Được chỉnh lý qua lời kể của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-09-2023]

Chồng tôi và tôi là những học viên lâu năm, đắc Pháp từ năm 1996. Cả hai chúng tôi đều đã ngoài 70 tuổi rồi. Trong hơn 20 năm qua, với sự bảo hộ của Sư phụ từ bi, chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm và đi được đến ngày hôm nay. Chỉ bằng cách tu luyện tinh tấn, chúng tôi mới có thể hồi báo được Sư ân.

Giả tướng nhồi máu não được gỡ bỏ trong một tuần

Vào tháng 11 năm 2021, mắt và miệng tôi đột nhiên bị vẹo, còn lưỡi thì trở nên cứng đơ. Tôi không thể điều khiển được chân tay, và tôi bị liệt nửa thân bên phải. Tôi không thể ngồi vững, ăn uống, hay tự đi vào nhà vệ sinh. Tôi đã khóc ròng không ngớt. Tôi tu luyện đã hơn 20 năm rồi, và tôi cảm thấy hổ thẹn vì đã làm Sư phụ thất vọng. Khi các niệm đầu tiêu cực của tôi bùng lên, tôi nằm trên giường khóc lóc, rồi ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, tôi lại khóc.

Con gái tôi thấy tôi như vậy, bèn hỏi tôi, “Mẹ ơi, mẹ không biết tu luyện Đại Pháp thế nào ạ?” “Biết, mẹ biết”, tôi trả lời.

Rồi cháu hỏi tôi, “Mẹ có biết luyện công không?” “Chắc chắn là mẹ biết”, tôi đáp.

Cháu lại hỏi tôi nữa, “Mẹ có biết phát chính niệm không?” “Có chứ”, tôi nói.

“Mẹ vẫn khuyên mọi người niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Nhưng mẹ đã niệm chưa? Mẹ có nghiệp lực lớn thế, vậy mà mẹ không muốn chịu đựng chút nào. Mẹ có xứng đáng với Sư phụ không? Nếu mẹ không tu luyện Đại Pháp, thì hồi 50 tuổi mẹ đã bị như thế này rồi. Con chắc chắn là như thế!” Cháu nói.

Tôi biết rằng Sư phụ đã dùng lời của con gái để điểm hóa cho tôi. Sáng hôm sau, tôi bắt đầu luyện công. Tôi có thể đả tọa, nhưng việc thực hiện các bài công pháp đứng đối với tôi rất khó khăn, bởi tôi không thể giơ tay lên được.

May thay, tôi có chồng cũng là một học viên, và ông ấy đã giúp đỡ tôi. Khi tôi ôm bão luân, ông ấy nâng cánh tay tôi lên. Khi thấy tôi trực ngã, ông ấy đã dùng cả cơ thể mình để đỡ lấy tôi. Đến ngày thứ ba, thì tôi bị ngã. Sau đó, tôi đã có thể đứng vững cả bài. Ngày tiếp theo, khi ôm bão luân, tôi không cần ông ấy hỗ trợ nhiều nữa. Chỉ khi cánh tay tôi hạ xuống, ông ấy mới đến giúp tôi nâng lên. Tuy nhiên, việc luyện công vẫn khá khó đối với tôi. Khi mồ hôi tôi toát ra, nó rất nhớp nháp dính. Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi. Ngài đã gánh chịu phần lớn cho tôi, và giúp tôi thanh trừ rất nhiều nghiệp lực.

Khi phát chính niệm, tôi đưa tay trái lên để lập chưởng. Nhưng rồi tôi nghĩ làm vậy là không đúng. Tay phải của tôi có bị tàn phế đâu, nên tôi cần dùng tay phải. Khi tôi giơ tay phải lên thì nó rất đau. Tôi bèn cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi muốn làm một đệ tử chân tu và thanh trừ hết thảy các niệm đầu bất hảo. Mỗi khi phát hiện ra chấp trước nào, tôi liền trừ bỏ nó.

Khi con gái tôi muốn mua ba-toong, lắp tay vịn trong nhà vệ sinh, hoặc mua ghế gội đầu đặc biệt cho tôi, tôi đều từ chối. Tôi quả quyết rằng: “Mẹ có Sư phụ quản, nên mẹ sẽ ổn. Nếu con cứ coi mẹ như một bệnh nhân, thì sẽ làm hại mẹ đó”.

Chồng tôi đã giúp tôi rất nhiều. Thể ngộ của ông ấy là: Đó là để tôi tu, nhưng cũng là để tu ông ấy. Đây là do cựu thế lực gây ra, chúng tôi không được thừa nhận. Chúng tôi là vợ chồng, hơn nữa, cả hai chúng tôi đều là học viên.

Chúng tôi đã trừ bỏ tình và tu xuất từ bi. Chúng tôi cũng tăng cường học Pháp. Mỗi khi tôi nằm xuống, ông ấy lại bắt tôi ngồi dậy. Chồng tôi luôn nói với tôi: “Đó không phải là em đâu, mà là do cựu thế lực áp lên em đấy”. Tôi khóc lóc và xin ông ấy đừng đối xử với tôi như thế. Ông ấy cũng nhận ra rằng cứ ép buộc tôi cũng không được, nên đành để tôi ngủ một lát, trong lúc đó ông ấy phát chính niệm bên cạnh tôi. Sau đó, ông ấy gọi tôi dậy để tiếp tục học Pháp. Dần dần, chính niệm của tôi trở nên mạnh hơn. Càng khó, thì chúng tôi càng phải kiên trì. Đây là thời điểm sống còn.

Tôi cải thiện mỗi ngày. Mồ hôi của tôi trở nên sạch hơn. Sau một tuần thì tôi trở lại bình thường. Vì vậy, tôi không bị bỏ lỡ buổi học Pháp nhóm hàng tuần. Tôi đã chia sẻ với các đồng tu về trải nghiệm của mình, nên họ cũng được chứng kiến uy lực và bản chất kỳ diệu của Đại Pháp.

Tại sao ma nạn nghiệp bệnh lớn thế này lại xảy ra đối với tôi? Nó chủ yếu là do tâm oán hận. Hồi tôi mới bước vào tu luyện, Sư phụ đã đề cao tâm tính cho tôi. Do vậy, tôi đã quên tất cả những gì xảy ra đối với mình trong quá khứ, việc tu luyện quả thực dễ dàng. Nhưng sau này, tất cả lại quay trở lại. Sư phụ đang giúp tôi tu bỏ tâm oán hận, nhưng tôi đã không ngộ ra ngay.

Tôi là gái Thành phố, nhưng tôi đã kết hôn với một anh nhà quê. Mẹ chồng không thích tôi. Bà cho rằng tôi không thể chịu khổ và không biết làm nông. Làm vợ một nông dân thường phải rất xốc vác, trong khi tôi là người Thành phố, và không biết làm đồng một chút nào. Tôi không thích làng quê. Bố chồng cũng không ưa tôi.

Tôi thường cảm thấy mình không có người thân, bởi vì gia đình nhà chồng đối xử không tốt với tôi. Hễ chồng tôi có gì không phải với tôi, tôi lại phàn nàn. Con gái hỏi tôi, “Sao mẹ hay nhớ lại chuyện đó thế? Mẹ không thể quên những gì đã xảy ra trong quá khứ sao?” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang dùng cháu để điểm hóa cho tôi và giúp tôi thay đổi. Mọi việc đều phát sinh do nghiệp lực luân báo. Dù ai đó đối xử với tôi tốt hay không, chẳng phải là do nghiệp từ các kiếp sống trước hay sao? Sao tôi lại oán hận người khác? Khi nhận ra cái tâm này, tôi đã cố hết sức để ức chế nó, thanh trừ nó. Tuy tôi không ngừng tu bỏ chấp trước này, nhưng chưa tu bỏ được hoàn toàn, và tôi vẫn phải tiếp tục tu.

Phản bức hại và cứu chúng sinh

Tháng 10 năm 2014, vợ chồng tôi ra ngoài để phát tài liệu thông tin về Đại Pháp. Chúng tôi gặp mấy người trẻ tuổi, tôi đưa cho họ một ứng dụng vượt phong tỏa Internet, còn chồng tôi đưa cho họ một cuốn sách nhỏ. Sau đó, một thanh niên hỏi họ thì có liên quan gì đến Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi nói với họ rằng các bạn đọc đi rồi sẽ biết. Cậu ta bảo chúng tôi đừng rời đi. Sau đó, cậu ta gọi cho cảnh sát, nói rằng đã bắt được hai học viên Pháp Luân Công. Tôi nói, “Sao cậu lại muốn bắt chúng tôi? Chúng tôi đã làm gì chứ?”

Cậu ta lập tức đổi giọng, nói, “Cháu đâu có nói bắt. Chỉ là có hai học viên Pháp Luân Công ở đây”.

Chẳng mấy chốc, một xe cảnh sát đến và chúng tôi bị ép lên xe. Chúng tôi liền phát chính niệm. Một viên cảnh sát hỏi chúng tôi có biết nhau không. Chúng tôi không trả lời.

Khi chúng tôi đến đồn công an, chồng tôi nói, “Chúng ta hãy giao phó cho Sư phụ.” Lúc đó, một bài thơ của Sư tôn xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(Chính niệm chính hành, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí đúc kim cương
Không chấp vào tử sinh
Thản đãng đường Chính Pháp”
(Chính niệm chính hành, Hồng Ngâm II)

Chúng tôi bị đưa đến hai căn phòng riêng biệt. Khi cảnh sát hỏi các tài liệu thông tin ấy từ đâu ra, tôi không trả lời. Anh ta lại hỏi về nhiều vấn đề khác. Tôi nói, “Anh đừng hỏi nữa, tôi sẽ không trả lời đâu”. Một cảnh sát khác cố giật lấy ví của tôi, tôi bèn hô lên, “Sao anh lại lấy ví của tôi? Đây là ví của tôi mà”. Tôi muốn chồng tôi nghe thấy. Khi chồng tôi nghe được, ông ấy liền xuất ra một niệm: Hãy để phía biết của cảnh sát hiểu rằng họ không được phép tùy tiện lấy bất kỳ thứ gì của chúng tôi. Tôi cũng xuất ra một niệm rằng: Cái ví này là Pháp khí của ta, không ai có thể lấy nó đi. Tôi cũng phát chính niệm hướng đến nhà mình, vì ở đó có nhiều thứ liên quan đến Đại Pháp.

Viên cảnh sát đã giật ví của tôi nói, “Chị còn trẻ. Chị ăn mặc cũng đẹp, sao chị lại làm việc đó?”

Tôi đáp, “Tôi đã làm điều gì sai sao?”

Mấy cảnh sát từng vào căn phòng này, cả nam lẫn nữ, đều ngạc nhiên sao trông tôi trẻ thế. Họ nói, “Sao chị trẻ thế? Nhìn chị không giống như người đã ngoài 60 chút nào, chỉ như mới hơn 40 thôi”. Tôi biết Sư phụ đã diễn hóa cho tôi. Thực ra, hàng ngày, trông tôi chưa bao giờ trẻ như vậy.

Tôi khuyên họ không tham gia vào cuộc bức hại, bởi vì điều đó không tốt cho họ. Một người trong bọn họ nói, “Tôi không chịu trách nhiệm đối với việc này. Tết ra là tôi về hưu rồi”. Sau đó, họ chỉ vào một nữ cảnh sát, “Tại sao người Pháp Luân Công các vị không nói chuyện với cô này, cô ấy thường xuyên đánh chồng đấy”. Tôi nói với cô ấy rằng người tu luyện không đánh nhau, bởi vì chúng tôi luôn cố gắng hiểu cho nhau. Nếu các vị thông cảm cho nhau, thì dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không rơi vào tranh đấu. Họ nói rằng các học viên thực sự tốt bụng.

Lúc đó, họ lục được vé tháng xe buýt trong túi xách của chồng tôi. Từ đó, họ đã tra ra thông tin của chúng tôi. Một cảnh sát nói với tôi, “Ồ, các vị là vợ chồng cơ đấy. Nhà của các vị chính là một ‘hang ổ’”. Vì điều này, chúng tôi sẽ kết án các vị từ ba đến năm năm”. Tôi nghĩ điều anh ta nói không được tính, chỉ có Sư phụ mới có thể định đoạt. Họ đã ghi âm những gì tôi nói. Họ còn viết nguệch ngoạc vào hai trang giấy rồi đưa tôi xem. Tôi xé chúng vứt xuống đất, rồi nói, “Những gì các vị làm không có tác dụng đối với tôi đâu”.

Vào buổi chiều, con gái tôi đến vì sáu cảnh sát đã lục soát nhà tôi. Tôi đi ra và nói với con gái, “Nói với các dì của con, rằng bố mẹ vẫn ổn, mọi người cứ yên tâm”. Gia đình tôi không có người thân nào cả. Tôi nói thế con gái tôi liền hiểu là để báo tin cho các đồng tu và cảnh báo họ. Sau đó, một cảnh sát bước đến và lôi tôi vào. Rồi họ đưa chúng tôi đến bệnh viện để khám tổng thể và làm xét nghiệm máu.

Sau đó, chúng tôi bị đưa đến Trại tạm giam. Viên cảnh sát mà tôi từng đưa phần mềm vượt phong tỏa Internet cũng đến. Tôi nói, “Anh xem xem anh đã làm gì, anh không sợ bị báo ứng sao? Anh tố giác chúng tôi để nhận tiền – có đáng không?” Anh ta lập tức nói: “Tôi sai rồi. Tôi sẽ sửa và không làm vậy nữa”. Thấy anh ta vẫn giảo hoạt, tôi nói tiếp: “Nếu anh thừa nhận mình đã làm sai, sao anh không thả chúng tôi. Giữ chúng tôi ở đây làm gì?” Trước đó, anh ta đã đòi tiền của con gái tôi. Sau khi nộp các chi phí sinh hoạt của chúng tôi, còn lại 700 Tệ, anh ta đưa hết cho tôi và nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Đây là tiền thừa”.

Trong suốt 15 ngày trong trại tạm giam, chúng tôi duy trì phát chính niệm và nhẩm Pháp để thanh trừ tà ác ở các không gian khác của Trại giam. Những người xung quanh chúng ta đều có quan hệ nhân duyên với chúng ta. Cho dù ở bất cứ đâu, chúng ta không được quên trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp. Trong trại tạm giam có nhiều loại người, một số là buôn ma túy, số khác bị bắt vì đánh nhau. Tôi đã không bỏ sót bất kỳ ai trong số họ, đều giảng chân tướng và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức Thanh Thiếu niên của nó.

Trong 15 ngày bị giam giữ phi pháp, tôi đã giúp được 41 người biết được chân tướng và thoái ĐCSTQ.

Trong 15 ngày ấy, Sư phụ đã luôn coi sóc chúng tôi. Còn có các đồng tu khác gia trì cho chúng tôi bằng chính niệm. Một cặp vợ chồng đồng tu đã đến trại tạm giam để thăm tôi. Một trong số họ chỉ mới được cảnh sát thả ra, đồng tu còn lại thì đang vượt quan nghiệp bệnh nghiêm trọng. Dù vậy, họ còn mang cho tôi một chiếc áo khoác dài ấm áp. Tôi đã cảm động đến rơi lệ. Sự việc này cũng gia cường chính niệm cho tôi.

Luôn giữ sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp trong tâm

Ngày trước Tết cổ truyền năm 2015, khi chúng tôi đang lau dọn nhà cửa thì một toán cảnh sát đột nhiên xông vào. Vừa mới bước vào, họ đã tiến hành lục lọi khắp nhà chúng tôi, hết phòng này đến phòng khác. Tôi nói, “Đồn công an có bao nhiêu người? Sao mà các vị lại đến cả đây thế? Các vị muốn gì?” Họ nói, “Chúng tôi có trên 40 người, đến đây chỉ có vài người thôi”. Tôi nói, “Ồ, sao họ không đến cả đây? Các vị đang làm gì ở đây thế này?” Họ trấn an tôi, nói, “Hãy theo chúng tôi đến đồn công an. Quay video xong là sẽ về thôi”.

Tôi nói tôi sẽ không đi, bởi Sư phụ của chúng tôi giảng rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không hợp tác với các vị. Họ không ngừng tìm kiếm, và tìm thấy hai cái laptop. Tôi yêu cầu họ không động vào chúng, vì chúng là của con gái tôi, họ bèn không động đến nữa. Sau đó, tôi nghĩ tôi cần chủ động giải quyết vấn đề, tôi liền nói, “Tôi sẽ đi với các vị. Các vị ra ngoài trước đi, tôi cần thay quần áo và đi vệ sinh”. Bọn họ dừng lại và mấy người trong họ đi ra ngoài.

Khi tôi đến Đồn Công an, một cảnh sát nói, “Chị ngồi đây”. Tôi nói, “Chẳng phải đây là chỗ cho các tù nhân ngồi sao? Các vị định đưa tôi ra tòa à? Tôi sẽ không ngồi đây đâu”. Anh ta nói, “Không phải, vậy chị ngồi lên sofa đi”. Sau đó, dù anh ta hỏi gì, tôi đều không trả lời. Thậm chí, anh ta lôi ra một trang đầy chữ và đưa tôi ký. Tôi nói, “Nếu tôi mà không tu luyện nữa, thì tôi sẽ bị ốm nặng. Khi tôi đổ bệnh, tôi lại phải nhập viện, phải chăng đảng sẽ chăm tôi? Nếu tôi không tu luyện, thì tôi đã không thể được khỏe mạnh thế này. Nếu tôi không tu luyện, có lẽ tôi đã chết rồi. Anh còn có thể nói rằng Đảng không cho tôi tu luyện sao? Nếu là người nhà anh, anh có cho họ tu luyện hay không?“

Anh ta có vẻ bị những lời của tôi làm cho cảm động và lặng người đi một lát. Sau đó, tôi nói, “Chừng nào tôi còn sống, tôi vẫn sẽ tu luyện”. Nghe thấy vậy, thần sắc của anh ta trở nên vô cùng bất lực. Đến giờ ăn trưa, anh ta bảo tôi ăn, nhưng tôi từ chối và nói về nhà tôi mới ăn. Sau bữa trưa, hai người trẻ đến canh chừng tôi. Tôi có niệm đầu rằng các học viên Đại Pháp đóng vai trò chủ đạo, nên tôi cần chuyện trò với họ. Tôi nói với họ, “Thật không dễ dàng gì cho các cháu. Nhưng các cháu đừng nhúng quá sâu vào việc này”.

Rồi tôi kế với họ về trải nghiệm của mình, rằng tôi từng đau ốm thế nào, tôi đã đắc Pháp ra sao, và tôi sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn ra làm sao. Một người trong bọn họ rơm rớm nước mắt. Cô ấy nói, “Dì ơi, không ai có thể sống tốt được như dì”. Tôi nói, “Sư phụ của chúng tôi có thể giúp chúng tôi làm được điều này. Con có gia nhập Đảng, Đoàn, Đội không? Trời sẽ tiêu diệt nó, bởi nó đã phạm quá nhiều tội ác. Để dì đặt cho con một hóa danh, con thoái xuất khỏi nó nhé”. Cô ấy nói, “Vâng. Con minh bạch rồi, con biết phải làm gì”. Người còn lại cũng cảm động. Cô ấy đến bên tôi và nói nhỏ, “Dì ơi, ở tuổi của dì, dì chỉ cần giả bộ ngớ ngẩn, thì người ta sẽ phải thả dì ra”. Mặc dù tôi không dùng cách đó, nhưng tôi vẫn thấy vui vì cô ấy đã biết được chân tướng và đối xử tử tế với các học viên. Đáng tiếc là tôi đã không giúp được cô ấy thoái ĐCSTQ.

Đến chiều, một cảnh sát yêu cầu tôi ký, nhưng tôi không ký. Họ không còn cách nào khác và nói, “Lần này chúng tôi sẽ để bà đi”. Tôi nói, “Vui lòng đừng đến tìm tôi nữa. Các vị cần tôi để làm gì? Tôi có trốn tránh các vị đâu”. Khi tôi hỏi họ tôi về nhà bằng cách nào, họ có vẻ bối rối. Ngay lúc đó, một cảnh sát trẻ nói lớn, “Để chồng bà ấy đến đón bà ấy”. Thế là tôi rời đi cùng với chồng mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/30/465874.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/16/214324.html

Đăng ngày 20-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share