Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 19-12-2023] Tôi năm nay 73 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 26 năm. Vì không biết chữ nên tôi chưa bao giờ gửi bài lên trang web Minh Huệ. Hôm nay, một đồng tu đã giúp tôi viết ra bài chia sẻ này về quá trình tu luyện của tôi.
Mùa xuân năm 1997, con gái lớn của tôi về nhà và kể rằng cháu đến nhà dì và dì cháu nói với cháu rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người tu Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt và tốt hơn nữa. Ba từ Chân-Thiện-Nhẫn khiến tôi cảm động sâu sắc, và tôi cảm thấy rất thân quen! Tôi liền nói với con gái rằng tôi muốn làm người tốt và học theo Chân-Thiện-Nhẫn. Cháu đã mang về cho tôi cuốn sách Đại Pháp và băng giảng Pháp của Sư phụ.
Tôi cẩn thận cầm cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, bằng cả hai tay. Nhưng khi mở sách ra, hai mắt tôi tối sầm lại bởi tôi chỉ nhận ra những dấu chấm câu. Đúng lúc đang cảm thấy lo lắng thì tôi nghe thấy bên tai có người dạy tôi từng từ, từng câu một. Không kể là ngày hay đêm, bất cứ khi nào tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên, Sư phụ đều dạy tôi đọc Pháp. Tôi muốn học cuốn sách càng nhanh càng tốt nên đã dụng tâm ghi nhớ những gì mình đọc. Tôi cũng tham gia một nhóm học Pháp, khi các đồng tu khác đọc, tôi đọc theo họ. Sư phụ đã không ngại cực khổ chỉ dạy cho tôi. Sau khoảng một năm, tôi đã có thể đọc được Chuyển Pháp Luân.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp. Các đồng tu đã mất đi môi trường tu luyện và học Pháp tập thể. Vì vậy, tôi đã mời các đồng tu đến nhà tôi học Pháp. Dù đôi khi bị gián đoạn nhưng chúng tôi đã kiên trì được hơn 20 năm. Sau khi chồng tôi nghỉ hưu về nhà, tôi tạm dừng học Pháp nhóm ở nhà tôi vì tôi sợ ông ấy sẽ can nhiễu.
Tuy nhiên, đơn vị của chồng tôi lại mời ông ấy xuống miền Nam làm việc và chồng tôi đã làm việc ở đó trong khoảng 6 năm. Khi ông ấy nghỉ hẳn về nhà, tâm sợ hãi của tôi lại nổi lên, tôi cho ngừng nhóm học Pháp. Khi các đồng tu đến tôi cũng không dám mời họ vào nhà, chỉ đứng trò chuyện ngoài cửa. Trong tâm tôi rất khó chịu và không biết phải làm gì. Một hôm, sau khi đồng tu ra về, chồng tôi lớn tiếng hỏi tại sao tôi không mời cô ấy vào nhà. Tôi chợt ngộ ra chẳng phải Sư phụ đã dùng miệng của chồng tôi để điểm hóa cho tôi sao. Sư phụ muốn tôi buông bỏ tâm sợ hãi và để các đồng tu đường đường chính chính đến học Pháp tại nhà tôi. Từ đó trở đi, khi các đồng tu đến, chồng tôi không phản đối. Ông ấy thậm chí còn mở cửa và mời họ vào nhà.
Giảng chân tướng
Trong hơn 20 năm qua, tôi và các đồng tu đã phân phát tài liệu giảng chân tướng mà chưa từng gián đoạn. Bất kể mùa đông tuyết rơi hay mùa hè nóng bức, chúng tôi đều cố gắng hết sức để trợ Sư cứu chúng sinh. Tuần nào tôi cũng đến điểm sản xuất tài liệu để lấy hai túi tài liệu lớn, có khi còn nhiều hơn, làm vai tôi nặng trĩu. Để không làm trì hoãn việc phát tài liệu cứu người của các đồng tu, tôi đã buông tâm sợ hãi và kiên trì làm việc này suốt hơn 20 năm qua. Tài liệu mang về nhóm học Pháp, mỗi đồng tu lấy một ít, tôi cũng cho tài liệu vào ba lô và đi đến các khu chợ địa phương để phân phát và giảng chân tướng trực diện cho mọi người.
Các cuốn Cửu Bình, tờ thông tin, lịch bàn và các tài liệu khác do điểm tài liệu của chúng tôi sản xuất ra rất đẹp, mọi người trông thấy đều rất thích. Những người hiểu chân tướng làm tam thoái cũng vui vẻ nhận bùa hộ mệnh của Đại Pháp. Một số người còn hỏi xin bùa hộ mệnh cho người thân của họ.
Có lần tôi dẫn cháu trai ba tuổi của mình đến một tòa nhà cao tầng để phát tài liệu. Sau khi chúng tôi phát hết và đi đến chân cầu thang, tôi nhìn thấy một tấm áp phích có chữ “Hảo” (tốt) rất lớn. Tôi thắc mắc rằng sao họ không dán chữ “Phúc” có hơn không. Sau khi chúng tôi trở về nhà, tôi nhận ra Sư phụ đang khích lệ tôi làm cho tốt. Một lần, tôi đến một khu dân cư có nhiều nhà cao tầng. Sau khi phát tài liệu cho cả ba tòa nhà, tôi bị một nhân viên an ninh nhìn thấy. Anh ta quát vào mặt tôi: “Bà là học viên Pháp Luân Công. Đi theo tôi!“ Khi chúng tôi đến lối ra, anh ta túm lấy tay tôi vì sợ tôi bỏ chạy. Tôi gỡ tay anh ta ra khỏi cánh tay mình rồi bảo: “Cậu hãy làm việc tốt đi”. Anh ta ngơ ngác và đứng sững ở đó còn tôi rời đi. Chính là Sư phụ đã bảo hộ tôi.
Một lần khác, tôi đeo một ba lô tài liệu trên lưng, nhưng mới chỉ phát được hơn chục bản thì bị bắt. Tôi bị đưa đến đồn công an và bị thẩm vấn. Họ muốn biết tôi lấy tài liệu từ đâu và tôi đã liên lạc với ai. Trong tâm tôi xuất ra một niệm: các vị hãy ngậm miệng lại. Viên cảnh sát lập tức che miệng và lẩm bẩm: “Miệng của tôi bị sao vậy? Sao tôi không mở miệng được?” Rốt cuộc, anh ta không thẩm vấn được tôi. Sau đó, anh ta muốn chụp ảnh tôi nhưng tôi ngồi dưới đất và kiên quyết không chụp. Họ gọi thêm bốn, năm cảnh sát đến và cố gắng nhấc tôi lên. Tôi thầm nghĩ: Mình là một tảng đá lớn, không ai có thể lay chuyển được. Kết quả là họ đã không thể nhấc tôi lên.
Một người trong bọn nói: “Sao lại nặng thế nhỉ”. Tôi nói lớn: “Tôi chỉ đi theo Sư phụ tôi thôi!” Lúc này, một cảnh sát trưởng đến và hỏi họ đã chụp ảnh tôi chưa. Họ trả lời là họ không thể. Ông ấy nói với họ: “Hãy để bà ấy về nhà”.
Tôi biết rằng ngay khi tôi kiên định một niệm “Tôi chỉ đi theo Sư phụ”, Sư tôn đã tiêu trừ tà ma loạn quỷ ở các không gian khác.
Bảo trì chính niệm vượt quan nghiệp bệnh
Vào tháng 2 năm 2023, tôi cảm thấy rất khó chịu, như thể rễ cây đang bò lên người mình. Ngày hôm sau, mụn nước xuất hiện ở mông bên trái của tôi, dọc theo thắt lưng, ở cả phía trước và sau đều có. Tôi đau đớn không chịu nổi, tựa như có mũi khoan sắt xuyên vào cơ thể tôi vậy. Tôi đau đến mức gào khóc, cơm không ăn nổi, ngủ cũng không xong, cơn đau khiến tôi thức trắng mấy đêm ròng, và tôi đã cầu Sư phụ cứu tôi.
Tôi kiên định chính niệm, đây không phải là bệnh. Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi không muốn và không thừa nhận bất kỳ an bài nào khác. Tôi chuyển biến quan niệm, dùng Pháp lý đối đãi với khổ nạn – trên người xuất hiện thống khổ là chuyện tốt, tôi nên luyện công và kiên trì làm tốt ba việc. Sau 50 ngày trải qua thống khổ giày vò, tôi đã vượt quan nghiệp bệnh, cơ thể tôi dần bình phục.
Tu luyện là nghiêm túc nhất, và cũng là hạnh phúc nhất! Chân-Thiện-Nhẫn, ba chữ chân ngôn này đã dẫn tôi tiến vào cánh cửa Đại Pháp. Tôi không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với mục đích chữa bệnh, trong lòng tôi cũng không chút băn khoăn, tôi chỉ cảm thấy ba chữ này thật tốt quá, trong lòng đặc biệt vui mừng.
Sư phụ đã dạy tôi đọc cuốn thiên thư, tôi quả thật quá may mắn! Sư phụ còn thanh lý thân thể cho tôi, ban cho tôi một thân thể nhẹ nhàng vô bệnh. Thông qua việc chú tâm học Pháp, tôi, một người mù chữ hơn 70 tuổi, đã hiểu được những nguyên lý cao thâm mà người thường không thể tiếp cận được. Tôi hiểu con người từ đâu đến và sẽ đi đâu, tôi đã biết có mất thì mới có được, người làm chuyện xấu sẽ xuống địa ngục, làm việc thiện sẽ đắc phúc báo. Tôi đã đắc được Đại Pháp cao đức rồi, thật quá may mắn. Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/19/469431.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/24/214425.html
Đăng ngày 21-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.