Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-08-2023] Các học viên Pháp Luân Đại Pháp sẵn sàng đối mặt với sự bức hại đến từ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhằm cứu độ linh hồn của thế nhân thông qua việc nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công). Tôi mong muốn chia sẻ hàng loạt câu chuyện về cuộc đời của những con người khác nhau đã được cải biến tốt đẹp vì họ tiếp nhận chân tướng khi một học viên nói với họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Một phụ nữ nông dân may mắn gặp được Đại Pháp

Tôi hiện nay 72 tuổi và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004. Tôi lớn lên ở vùng nông thôn và sức khỏe tôi hết sức kém do khối lượng công việc nặng nhọc mà tôi phải gánh vác hàng ngày. Người chồng đầu tiên của tôi đã mất sớm. Con trai đầu của tôi đã nhập ngũ được 3 năm và được điều về làm việc ở một thành phố nhỏ. Nhìn thấy sức khỏe tôi suy nhược nhanh chóng, con trai đã giúp tôi chuyển đến sống ở thành phố để được điều trị y tế tốt hơn.

Cháu đã đưa tôi đến bệnh viện. Ở đó, tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm túi mật, gan to, sa dạ dày, loãng xương và hệ miễn dịch thấp. Bác sỹ nói rằng những bệnh này đều liên quan đến hệ tiêu hóa của tôi. Vì vậy, ông ấy không đề xuất tôi nhập viện mà kê đơn thuốc cho tôi mang về nhà, rồi dặn dò về chế độ ăn uống mà tôi cần tuân thủ.

Kể từ đó, tôi uống thuốc mỗi ngày và không được phép ăn bất cứ món gì cứng. Tôi hầu như chỉ ăn cháo. Dần dần, tôi trở nên ngày càng gầy hơn, cân nặng tôi sụt xuống từ 60 kg xuống còn 36 kg. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy mình không chỉ chịu thống khổ cùng cực mà còn làm tổn thương gia đình. Tôi thực sự không muốn sống nữa.

Định mệnh của tôi có bước ngoặt ngay khi tôi bắt đầu tuyệt vọng. Tôi được mai mối cho một viên chức đã về hưu và chúng tôi đã kết hôn vào năm 2004. Một hôm, đồng nghiệp của chồng tôi (một học viên Pháp Luân Đại Pháp) đến nhà chúng tôi chơi. Bà ấy hỏi tôi có biết về Pháp Luân Đại Pháp không và tôi đáp lại là không biết. Bà ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp thần kỳ lắm. Môn tu luyện này dạy người ta trở thành người tốt và còn có thể chữa lành bệnh tật, rất tốt cho sức khỏe của người dân. Tôi trong quá khứ từng mắc nhiều bệnh và đã khỏi hết sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Mắt tôi sáng lên. Tôi hỏi: “Thật à? Xin hãy dạy tôi luyện công với!” Bà ấy nói: “Tôi sẽ đưa một quyển sách cho chị vào ngày mai. Chị có thể đọc nó trước tiên.”

Ngày hôm sau, bà ấy mang đến cho tôi quyển sách Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Khi giở trang đầu tiên ra, tôi nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ (Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Tôi cảm thấy như thể đang nhìn thấy một người thân thất lạc đã lâu và nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt tôi.

Vào đêm thứ hai sau khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi bị tiêu chảy và ngồi trong nhà vệ sinh cả đêm. Tôi còn bị sốt cao đến 42 độ. Đồng nghiệp của chồng tôi giải thích cho tôi rằng: “Sư phụ đang chăm sóc chị và tịnh hóa thân thể cho chị đấy.” Tôi quả thực cảm thấy lần này rất khác biệt, bởi vì trước đây khi tôi bị tiêu chảy, tôi sẽ yếu ớt vô cùng và nằm dài trên giường. Tuy nhiên lần này, tôi vẫn cảm thấy sức lực tràn trề.

Tôi vô cùng hạnh phúc và cũng kinh ngạc. Tôi thậm chí còn chưa chính thức tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chỉ mới đọc một vài trang trong Chuyển Pháp Luân, vậy mà Sư phụ đã chăm sóc và tịnh hóa thân thể cho tôi rồi, giống hệt như đã mô tả trong sách.

Chồng tôi đã từng tu luyện Đại Pháp trước khi ĐCSTQ tiến hành cuộc bức hại vào tháng 7 năm 1999. Nhưng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tất cả các sách Pháp Luân Đại Pháp của ông ấy đã bị tịch thu một cách phi pháp và ông ấy đã ngừng tu luyện. Ông ấy mắc bệnh trở lại, điều trị y tế cũng không giúp được gì. Chúng tôi đã luyện công cùng nhau. Vào lúc ấy, tôi không biết tu luyện là gì. Tôi chỉ biết ơn Sư phụ vì đã điều chỉnh sức khỏe cho tôi và ban tặng cho tôi một cuộc đời mới.

Sau đó, tôi liên tục nghe thấy một giọng nói:

“Truyền công lên cao tầng, mọi người nghĩ xem, [đó] là vấn đề gì? Đó chẳng phải độ nhân sao? Độ nhân ấy, chư vị đúng là tu luyện chân chính, chứ không chỉ là chữa bệnh khoẻ người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhìn phía sau mình và xung quanh nhưng không hề thấy ai. Sau này khi tôi đọc được đoạn Pháp này trong Chuyển Pháp Luân, chỉ khi đó tôi mới nhận ra chính là Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi. Ngài đang nói với tôi rằng tu luyện không chỉ là vì chữa bệnh khỏe người.

Chồng tôi là một người theo chủ nghĩa Sô-vanh. Ông ấy kiểm soát toàn bộ tiền bạc trong nhà và không đưa cho tôi một đồng để dùng, khiến cho tôi tức giận vô cùng. Nhưng vì tôi tu luyện Đại Pháp, tôi không thể tranh cãi hay gây gổ với ông ấy. Cơn giận đã bóp nghẹt thân tâm tôi và tôi thường hay khóc thầm vào ban đêm.

Khi thức dậy vào buổi sáng, tôi nhìn thấy một bàn tay to lớn đang nâng một chiếc đĩa gỗ màu nâu, trên đó có một bát cơm, và đưa nó cho tôi. Sau đó tôi nghe thấy giọng của Sư phụ: “Con sẽ ổn thôi miễn là con ăn chút gì đó.” Tôi lập tức bật khóc. Tôi biết rằng mình đã khiến Sư phụ lo lắng. Kể từ đó, tôi không còn quan tâm đến tiền bạc và ngày nào cũng thấy hạnh phúc.

Tôi bị ngã ở tuổi 70

Vào mùa hè năm 2021, tôi bị ngã khi chạy xe đạp. Tôi nằm trên mặt đất và mất một lúc lâu mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Tôi lập tức tự nhủ với bản thân: “Mình ổn mà”, và nhanh chóng đứng lên. Tôi dắt bộ xe đạp về nhà. Sau đó, tôi lại cảm thấy rất mệt người và quyết định lên giường nằm nghỉ. Ngày hôm sau, tôi không thể dậy được. Cả người tôi tê liệt và không thể cử động được.

Ba người con trai của tôi phát hoảng, lo sợ rằng tôi sẽ bị bại liệt. Các con khăng khăng đưa tôi đến bệnh viện để khám. Tôi bảo với các con: “Mẹ là một đệ tử Đại Pháp và mẹ sẽ ổn thôi. Bệnh viện không thể chữa khỏi bệnh của mẹ, sẽ chỉ tốn tiền của các con thôi. Các con đều biết rằng mẹ đã tu luyện nhiều năm rồi và sức khỏe của mẹ vẫn còn rất tốt. Mẹ đã không cẩn thận nên ngã xuống. Người ta chịu khổ một chút không nhất định là điều xấu. Đừng lo lắng, mẹ sẽ ổn trong một vài ngày thôi.” Các con tôi rời đi nhưng vẫn còn lo lắng.

Tôi biết Pháp lý rằng người ta phải chịu thống khổ để hoàn trả nợ nghiệp của mình, vì thế tôi chỉ cố gắng nhẫn chịu cơn đau thể xác. Nhờ học Pháp, tôi đã tìm thấy rất nhiều tâm chấp trước xấu xa và quan niệm con người. Tôi đã cố gắng loại bỏ chúng lần lượt.

Tôi nghĩ: “Mình là một người tu luyện. Mình phải có khả năng chịu đau đớn và thống khổ, không thể nằm trên giường được.” Vào ngày thứ ba, tôi ra khỏi giường để luyện công nhưng hai chân tôi không thể đỡ lấy sức nặng của thân thể tôi, vì vậy tôi tựa vào giường và luyện công. Sau đó, tôi bám vào một băng ghế để bước đi từng chút một. Trong vòng một vài ngày, tôi đã có thể tự nấu ăn cho mình.

Vào Chủ Nhật, các con tôi lại đến thăm tôi. Một trong số các con dâu của tôi cũng đến. Ngay khi bước vào phòng và thấy tôi đang đứng, các con đều kinh ngạc, nói rằng: “Mẹ có ổn không? Chúng con đều lo sợ bởi vì mẹ không điều trị y tế gì hết. Làm cách nào mẹ hồi phục nhanh chóng như thế? Pháp Luân Đại Pháp quả thực là thần kỳ!”

Người đàn ông trẻ không muốn tôi gác máy

Vài năm gần đây, tôi bắt đầu mua thẻ điện thoại và gọi điện cho mọi người để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm, một người đàn ông trẻ đã bắt máy. Sau khi tôi nói vài lời, cậu ấy nói: “Cháu cuối cùng đã tìm thấy dì rồi. Dì không cần nói gì thêm nữa. Cháu đã nghe bốn cuộc gọi như thế này từ trước và minh bạch tất cả rồi. Cháu là một Đảng viên, xin hãy giúp cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Tôi tặng cậu ấy một hóa danh và cậu ấy rất vui mừng.

Tôi tiếp tục nói với cậu ấy cách giúp những thành viên trong gia đình của cậu thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cậu ấy nói: “Dì đừng gác máy vội nhé. Cháu sẽ đưa quản lý của chúng cháu đến và dì có thể khuyên ông ấy thoái luôn.” Tôi nghe thấy cậu ấy chạy đi và gõ cửa, sau đó cậu ấy nói: “Thưa sếp, xin hãy đến nghe cuộc gọi này! Dì ấy sẽ giúp ông thoái ĐCSTQ và bình an qua đại nạn!” Tuy nhiên, người quản lý không muốn và bảo cậu để ông ấy yên.

Cậu ấy quay lại và nói với tôi: “Dì đừng gác máy nhé. Vẫn còn người khác.” Sau đó cậu ấy nói với ai đó: “Linh ơi, nhanh đến đây và nghe điện thoại này. Có người sẽ giúp cậu bình an và tránh khỏi thiên tai đại nạn.”

Một cô gái đến nghe máy. Tôi nói với cô ấy: “Cháu quả thực rất may mắn khi có được một đồng nghiệp tuyệt vời như thế. Cậu ấy muốn cháu cũng được bình an. Điều mà dì muốn nói với cháu hôm nay chính là hiện nay nhiều người dân Trung Quốc đang thoái xuất khỏi ĐCSTQ để tránh xa thiên tai đại nạn và được an toàn. Đó là vì khi cháu gia nhập Đảng, cháu đã phát một lời thề hiến dâng sinh mệnh cho Đảng và chiến đấu cho nó đến suốt đời. Sau khi thề như vậy thì đồng nghĩa mạng sống của cháu đã thuộc về Đảng. Thậm chí nếu cháu có quên đi lời thề này, thì Trời sẽ không quên. Khi Trời tiêu diệt ĐCSTQ, những ai đã phát lời thề sẽ phải gánh chịu. Nếu bây giờ cháu thoái Đảng, lời thề độc này sẽ bị tiêu hủy và cháu sẽ được tự do khỏi tổ chức tà ác này, nhận được phước lành của Thần Phật. Đây là lý do vì sao tất cả chúng ta đều phải thoái ĐCSTQ. Cháu thấy điều này có hợp lý không?”

“Dạ có, cháu sẽ thoái. Cảm ơn dì!” Người đàn ông trẻ cũng cảm ơn tôi. Tôi nói: “Không cần cảm ơn dì đâu. Là những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mong muốn của các học viên là tất cả chúng sinh đều được cứu. Các cháu nên cảm ơn Sư phụ của dì, chính là người đang cứu độ các cháu.“ Họ đều đồng thanh nói: “Xin cảm ơn Ngài, Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp!”

Các tù nhân niệm “Chín chữ chân ngôn”

Năm 2011, tôi đã bị bắt giữ và đưa đến một trại tạm giam vì tu luyện Đại Pháp. Khi tôi lần đầu bị đưa đến buồng giam, có người đã nhỏ giọng nói với tôi: “Trưởng buồng giam này rất dữ tợn. Cô ta sẵn sàng chửi rủa và đánh đập người khác, lại còn bắt ép các học viên Pháp Luân Công làm tất cả những công việc dơ bẩn và nặng nhọc. Nếu họ không làm xong việc đúng giờ, cô ta sẽ trừng phạt họ. Chị phải cẩn thận đấy.”

Trưởng buồng giam mới ngoài 30 tuổi và bị giam giữ vì buôn bán ma túy. Cô ấy có thể tùy ý ra vào buồng giam và ăn bất cứ thứ gì mình muốn. Tuy nhiên, cả ngày cô ấy trông rất buồn bã, vì đã nghe tin rằng mình sẽ bị kết án 12 năm tù. Một vài ngày sau, cô ấy đột ngột bị sốt cao, được điều trị y tế đôi chút nhưng không khỏe lên. Cô không ngủ được mấy trong suốt hai ngày đêm.

Tôi đã đến nói chuyện với cô ấy. “Tôi có một phương pháp, nhưng nó còn tùy cô có tin hay không. Tất cả những gì cô làm là thầm niệm chín chữ chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’.” Cô ấy bảo là tin. Sau đó, tôi nói: “Cô cũng nên thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.” Cô nói: “Tôi đã gia nhập Đội Thiếu niên và Đoàn Thanh niên khi còn trẻ. Họ của tôi là Trương. Xin giúp tôi thoái hết nhé.” Tôi nhìn vào mắt cô ấy và nói: “Những người đối xử với các học viên Đại Pháp bằng sự tử tế sẽ được ban phước; những ai bức hại các học viên Đại Pháp sẽ rước quả báo vào thân.” Cô ấy gật đầu. Tôi nói: “Bây giờ, cô có thể bắt đầu thầm niệm chín chữ chân ngôn được rồi.”

Sáng hôm sau, cô ấy thức dậy rất sớm, đến chỗ tôi và thì thầm: “Này bác, tôi đã khỏi rồi! Thật là thần kỳ!” Sau đó, cô ấy rời đi với một nụ cười trên khuôn mặt. Khi cô ấy quay trở lại, cô mang theo hai đĩa thức ăn rất ngon; mỗi đĩa chứa ngũ cốc millet, hai quả trứng, một cái bánh quẩy và hai phần rau xào. Cô ấy giữ một đĩa và đưa cho tôi một đĩa. So sánh ra thì, thức ăn được trại tạm giam cung cấp chỉ là mấy cái bánh bao và canh rau cải đông lạnh, dưới rau lại còn dính bùn đất.

Kể từ đó, mỗi ngày cô ấy đun một bình nước và đặt nó trước mặt tôi. Cô ấy nói với mọi người: “Đây là nước đun cho các học viên Pháp Luân Công. Không ai được phép uống nó.”

Một tuần sau, một lính canh bước vào, tay cầm một mảnh giấy và nói cô ấy dọn đồ để về nhà, rằng cô bị kết án ba năm quản chế sau khi ra tù. Cô ấy không thể tin được, giật lấy mảnh giấy và đọc đi đọc lại. Cô ấy bắt đầu khóc trong vui sướng và nhảy xoay vòng trong khi đang ôm lấy một người bạn của mình ở trong buồng giam. Cô ấy khóc và nói: “Ngày mà tôi nghe tin mình sẽ bị kết án 12 năm tù, tôi thật sự đã không muốn sống nữa. Hôm nay quả là một phước lành đến từ thiên đường!”

Tôi nói với cô ấy: “Cô gái của tôi ơi, cô có nhận ra điều gì đã xảy ra không? Đó là vì cô minh bạch chân tướng và đối xử tốt với các học viên Đại Pháp. Vì thế, hôm nay cô nhận được phước lành.” Cô ấy nói: “Đúng thế, đúng thế!” Cô ấy hợp thập và cảm ơn tôi. Tôi nói: “Không cần cảm ơn tôi. Cô nên cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp!” Cô ấy vội vàng nói: “Con xin cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Công! Cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Công!” Cô ấy đã trở về nhà một cách hân hoan.

Trong vòng hai ngày sau khi cô ấy rời đi, 19 trong số 21 người trong buồng giam chúng tôi đã thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Các thành viên gia đình tôi niệm “Chín chữ chân ngôn” để sống sót qua đại dịch

Vào cuối năm 2022 ở Trung Quốc khi đại dịch đang đến điểm cao trào, vào khoảng 10 giờ tối hôm nọ, con trai cả của tôi đã gọi điện cho tôi và nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy vô cùng khó chịu.” Tôi nói: “Con đã quên rằng vào những thời khắc hiểm nguy thì con cần phải niệm chín chữ chân ngôn sao?” Con tôi nói: “Đúng là con đã quên. Con sẽ bắt đầu niệm ngay đây.”

Sáng sớm hôm sau, con trai tôi lại gọi: “Con đã khỏe rồi nhưng vợ và con của con đang bị bệnh.” Tôi nói: “Hãy nói cho họ phương pháp mà mẹ đã chỉ cho con. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.” Một ngày sau, cả hai người đều khỏi bệnh.

Tôi lo lắng cho gia đình chị gái tôi nên đã gọi điện cho họ. Chị gái tôi nói chị ấy bị nhiễm virus và đang đứng trong phòng bởi vì không thể ngồi xuống được, rằng suốt đêm hôm qua chị ấy bị hụt hơi. Tôi nhanh chóng nói với chị ấy: “Niệm chín chữ chân ngôn có thể cứu mạng chị đấy!”

Hôm sau, chị gái tôi gọi và nói: “Chị đã niệm nó suốt đêm đấy. Bây giờ, chị khỏe rồi và có thể nằm xuống ngủ được rồi!”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/27/464396.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/24/213463.html

Đăng ngày 29-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share