Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-12-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1997, năm nay tôi đã 83 tuổi. Hồi tưởng lại quá trình tu luyện của mình trong 26 năm qua, mỗi ngày tôi đều được đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư tôn. Từ một người có tâm tranh đấu mạnh mẽ, thân thể mắc đủ loại bệnh tật, Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống mới và tôi đã trở thành một người khỏe mạnh, vui vẻ, chân thành và thiện lương.

Thông qua tu luyện, tôi hiểu được mục đích, ý nghĩa thực sự của cuộc sống và nguyên nhân của những bất hạnh mà tôi đã phải chịu đựng trong nửa đầu của cuộc đời. Đã hai lần tôi cận kề cái chết, nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư tôn thì tôi đã xuống suối vàng từ lâu. Tôi biết Sư phụ đã kéo dài mạng sống cho tôi và tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với sự cứu độ từ bi của Ngài.

Tôi xin viết ra trải nghiệm hai lần vượt quan nghiệp bệnh của mình trong năm nay để hồi báo lên Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu, nếu có điều gì chưa phù hợp mong các đồng tu chỉnh sửa cho tôi.

Vào một ngày tháng Sáu, tôi định đứng dậy khỏi ghế sofa để đi vệ sinh thì thấy chân của tôi tê dại, nặng trĩu khiến tôi không thể đứng vững. Tôi vội gọi chồng tôi, ông ấy liền chạy nhanh vào phòng và đỡ tôi khỏi bị ngã. Nhờ sự hỗ trợ của chồng, tôi lẩy bẩy đi vào nhà vệ sinh, sau đó, chồng tôi lại dìu tôi trở lại ghế sofa. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó và tiếp tục học Pháp. Đêm hôm đó, tôi bị đau chân dữ dội và suốt đêm tôi không thể chợp mắt được.

Đến 3 giờ sáng, đồng hồ báo thức reo. Đã đến giờ hai vợ chồng tôi dậy luyện công nhưng chân tôi đau quá không cử động được. Lúc đó, tôi chợt nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Thực ra cũng là như thế, không ngại mọi người trở về thử xem. Khi thực sự đang trong kiếp nạn hoặc là trong khi vượt quan, chư vị hãy thử xem, khó nhẫn thì cứ nhẫn xem, thấy là không làm được, khó thành được, vậy thì chư vị cứ thử xem sao, rốt cuộc có làm được không? Nếu chư vị thật sự có thể làm được, chư vị sẽ phát hiện rằng đúng là ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Chuyển Pháp Luân Pháp Giải, Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam)

Nghĩ đến đây, tôi lập tức vượt qua nỗi sợ đau, khẽ cắn môi và từ từ đứng dậy. Tôi nhờ chồng lấy cho tôi tấm thảm, tôi dựa vào thành giường và kiên trì luyện cả năm bài công pháp.

Sau khi phát chính niệm vào 6 giờ sáng, tôi gọi điện cho học viên A mà tôi sẽ đi cùng để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bảo cô ấy đến thẳng nhà tôi. Sau khi ăn sáng, tôi phát chính niệm trong nửa giờ và cầu xin Sư phụ giúp tôi có thể ra ngoài. Dù đau đớn và đang vượt quan nhưng tôi không muốn bỏ lỡ việc giảng chân tướng một này nào cả bởi chúng sinh đang chờ để nghe sự thật. Tôi phủ nhận và thanh trừ mọi an bài của cựu thế lực áp lên mình. Nếu đây là quá trình tiêu nghiệp mà Sư phụ an bài thì tôi cầu xin Ngài cho tôi gánh chịu vào cuối ngày, Sư phụ đã gánh chịu cho tôi quá nhiều rồi, phần của mình tôi cũng phải âm thầm chịu đựng.

Không lâu sau khi tôi phát chính niệm xong, học viên A đến nhà tôi. Tôi kể cho cô ấy về cơn đau của mình. Tôi nói: “Hôm nay, tôi vẫn sẽ đi với cô như chúng ta đã bàn, nhưng có lẽ tôi cần cô giúp đỡ”. Cô ấy đồng ý. Thật ngạc nhiên, tôi vừa nói dứt lời thì chân tôi cảm thấy khỏe hơn. Tôi bước ra khỏi cửa thì thấy cơn đau đã hoàn toàn biến mất từ lúc nào. Với sự gia trì của Sư phụ, sáng hôm đó tôi đã giúp sáu người thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản và giới thiệu cho nhiều người về Pháp Luân Đại Pháp.

Sáng ngày 1 tháng 8 năm nay, khi vợ chồng tôi luyện công xong, tuy đã sát giờ phát chính niệm nhưng chồng tôi vẫn nhất định ra ngoài lấy nước. Tôi bực mình nói ông ấy phát chính niệm trước đã nhưng chồng tôi không chịu nghe. Ông ấy mở cửa và bỏ đi. Tôi tức giận đến nỗi tất cả nỗi bất bình của tôi đối với chồng lại nổi lên. Tâm tôi rối loạn đến mức không thể tĩnh lại khi phát chính niệm.

Khi tôi cố gắng đứng dậy sau khi phát chính niệm, tôi cảm thấy thân thể nặng nề và không thể đứng vững, người tôi ngã ngửa ra sau. Tôi vội kêu lên: “Sư phụ, xin hãy cứu con với!” Tôi ngã ngửa xuống sàn và không thể cử động được, nhưng tâm trí tôi rất tỉnh táo. Tôi nằm trên mặt đất và tiếp tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ mình.

Chẳng bao lâu, tay chân tôi có thể cử động được. Tôi cố gắng từ từ đứng dậy, kiểm tra khắp thân thể thì thấy mình vẫn ổn, tôi nhận ra tà ác ở không gian khác đã dùi vào sơ hở của mình. Việc khuyên chồng tôi phát chính niệm không sai nhưng vì sao ông ấy không nghe và không cảm nhận được lòng tốt của tôi. Vấn đề chắc chắn là nằm ở tôi. Tôi hướng nội bản thân, truy xét lại việc tu luyện của mình và nhận ra nhiều chấp trước.

Chồng tôi

Trước hết, tôi luôn coi thường chồng mình.Tôi nghĩ ông ấy nghèo, học vấn không cao, bất tài, không biết cách cư xử với mọi người. Tôi đã dùng mối quan hệ của mình để giúp ông ấy chuyển công tác đến thành phố của chúng tôi. Tôi nghĩ mình có bản sự hơn người.

Thứ hai, tôi đang ôm giữ tâm bất bình. Chồng tôi không thích nghe lời khuyên của tôi về làm ba việc. Ông ấy chưa hiểu rõ Pháp và chưa giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy thậm chí còn phàn nàn việc ra ngoài giảng chân tướng của tôi. Tôi nghĩ ông ấy thật đáng thất vọng.

Thực ra, chồng tôi có rất nhiều công đức, hơn 20 năm nay ông ấy đã đảm đương mọi việc nhà, vì hàng ngày dù nắng hay mưa, tôi đều ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rời nhà lúc 7 giờ sáng và đến trưa mới về. Khi tôi về đến nhà, chồng tôi đã chuẩn bị sẵn bữa trưa ngon miệng. Ông ấy còn rửa chén bát và không bao giờ để tôi làm bất cứ việc gì. Thấy tôi phát chính niệm ngủ gục, ông ấy nhắc tôi đi ngủ sớm và không đọc quá lâu vào ban đêm. Ông ấy luôn quan tâm đến tôi.

Khi chính quyền địa phương đến nhà chúng tôi để gây áp lực buộc tôi ngừng tu luyện, chồng tôi đã đứng về lẽ phải và từ chối hợp tác với họ. Trong thời gian tôi bị cầm tù, chồng tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ các sách Pháp Luân Đại Pháp. Bất cứ khi nào tôi có triệu chứng nghiệp bệnh, ông ấy đều chăm sóc tôi rất chu đáo.

Là một người tu luyện, tôi nên nhìn vào ưu điểm của người khác thay vì khuyết điểm của họ, ngoài việc hướng nội, tôi cũng cần giúp chồng tôi hiểu rõ hơn về Pháp và giúp đỡ ông ấy một cách từ bi. Sau khi chính lại quan niệm của bản thân, cảnh giới tư tưởng của tôi đã đề cao lên. Tôi không còn cảm thấy tức giận hay khó chịu khi nghe những lời nhận xét xúc phạm của chồng, thay vào đó, tôi có thể đối xử đúng mực với chồng và thầm cảm ơn ông ấy vì đã giúp đỡ tôi.

Tôi cũng nhận ra mỗi người có một thể ngộ khác nhau dựa trên tầng thứ của họ. Tu luyện không phải là điều mà người khác có thể làm thay, mỗi người đều phải bước đi trên con đường riêng của mình. Tôi có thể nhắc nhở, giúp đỡ chồng tôi, nhưng tôi không thể thúc ép hay giải quyết vấn đề giúp cho ông ấy. Điều đó chỉ làm gia tăng chấp trước của bản thân. Thời gian tu luyện có hạn, tôi phải trân trọng cơ duyên tu luyện ngắn ngủi này, nỗ lực tinh tấn, tu tốt bản thân, cứu thêm nhiều người và hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh của mình. Tôi không thể để Sư phụ và chúng sinh thất vọng.

Con xin cảm ơn Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài, tôi cũng cảm ơn chồng tôi vì sự hỗ trợ và giúp đỡ to lớn của ông ấy!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/7/468935.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/20/214373.html

Đăng ngày 30-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share