Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-10-2023] Tôi là một bà lão ở nông thôn, năm nay tôi 85 tuổi. Tôi chưa từng đi học và không biết chữ. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, chứng đau chân, bàn chân và huyết áp cao của tôi đã được chữa khỏi. Thị giác và thính giác của tôi đều tốt nên tôi có thể tự nấu cơm, giặt giũ phục vụ bản thân và tôi có thể sống một mình.

Gia đình con trai tôi sống ở thành phố và muốn tôi đến sống chung. Nhưng tôi nghĩ, là một người tu luyện, tôi có thể tự lo liệu cuộc sống của mình và không gây phiền phức cho con cái. Ngoài ra, ở nông thôn có môi trường học Pháp tập thể và giảng chân tướng, việc sống một mình cũng giúp tôi thuận tiện hơn trong việc học Pháp, luyện công. Tuy nhiên, vì cảm thấy mình đã già rồi, lại không biết chữ, tôi bắt đầu nơi lỏng các yêu cầu tu luyện đối với bản thân, và rất ít khi giảng chân tướng cứu người.

cựu thế lực đã nhanh chóng tóm lấy sơ hở của tôi. Mùa hè năm ngoái, tôi xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh. Lưng tôi đau nhức, ăn không ngon miệng, suốt gần một tháng tôi không đi ngoài. Ban đầu, tôi không nói với các con mình. Con gái thứ hai của tôi, cũng là một người tu luyện, nói: “Sư phụ dạy chúng ta rằng mọi phiền toái mà chúng ta gặp phải đều là cơ hội tốt để đề cao tâm tính. Mẹ nên hướng nội xem còn chấp trước gì mà mẹ chưa buông bỏ được.” Tôi nghĩ về điều đó và nói: “Dạo này trời nóng quá nên mẹ đã bỏ luyện công. Mấy ông bà hàng xóm đến nhà rủ mẹ chơi mạt chược, mẹ bảo với họ rằng mẹ là người tu luyện, không thể đánh bạc, nhưng vì nể nên mẹ lại để cho họ chơi, rồi có lần không đủ người, mẹ cũng chơi vài ván.”

Nghe thấy vậy, con gái tôi sốt ruột nói: “Mẹ chưa hiểu rõ tính nghiêm túc của tu luyện Đại Pháp rồi. Là người tu luyện, chúng ta không thể có bất kỳ hành vi nào không phù hợp với Pháp. Chính Pháp đã đến hồi kết thúc, nhiều người như vậy vẫn chưa được cứu. Thấy mẹ thế này Sư phụ rất lo, còn cựu thế lực đang lợi dụng những chấp trước của mẹ để bức hại mẹ. Mẹ hãy nhanh chóng hướng nội để phủ nhận âm mưu của chúng và tập trung làm tốt ba việc. Chỉ có tín Sư tín Pháp thì Sư phụ mới có thể giúp mẹ.”

Sau khi nghe con gái nói, tôi bắt đầu hướng nội, luyện công và học Pháp nhiều hơn. Tôi cũng giải thích cho hàng xóm tại sao họ có thể đến chơi, nhưng không thể chơi mạt chược ở nhà tôi nữa. Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe của tôi vẫn không được cải thiện. Tôi tự hỏi: “Mình vẫn còn chấp trước gì chưa buông được nhỉ?”

Một tuần sau, con trai tôi về đón tôi lên thành phố. Tôi kể tình trạng của mình với con, con trai tôi vô cùng lo lắng, nói: “Sao mẹ không nói với con sớm hơn? Chẳng trách mẹ lại sụt cân như vậy.”

Con trai tôi mua thuốc nhuận tràng và thuốc trị đau lưng cho tôi, giục tôi uống. Cháu nói nếu tôi không uống thì sẽ phải đi bệnh viện. Tôi bảo tôi có Sư phụ quản nên sẽ không sao, nhưng trong lòng tôi lại sợ hãi, nghĩ rằng đến bệnh viện có thể sẽ phải phẫu thuật, vừa đau đớn vừa tốn kém. Tôi đành miễn cưỡng uống thuốc.

Đêm đó, cơn đau lưng của tôi còn tệ hơn trước, tôi không thể ngủ được nên quyết định luyện công. Sau khi kiên trì luyện công xong, quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi nhưng tôi ngủ thiếp đi. Một lúc sau, tôi tỉnh dậy thì thấy đèn trên máy nghe nhạc MP3 đang nhấp nháy. Tôi tưởng mình quên tắt. Không muốn nhổm dậy, tôi bèn vẫy tay về phía nó. Thật ngạc nhiên, đèn tắt nhưng sau đó lại bắt đầu nhấp nháy. Tôi chợt nhận ra Sư phụ đang điểm hóa cho mình. Làm sao một người thường có thể giúp tôi giải quyết vấn đề được chứ?

Sáng hôm sau, tôi liên lạc với cô con gái thứ hai và nhờ cháu đến giúp tôi. Từ nhỏ, cháu đã có vẻ sợ và không mấy dễ chịu khi ở bên anh trai. Vì không muốn tạo ra xung đột nên cháu đề nghị: “Có người cháu dâu làm việc tại bệnh viện. Sao mẹ không đến để cô ấy khám cho xem sao.” Con trai tôi cũng đồng ý với đề nghị này.

Tối hôm đó, tôi và con gái phát chính niệm và luyện công cùng nhau. Tuy nhiên, các triệu chứng của tôi vẫn còn đó. Tôi cảm thấy trong bụng có khối u cứng, khiến tôi không muốn ăn. Tôi cũng không thể di chuyển vì đau lưng. Cả đêm tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

Lo lắng cho sức khỏe của tôi, con gái tôi đã kể tình hình cho chồng cháu, cũng là một học viên. Con rể gọi điện cho tôi nói: “Mẹ là người tu luyện. Chẳng phải đây là khảo nghiệm về đức tin của chúng ta vào Sư phụ và Pháp sao? Đây chẳng phải là cơ hội để chúng ta đề cao tâm tính sao? Làm sao người thường có thể giải quyết vấn đề của mẹ được? Nếu mẹ có thể buông bỏ chấp trước và đề cao tâm tính thì nghiệp lực của mẹ sẽ được tiêu trừ. Đó không phải là một kết quả tích cực sao? Vậy thì có gì phải sợ?”

Con gái tôi nhận thấy những điều chồng cháu nói đầy khích lệ và bắt đầu hướng nội. Cháu nhận ra mình có tâm sợ hãi, tình thân quyến và tâm sợ mất thể diện, và phủ định chúng. Sau đó, cháu đọc cho tôi nghe một số đoạn Pháp của Sư phụ. Sư phụ Lý từ lâu đã giảng cho chúng ta rằng người tu luyện thì không có bệnh.

Sư phụ giảng:

“Con đường của chư vị đã an bài xong rồi, không cho phép thân thể chư vị có bệnh, thật sự không cho phép thân thể chư vị có bệnh. Vì bệnh kia đã không thể xâm hại chư vị được nữa, bệnh độc sẽ bị năng lượng ‘chính’ của chư vị giết chết. Nhưng người là sẽ tạo nghiệp, tạo ra nghiệp ấy, nó phản ánh lên thân chư vị thì giống như bệnh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2019)

Nghe xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Sư phụ vẫn thường nhấn mạnh rằng các đệ tử sẽ không có bệnh. Chẳng phải tình trạng của tôi chỉ là giả tướng sao? Tôi lo lắng về sức khỏe vì tôi không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tôi liền chia sẻ thể ngộ sâu sắc này với con gái và nhấn mạnh tầm quan trọng của việc trừ bỏ tâm sợ hãi, tâm ỷ lại. Tôi quyết tâm vượt qua khảo nghiệm này bằng chính niệm. Điều này cũng khiến con gái tôi tự tin hơn.

Tuy nhiên, cựu thế lực vẫn không chịu bỏ cuộc, và khảo nghiệm với tôi chưa kết thúc. Sáng hôm sau, tôi đến thăm nhà cháu trai có vợ là bác sỹ. Cháu dâu bày tỏ lo ngại về mức độ nghiêm trọng về tình trạng của tôi, cho rằng đó có thể là chứng nhồi máu đường ruột [động mạch bị tắc nghẽn]. Cháu dâu đưa ra hai giải pháp tiềm năng: dùng thuốc xổ hoặc phẫu thuật. Nhưng cháu cảnh báo rằng phẫu thuật có những rủi ro nhất định bởi tôi đã cao tuổi rồi.

Nhân tâm tôi lại bắt đầu nổi lên. Biện pháp nào cũng đầy thử thách. Tôi sợ mình phải chịu đựng đau đớn, rồi gánh nặng tài chính cho con trai tôi, mà tốn khoản tiền lớn cũng chắc gì đã khỏi. Con gái tôi nói: “Là người tu luyện, mẹ cho rằng có bệnh thì cựu thế lực lập tức sẽ bức hại mẹ. Nếu đi viện, ngoài việc tốn tiền chịu khổ, còn gây tổn hại tài chính, phiền toái cho người thân. Còn ở phương diện tu luyện, việc đó sẽ bôi nhọ Đại Pháp, gây ra hiểu lầm cho bạn bè, người thân, cũng làm mất đi hoàn cảnh tu luyện, không thể cứu người, thậm chí còn mất đi sinh mệnh. Con tin rằng nếu mẹ có chính niệm, Sư phụ sẽ an bài, và mọi chuyện sẽ thay đổi.”

Tôi lập bức bừng tỉnh, việc nhờ người thân tìm cách giải quyết chẳng phải là đang thừa nhận mình có bệnh sao. Tôi nghĩ: “Mình đã ngoài 80 tuổi rồi, là một đệ tử Đại Pháp, mình còn có gì phải sợ chứ”. Tôi quyết tâm về nhà. Con gái tôi nhanh chóng gọi cho chồng cháu lái xe lên thành phố đón chúng tôi.

Một giờ sau, con rể tôi đến nơi và nói: “Mẹ à, mẹ phải tự mình quyết định. Mẹ có thể đến bệnh viện hoặc giao phó cho Sư phụ và trở về nhà.”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi trả lời: “Mẹ đã nghĩ kỹ rồi, có Sư phụ ở đây, còn phải lo lắng điều gì chứ. Mẹ sẽ về nhà.” Lần này, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm và quyết tâm về nhà.

Tôi nghĩ trên đường về không tiện tìm nhà vệ sinh nên quyết định đi vệ sinh trước. Khi ngồi trên bồn cầu, tôi không để ý nhưng lại thấy mình đi đại tiện một cách dễ dàng. Tôi mừng quá bèn gọi con gái vào xem. Trong bồn cầu có rất nhiều cục cứng tròn tròn. Tôi thầm cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng tôi.

Ngay sau đó, cảm giác khó chịu và đầy hơi trong bụng tiêu tan, những khối u cứng ở bụng biến mất và chứng đau lưng của tôi cũng không còn. Con gái tôi bảo rằng sắc mặt tôi đã hồng hào trở lại. Tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Mặc dù cháu trai tôi có phần không tin, nhưng vì tận mắt chứng kiến sự cải thiện ở tôi nên cậu ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào uy lực của Đại Pháp. Trên đường về, con gái nhắc tôi ghi nhớ bài học giáo huấn này. Từ tận đáy lòng, tôi nhận thấy hết thảy đều là nhờ sự từ bi của Sư tôn, từ nay trở đi nhất định tôi sẽ tinh tấn thực tu, không đi đường vòng nữa để báo đáp Sư ân.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/31/467638.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/24/213456.html

Đăng ngày 10-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share