Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 20-11-2023] Năm 1994, Sư phụ đến Trùng Khánh để truyền Pháp, và tôi đã có vinh dự tham gia khóa giảng Pháp thứ hai của Sư phụ ở đây. Năm đó, tôi tròn 48 tuổi.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mắc rất nhiều bệnh tật, nào là huyết áp thấp 50-80, viêm thấp khớp, gai cột sống, sỏi mật, sỏi thận, thận ứ nước, và bệnh tim. Tôi còn thường bị ngất xỉu, trong não có bệnh, đầu não thường tê liệt giống như bị điện giật. Trong hai ngày đầu nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi luôn ngủ ngay khi Sư phụ bắt đầu bài giảng.

Giống như ví dụ mà Sư phụ nêu ra trong sách “Chuyển Pháp Luân”:

“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết. Nhưng bộ phận thính giác một số người không có vấn đề gì; họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết; người này sau đó tinh thần phấn khởi lên, không ngủ hai ngày cũng không thấy mệt mỏi.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi lớp học kết thúc, mọi người thảo luận về nội dung mà Sư phụ giảng, tôi thực sự đều có thể nhớ lại cùng mọi người. Tất cả mọi người đều cảm thấy Sư phụ giảng rất hay. Lúc lên lớp, hội trường đặc biệt yên tĩnh, tất cả học viên đều chuyên tâm nghe Sư phụ giảng Pháp, mỗi buổi giảng Pháp kéo dài hơn hai giờ, không có ai đi vệ sinh, và cũng không có ai hút thuốc.

Từ khi tôi nghe Sư phụ giảng Pháp cho đến nay đã 29 năm trôi qua, đầu não của tôi không còn xuất hiện trạng thái tê liệt nữa. Tất cả bệnh tật đều biến mất. Sau khi về hưu, tôi đã làm xét nghiệm tổng quát một lần, tất cả mọi thứ đều bình thường, ngay cả gai cột sống, sỏi mật và sỏi thận đều biến mất. Tôi thường kể cho bạn học và đồng nghiệp nghe về sự cải biến thân thể của mình sau khi đắc Pháp. Họ cũng tin tất cả những điều tôi nói đều là sự thật.

Năm 2005, khi cao trào tam thoái bắt đầu, đa số mọi người đều đồng ý làm tam thoái sau khi nghe nói về “tam thoái bảo bình an”, tuy nhiên cũng có một số bạn học có quan hệ tốt với tôi thời còn đi học không hiểu rõ về “tam thoái”, và họ cũng không muốn làm tam thoái. Mỗi lần gặp nhau, tôi đều phải kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu, nhưng vẫn không thuyết phục được họ.

Một ngày nọ, một bạn học đã nói chuyện với tôi: “Bạn A bị ngã, gãy tay, chấn thương lưng, bạn ấy đã nằm trên giường bảy ngày rồi …” Bạn A là người mà tôi từng nhiều lần khuyên giải, nhưng bạn ấy không đồng ý làm “tam thoái”. Sau khi nghe được tin tức này, tôi đã lập tức đến nhà cô. Khi thấy cô nằm trên giường không thể cử động, tôi đã nói chuyện với cô: “Tôi từng nói với bạn về tam thoái bảo bình an, nhưng bạn không tin. Mẹ tôi cũng từng bị ngã từ trên dốc cao khi bà hơn 90 tuổi nhưng vẫn bình an vô sự, bà còn tự đứng dậy đi được. Bạn chỉ mới hơn 60 tuổi, một cú trượt chân trên mặt đất bằng phẳng đã khiến bạn bị thương nặng đến như vậy.” Chồng cô nói tiếp: “Vợ tôi không tin Thần.” Tôi nói: “Không phải tất cả mọi người đều thấy được Thần và quỷ, nhưng cổ nhân từng nói rằng ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, người đang làm, Trời đang nhìn’. Nếu bạn nghe tôi khuyên tam thoái, thì chắc chắn đã không gánh chịu tội này.” Cô bạn hỏi tôi: “Vậy thì bây giờ mình làm sao để tam thoái?” Tôi trả lời: “Chỉ cần bạn đồng ý, bạn gật đầu là được rồi.” Cô nói: “Được rồi, bạn giúp mình làm tam thoái nhé!” Cháu gái của cô chỉ mới 10 tuổi, nghe thấy ông bà đều đồng ý làm tam thoái, cháu đã nói với tôi: “Bà ơi, bà giúp cháu rút khỏi Đội Thiếu niên nhé!” Sau khi tặng cô một tấm thẻ bình an, tôi chuẩn bị ra về. Khi tôi còn chưa ra khỏi phòng khách, cháu gái của bạn học đột nhiên chạy ra khỏi giường của cô bạn, phấn khích lớn tiếng gọi tôi: “Bà ơi, bà ơi, bà của cháu đã ngồi dậy được rồi!” Sau đó, tôi quay trở lại căn phòng, và tôi đã xúc động đến mức suýt rơi lệ khi thấy cảnh tượng đó. Tôi nói: “Bạn thấy Sư phụ của chúng tôi từ bi biết bao!” Tôi nhắc cô luôn niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Buổi tối hôm đó, cô đã gọi điện thoại cho tôi: “Tất cả những điều bạn nói đều là sự thật. Suốt buổi chiều hôm nay, mình đều niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.” Tôi nói: “Vậy tốt rồi, nếu bạn tiếp tục niệm thì sẽ ngày càng tốt hơn.” Đến buổi tối hôm sau, cô lại gọi điện thoại cho tôi: “Buổi sáng và buổi chiều hôm nay, mình đã đi dạo mấy vòng ở vườn hoa của tiểu khu, mình thực sự cảm ơn bạn nhé!” Tôi nói: “Bạn không cần cảm ơn mình, bạn phải cảm ơn Sư phụ của chúng mình nhé.” Cô đã lập tức nói cảm ơn Sư phụ Đại Pháp. Sau khi nói xong, cô đã nói thêm một câu: “Bạn đừng nói với người khác nhé.” Tôi nói: “Tất cả chúng mình vẫn còn bị bức hại. Mình đã mạo hiểm để nói chân tướng với bạn và các bạn học khác. Hầu hết bạn học đều đã làm tam thoái, bây giờ vẫn còn bạn B chưa chịu tam thoái. Nếu bạn có thể kể cho bạn ấy nghe về trải nghiệm chân thực của mình, thì đó là lời cảm ơn tốt nhất đối với Sư phụ của chúng mình đấy.”

Không lâu sau, tôi đã gặp vợ chồng của cô bạn chưa chịu làm tam thoái. Tôi hỏi cô có biết câu chuyện bạn A bị ngã gãy tay hay chưa? Cô vừa cười vừa nói với tôi: “Mình biết rồi, vợ chồng mình vẫn là Đảng viên, bạn giúp mình làm tam thoái nhé!”

Tôi còn có một người bạn học khác, nói chung mỗi tháng cô đều phải nhập viện một lần. Sau khi giúp cô làm tam thoái, tôi nhắn cô thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn. Sau đó, cô nhập viện lần nữa, tôi và một bạn học khác đã đến bệnh viện để thăm cô, tôi hỏi: “Bạn đã niệm ‘chín chữ chân ngôn’ chưa?” Cô trả lời: “Mình đã niệm rồi, nhưng không được.” Người bạn học khác (đã làm tam thoái) hỏi tiếp: “Bạn thử niệm lại cho mình nghe có được không?” Cô lập tức niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Mỹ hảo.” Người bạn học đó lập tức nói: “Bạn niệm sai rồi kìa. Là Chân-Thiện-Nhẫn hảo, chứ không phải Chân Thiện Mỹ.” Cô bạn đang nằm bệnh viện vội vã nói: “Vậy mình phải làm sao bây giờ?” Tôi nói cô chỉ cần sửa lại là được, [bởi vì] cô cũng không phải cố ý niệm sai. Sau đó, cô đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” một cách chân thành. Đến giờ ăn trưa, cô đến nhà tôi để thông báo rằng cô đã bình phục rồi.

Mặc dù còn có rất nhiều câu chuyện chân thật khác xảy ra sau khi tôi giảng chân tướng, nhưng tôi sẽ không mô tả chi tiết thêm nữa. Tôi mong rằng những câu chuyện này sẽ để lại bằng chứng lịch sử cho các thế hệ sau về việc Đại Pháp [truyền ra] ở thế gian.

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/20/我的同學明真相後得了福報-466952.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/24/213455.html

Đăng ngày 19-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share