tôi thấy Sư phụ đang ở đó nối lại từng khúc xương cho tôi. Tôi có cảm giác như mình đang được gặp lại người cha đã xa cách từ lâu. Tôi đã khóc.
Sau khi tỉnh dậy, tôi bước đến trước Pháp tượng của Sư phụ và bật khóc.
Sư phụ giảng:
“Trong tu luyện ấy những bất công mà “người” chịu đựng, những bức hại mà tà ác đối với “người”, thì Sư phụ đang bảo hộ chư vị, đồng thời gánh chịu tội nghiệp thay cho chư vị.” (Tránh xa hiểm ác )
Tôi bắt đầu nhận ra nội hàm thâm sâu của bài kinh văn này. Trong quá trình tu luyện, cho dù chúng ta có cảm nhận được hay không cảm nhận được, Sư phụ vẫn luôn từ bi coi sóc cho mỗi đệ tử chúng ta. Vô luận là gặp phải khó nạn lớn hay nhỏ thì ở đó đều thấm đẫm sự cứu độ từ bi của Sư tôn.
Vậy nên, bất kể chúng ta gặp phải điều gì, cho dù bản thân cảm thấy là công bằng hay bất công, là quan nạn của tự thân hay là can nhiễu, bức hại của tà ác thì trong thâm tâm chúng ta đều biết chúng ta có Sư phụ, chúng ta có Đại Pháp. Hết thảy mọi thứ của chúng ta đều do Sư phụ quản. Chúng ta cần loại bỏ hết thảy nhân tâm, đề cao tâm tính, bước ra khỏi con người và hướng về Thần. Chúng ta chỉ có thể cảm ân, vô hạn cảm ân sự cứu độ và từ bi vô lượng của Sư tôn!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/12/469142.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/1/214541.html
Đăng ngày 19-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.