Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-10-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 1999. Trong 20 năm tu luyện, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn. May mắn là tôi đã vượt qua, tất cả là nhờ Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp) đã từ bi bảo hộ tôi trong suốt chặng đường tu luyện.

Chồng tôi không phải là học viên nhưng cũng chịu nhiều khổ nạn do cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vẫn còn đang tiếp diễn.

Tôi bị ĐCSTQ kết án 10 năm tù do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi không bỏ tôi và chung thuỷ đợi tôi trở về. Anh ấy thường đến thăm tôi và gửi tiền cho tôi chi tiêu các nhu yếu phẩm.

Mặc dù anh ấy không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ vẫn luôn coi sóc và bảo hộ chồng tôi. Dưới đây là một số ví dụ.

Xin trợ cấp sinh hoạt thành công

Tôi được thả khỏi tù và về nhà vào tháng 7 năm 2017. Chỉ hai tháng sau, chồng tôi phát bệnh urê huyết. Nhưng anh ấy vẫn chưa nghỉ hưu và phải trả tiền bảo hiểm xã hội hàng năm. Tiền lương của tôi chưa tới 1.000 tệ một tháng, chúng tôi hầu như không có tiền dư.

Chồng tôi cần chạy thận nhân tạo, nếu không có trợ cấp sinh hoạt, chúng tôi sẽ rất khó khăn để trang trải cuộc sống. Một người bạn của chồng tôi bảo anh rằng nếu muốn có tiền trợ cấp sinh hoạt, chồng tôi phải ly hôn giả với tôi.

Khi tôi nghe thấy điều này, tôi nói với chồng rằng: “Chúng ta sẽ không nộp đơn xin trợ cấp sinh hoạt nếu anh phải ly hôn giả với em. Điều này không chân thật và em sẽ không bao giờ làm những việc không phù hợp với Pháp“.

Sau này, một người bạn bảo chúng tôi rằng theo chính sách, nếu vợ hoặc chồng thu nhập ít hơn 1.000 tệ một tháng, hai vợ chồng có quyền nhận trợ cấp sinh hoạt. Vì tiền lương của tôi dưới 1.000 tệ nên chúng tôi được hưởng trợ cấp.

Chúng tôi cung cấp các giấy tờ liên quan và người bạn đã giúp chúng tôi nhận trợ cấp thành công. Theo chính sách, tiền điều trị y tế của chồng tôi được chi trả và anh ấy cũng được hưởng trợ cấp 500 tệ một tháng; cộng với tiền lương của tôi, chúng tôi vừa đủ sống. Tôi luôn tin rằng miễn là chúng ta chân chính bước trên con đường tu luyện và vững tin vào Sư phụ, Ngài sẽ giúp chúng ta trong những tình huống khó khăn.

Tìm được hồ sơ thất lạc

Một năm rưỡi sau, chồng tôi tới tuổi nghỉ hưu. Nhưng hồ sơ bảy năm công tác tạm thời của anh ấy bị thất lạc. Bảy năm công tác đó quan trọng để tính quyền nghỉ hưu.

Có lần, một người bạn bảo chúng tôi rằng những người làm việc bán thời gian có thể được tiền phụ cấp, nên chúng tôi đã đến nơi chồng tôi công tác trước đây để tìm hiểu nhưng hồ sơ chứng nhận anh ấy làm việc bán thời gian không tìm thấy.

Trước khi ra về, chồng tôi buột miệng nói: “Hồ sơ anh làm công nhân bán thời gian chắc bị thất lạc rồi, không tìm được nữa đâu”.

Một nữ nhân viên vô tình nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi và nói: “Ồ, tất cả hồ sơ công nhân làm việc bán thời gian tôi đều giữ ở đây, anh có thể nhận lại hồ sơ sau khi anh viết đơn yêu cầu“. Sau đó cô ấy hướng dẫn chồng tôi cách viết đơn. Như vậy, chúng tôi tình cờ đã tìm được hồ sơ cần tìm.

Chúng tôi rất vui mừng. Tôi nói với chồng tôi: “Chúng ta hãy cảm tạ Sư phụ đã giúp chúng ta tìm được hồ sơ nhé”.

Chồng tôi cũng cảm thấy đó không phải là may mắn ngẫu nhiên và đồng ý rằng Sư phụ của Đại Pháp đã giúp anh ấy.

Khi họ tính tiền lương hưu, chồng tôi nhận được hơn 3.000 tệ mỗi tháng, nhiều hơn mức chúng tôi dự đoán.

Sư phụ đã cứu chồng tôi

Chồng tôi bị cao huyết áp và tiểu đường hơn 20 năm. Trong 10 năm tôi bị giam giữ phi pháp, không ai chăm sóc anh ấy. Lúc đó, con gái chúng tôi còn phải chăm sóc con nhỏ nên không thể chăm sóc cho cha.

Ở nhà một mình, lúc nào nhớ thì chồng tôi uống thuốc, dần dần cũng vượt qua, chưa từng phải nhập viện.

Lúc chồng tôi phát bệnh urê huyết, bác sĩ nói anh ấy mắc bệnh tim nghiêm trọng và việc chạy thận sẽ gây hại cho tim.

Tất cả người thân, bạn bè và bạn học cũ đều không ngờ rằng chồng tôi có thể sống lâu như vậy, tất cả họ đều nói rằng việc anh ấy còn sống là một phép màu. Tôi nghĩ anh ấy được ban phúc vì tất cả những gì anh ấy đã chịu đựng vì tôi.

Cuối năm ngoái, chồng tôi bị nhiễm COVID-19. Trong lúc chạy thận, anh ấy trở nên lú lẫn và vô ý thức cử động hai cánh tay. Kim chạy thận làm anh ấy bị thương, chảy rất nhiều máu. Y tá không hề biết chuyện gì xảy ra vì cánh tay của chồng tôi bị ga trải giường che lại. Đến khi máy báo động thì y tá mới nhìn thấy chồng tôi có điều bất thường.

Bác sĩ điều trị nói chồng tôi bị viêm và tiêm thuốc chống viêm trong vài ngày. Con gái tôi xin cho cha được nhập viện nhưng được thông báo không còn giường bệnh.

Y tá không thể tìm thấy mạch máu để tiêm thuốc cho chồng tôi. Cuối cùng, họ phải tiêm vào bàn chân của anh ấy.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến bệnh viện lần nữa, lần này chúng tôi gặp bác sĩ khác. Con gái tôi kể lại cho bác sĩ việc điều trị ngày hôm trước.

Bác sĩ nói: “Trường hợp này đáng ra không nên tiêm tĩnh mạch. Chạy thận nhân tạo nên tránh việc giữ nhiều nước, tiêm nhiều chai thuốc trong một ngày như vậy, nhất định sẽ tạo gánh nặng cho tim“.

Con gái tôi lại hỏi việc cha cháu có thể nhập viện không. Bác sĩ nói: “Không. Trước tiên là không có giường bệnh, ngay cả khi có giường thì chúng tôi có thể làm gì đây? Cô nên về nhà và cho ông ấy uống thuốc hạ sốt nếu ông ấy bị sốt. Thực ra, tôi cũng bị dương tính với COVID. Tôi có thể làm gì hơn? Tôi vẫn phải đi làm miễn là tôi có thể cầm cự được”.

Những gì bác sĩ nói ngụ ý rằng nếu ai có duyên sống sót thì sống. Nếu không thì bác sĩ cũng không thể làm gì.

Sau khi chúng tôi về nhà, chồng tôi ngủ thiếp đi. Không lâu sau, anh ấy có vẻ đau đớn. Đôi lúc, anh ấy tỉnh dậy nhưng không nhận ra ai. Đôi mắt đờ đẫn vô hồn, rồi lại ngủ tiếp.

Em trai chồng và cháu trai đến thăm chồng tôi khi nghe tin chồng tôi bị nhiễm bệnh. Cả hai người đều bị nhiễm bệnh trước đó và đã vượt qua. Ai cũng lo lắng chồng tôi không thể vượt qua, ngay cả con gái tôi cũng bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho cha.

Trong thâm tâm, tôi biết chỉ có Sư phụ mới có thể cứu anh ấy, nên tôi gắn tai nghe cho chồng và bảo anh ấy nghe thu âm Sư phụ giảng Pháp. Anh ấy nghe suốt cả một ngày, sau đó tỉnh dậy, đầu não tỉnh táo và có thể nhận ra mọi người.

Tôi nói với anh ấy: “Sư phụ đã cứu anh. Anh bị hôn mê ba ngày rồi. Hãy mau cảm tạ Sư phụ đi!” Chồng tôi nói: “Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!”

Chồng tôi đã sống sót và tất cả chúng tôi rất mừng cho anh ấy. Nhiều người mắc bệnh không nặng như chồng tôi nhưng không thể vượt qua. Tất cả người thân và bạn bè của chúng tôi đã chứng kiến uy lực chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/26/466949.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/6/213224.html

Đăng ngày 25-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share