Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2023] Mặc dù tôi có tâm oán hận mạnh mẽ, Sư phụ vẫn trông chừng và chỉ dẫn tôi qua những bài giảng của Ngài. Sư phụ từ bi đã an bài nhiều cơ hội để tôi thấy được tâm oán hận của mình và loại bỏ nó.

Sư phụ đã giảng:

“Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, thì chư vị chẳng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù tôi tránh xung đột trực tiếp với người khác, nhưng trong tâm tôi thường tái hiện những bất bình trong quá khứ. Nhiều năm qua đi, tôi đã nhận ra những chấp trước này và tinh tấn trừ bỏ chúng. Tôi cũng đã đề cao tâm tính của mình.

Phát hiện ra tâm oán hận

Từ khi bắt đầu đi làm, tôi luôn giữ mối quan hệ tốt với cả lãnh đạo lẫn đồng nghiệp và họ có ấn tượng tốt về tôi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mối quan hệ của chúng tôi càng trở nên hòa hợp hơn. Chiểu theo các Pháp lý, tôi chú trọng tu luyện bản thân, xem nhẹ lợi ích vật chất, khi gặp vấn đề thì luôn nghĩ đến người khác trước. Môi trường làm việc của tôi có vẻ hoàn hảo và tôi tin rằng mình chưa bao giờ có tâm oán hận. Tuy nhiên, hai năm trước khi tôi nghỉ hưu, một sự việc xảy ra đã phơi bày tâm oán hận của tôi.

Năm đó, công ty của tôi trải qua quá trình tái cơ cấu trên diện rộng, nhiều đồng nghiệp đã tìm kiếm các mối quan hệ để đảm bảo có được vị trí tốt hơn trước khi công bố. Tôi chỉ còn hai năm nữa là nghỉ hưu, lãnh đạo đã cho phép tôi giữ nguyên vị trí hiện tại.

Tuy nhiên, một hôm, lãnh đạo đến gặp tôi, kể về những rắc rối mà họ đang gặp phải và nói rằng có một cá nhân đang muốn thay vị trí của tôi. Cô ấy còn dùng những lời đe dọa, tuyên bố sẽ làm bất cứ điều gì nếu yêu cầu của cô không được đáp ứng. Lãnh đạo rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan và hy vọng tôi sẽ tự nguyện nhường lại vị trí mà nhiều người ghen tị cho cô ấy. Không chút do dự, tôi đồng ý. Tôi cảm thấy mình đã đề cao tâm tính theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, suy nghĩ cho người khác trước.

Tuy nhiên, khi được thông báo về công việc mới của mình tại một trường mẫu giáo, tôi đã bị sốc khi biết mình phải chăm sóc và dạy dỗ hơn 30 đứa trẻ từ 2 tuổi rưỡi đến 4 tuổi. Nhân viên chỉ có mình tôi và một bà mẹ trẻ mới được tuyển dụng thiếu kinh nghiệm, cô ấy lại là phụ tá của tôi. Tôi không biết bắt đầu từ đâu vì không ai đưa ra bất cứ chỉ dẫn nào.

Một giáo viên khác nói: “Chị biết đấy, không ai muốn làm việc ở trường mẫu giáo này. Người thay thế vị trí của chị cho rằng chỉ có chị mới có thể làm được việc đó. Đó là lý do tại sao họ phân chị vào lớp này”. Các giáo viên khác và một trong những người lãnh đạo mà tôi có quan hệ tốt cho rằng điều đó thật bất công.

Lúc đó tôi quên mất mình là một học viên và đây là cơ hội để tôi đề cao tâm tính. Tan làm về nhà, càng nghĩ càng thấy tức giận, tôi đã gọi điện cho Hiệu trưởng khóc lóc và phàn nàn về những thách thức mà tôi phải đối mặt trong vai trò mới vì tôi chưa từng được qua đào tạo. Tôi đề nghị cô ấy nếu được thì phân công lại công việc cho tôi. Tôi cứ nghĩ đến lời hứa của lãnh đạo rằng mọi người tín nhiệm tôi nên sẽ để tôi giữ nguyên vị trí ban đầu cho đến khi nghỉ hưu, vậy mà lời hứa đó không được thực hiện? Tôi cảm thấy người lãnh đạo sáng nắng chiều mưa, thay đổi quá nhanh, tôi cảm thấy tức giận và muốn đến gặp cô ấy để nói dăm câu ba điều.

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô ấy, tôi nhớ ra mình là một học viên, không thể giống như người thường và cần từ bi đối mặt với thử thách.

Sư phụ đã giảng:

“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc Pháp của Sư phụ, tôi ngộ ra và nhìn nhận công việc mới của mình theo một khía cạnh khác. Tôi xây dựng mối quan hệ hòa ái với phụ tá của mình và chúng tôi đã phối hợp rất ăn ý nhịp nhàng. Khi tôi nghỉ hưu, các đồng nghiệp, cán bộ, phụ huynh đều ca ngợi tôi. Tôi tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Kết quả là nhiều người trong số họ đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Mặc dù tôi chưa bao giờ đề cập đến chuyện đã xảy ra nhưng khoảng cách giữa tôi và đồng nghiệp đảm nhận vị trí cũ của tôi ngày càng xa. Mãi cho đến khi tôi nghỉ hưu, khi một đồng nghiệp hỏi tôi về chuyện thay đổi công việc, tôi nhận thấy mình đã kể lại câu chuyện với vẻ bất bình. Tôi chợt nhận ra mình vẫn còn oán hận người phụ nữ đã tranh vị trí của tôi và người lãnh đạo đã bố trí sự việc đó.

Lúc đó tôi biết mình chưa nhận thức được Pháp và chưa tu luyện bản thân. Tôi biết mình đã bỏ lỡ cơ hội quý giá mà Sư phụ an bài để tôi đề cao.

Buông bỏ tâm oán hận với chồng

Trong nhiều năm qua, tôi vẫn chưa phóng hạ được tâm oán hận đối với chồng mình. Bề mặt tôi có thể kiểm soát được bản thân nhưng mỗi khi bị anh ấy chỉ trích thì tôi lại không thể.

Anh ấy liên tục phàn nàn về tôi – từ việc tôi nấu ăn cho tới những gì tôi mua và cách tôi giao tiếp với người khác. Tình hình đôi khi trở nên căng thẳng đến mức chúng tôi cãi nhau, thậm chí chỉ vì những vấn đề rất nhỏ như thất lạc đồ đạc. Gần đây, mối quan hệ của chúng tôi trở nên xấu đi và chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong nhiều ngày. Hễ nói chuyện là chúng tôi cao giọng, anh ấy lên giọng và tôi còn lên giọng hơn, cuối cùng anh ấy phải im lặng. Dù biết rõ mình sai nhưng tôi vẫn thường xuyên tranh cãi và cho rằng anh ấy sai, thậm chí có lúc tức quá tôi còn phàn nàn với các con để nguôi ngoai.

Có lúc tôi cũng hướng nội và tìm ra rất nhiều tâm chấp trước như tật đố, oán giận, hiển thị, tranh đấu, tự ngã mạnh mẽ, tự cho mình là đúng. Tôi nhận ra mình bất nhẫn và muốn được khen. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ những chấp trước này. Nhưng dù đã cố gắng hết sức, tôi vẫn tiếp tục tranh cãi với chồng khi có chuyện xảy ra.

Một hôm, khi chúng tôi bắt đầu tranh cãi, tôi cố gắng kiềm chế bản thân bằng cách nói ít hơn nhưng trong tâm vẫn tức giận.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ sống động. Sư phụ đã cho tôi thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Tôi đứng trên một ban công cao, hẹp và không có lan can. Đột nhiên, một người quen bên trái đang nói chuyện với tôi bị ngã xuống với một tiếng hét kinh hoàng. Tôi đứng ở mép ban công nhìn xuống tìm cô ấy, chỉ cần thò đầu ra một chút nữa là sẽ rơi xuống. Tôi trông không thấy đáy, cũng không thấy cô ấy đâu. Trong tâm tôi biết rằng cô ấy đã đi rồi. Tôi bất ngờ bị trượt chân và gây ra lở đất. Tôi chạy thục mạng và thoát khỏi nguy hiểm.

Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra Sư phụ đã cho tôi thấy giấc mơ này để thức tỉnh tôi. Bởi tôi ôm giữ tâm oán giận mà chúng sinh trong thế giới của tôi đã phải trả giá bằng mạng sống và tôi cũng đã trượt ngã. Dường như những chấp trước và oán giận lâu nay của tôi đã tích tụ lại như một núi băng và tạo nên nền móng của tòa nhà một tầng, tôi choáng váng vì biết mình đang gặp nguy hiểm trầm trọng.

Khi chồng tôi tỉnh dậy, tôi đã xin lỗi anh ấy.

Trước đây, chồng tôi từng luyện các bài công pháp, nhưng khi cuộc bức hại bắt đầu, anh chỉ luyện động công ở nhà để nâng cao sức khỏe, và đôi khi nghe băng ghi âm của Sư phụ. Không lâu sau, sau khi hai học viên địa phương mà tôi thường xuyên liên lạc bị bắt cóc và bức hại, anh ấy đã dừng lại hẳn.

Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng thái độ tiêu cực của anh ấy đối với Đại Pháp có thể liên quan đến những thiếu sót của tôi ở nhà, khiến anh ấy không thể hoàn toàn nhận thức được sự mỹ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Gần đây, tôi đã có nhận thức mới về Pháp của Sư phụ về việc chư Phật không dễ mở miệng. Tôi nhận ra rằng, để tu khẩu, trước tiên tôi phải tập trung vào việc đề cao tâm tính của mình.

Một hôm, khi tôi đang nấu ăn, chồng tôi liên tục nói những điều khó chịu. Tôi có thể cảm thấy cơn cáu giận của mình đang trào dâng, nhưng lần này tôi tự nhủ: “Mình sẽ không tranh cãi nữa. Lần này mình sẽ không nói gì cả”. Thật kỳ diệu, tôi cảm thấy tâm oán hận đã được loại bỏ. Đó thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời!

Niềm vui buông bỏ được tâm oán hận từng phong bế tâm trí tôi thật lớn lao! Sau bước đột phá này, những lời nói của chồng tôi không còn gay gắt và tôi đã có thể bình tĩnh nói chuyện và mỉm cười với anh.

Lời kết

Tâm oán hận có thể tác động tiêu cực đến tâm của người ta, ngăn không cho họ suy nghĩ lý trí và giải quyết vấn đề một cách thấu đáo.

Nhận ra tâm oán hận có liên quan đến những chấp trước khác có hại cho cả bản thân và người khác, tôi đã quyết tâm buông bỏ nó. Nhưng quá trình này đầy thử thách và đôi khi tôi cảm thấy thật khó buông. Tôi biết vì mình đã ôm chặt chấp trước nên mới bị tà ác bức hại, khiến thân thể tôi xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh trong suốt một thời gian dài.

Trong quá trình viết bài chia sẻ này, tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nhiều thứ bất hảo đã bị phơi bày và Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ chúng.

Trước đây tôi luôn gặp khó khăn khi ngồi đả tọa trong một giờ. Tuy nhiên, sau khi hoàn thành bài viết, tôi đã có thể ngồi đả tọa thêm 20 phút và tiến vào trạng thái nhập định, cơ thể tôi tràn đầy năng lượng. Vết sưng tấy dai dẳng và nặng nề ở chân tôi đã biến mất.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/20/468371.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/9/214230.html

Đăng ngày 21-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share