Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 10-09-2023] Tôi là học viên mới đắc Pháp một thời gian ngắn, học Pháp chưa sâu. Vợ chồng tôi đã tìm cách mua được một căn nhà mới với giá rẻ, vì căn nhà này mà đã bỏ vào rất nhiều tâm tư. Kỳ thực đây chính là một chấp trước rất lớn.

Một ngày nọ, sau khi cùng đồng tu ra ngoài giảng chân tướng trở về, tôi cùng chồng vội vàng đi đến nhà mới. Chúng tôi ngồi tàu điện ngầm hơn 2 giờ mới tới. Để không trì hoãn việc trở về vào ngày hôm sau, tôi đã học Pháp luyện công ở căn nhà mới. Nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy bất thường, hoa mắt chóng mặt đến trời đất quay cuồng. Bởi vì tình huống này xảy ra tại nhà mới, tôi lập tức ngộ ra đây là do chấp trước vào căn nhà mới. Tôi lập tức nói với chồng: “Anh mau chóng đóng cửa sổ, tắt điện nước và trở về càng sớm càng tốt.” Tôi biết bản thân làm sai rồi, tôi không nên quá chấp trước vào vấn đề nhà cửa, hơn nữa còn có tâm ham lợi đã khiến tôi điên đảo. Hiện giờ cứu người còn không kịp! Vừa ra cửa, tôi liền phát chính niệm liên tục. Sau một tiếng ngồi trên ô tô ra tới ga xe lửa, đầu óc cảm thấy thanh tỉnh trở lại. Điều đó nói lên tôi đã ngộ đúng rồi, cũng làm đúng rồi. Ôi, trong tu luyện không có việc nhỏ, là vô cùng nghiêm túc!

Ngày hôm sau, con trai mời hai vợ chồng chúng tôi đi ăn cơm. Lúc đầu tôi không muốn đi, chồng tôi nói con cái sẽ mất vui. Cái tình đối với con nổi lên, chúng tôi liền đến nhà con. Vừa dùng bữa xong, tôi lại cảm thấy đầu choáng váng. Tôi cùng chồng vội vàng về nhà. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi bình an trở về. Vừa đến nhà, tôi ngã xuống giường không thể cử động, không thể ngồi dậy, trời đất quay cuồng, tôi muốn đi vệ sinh cũng không đi nổi. 2 giờ 30 sáng, tôi muốn dậy luyện công nhưng không nổi. Tới 4 giờ sáng, tôi cầu xin Sư phụ cứu tôi, tôi cần luyện công, tôi không thể nằm xuống. Tôi gắng sức đứng ở đầu giường, cắn răng luyện tĩnh công. Tôi nghĩ, tôi và đồng tu đã hẹn nhau cùng ra ngoài giảng chân tướng; hết thảy mọi việc của tôi đều do Sư phụ an bài, không ai có thể bức hại tôi; tôi chỉ đi theo con đường mà Sư phụ an bài; nếu làm không tốt, tôi sẽ quy chính trong Pháp. Kết quả, còn chưa luyện công xong, đầu óc đã thanh tỉnh trở lại. Tôi muốn ra ngoài cùng đồng tu phối hợp giảng chân tướng cứu người, chồng tôi lo lắng khuyên tôi không nên đi. Tôi nói không được, có Sư phụ bảo hộ tôi, tôi mới hồi phục nhanh như vậy; tôi có thể không đi cứu người sao! Tôi nhất định phải ra ngoài. Tôi lập tức lấy điện thoại gọi đồng tu cùng đi giảng chân tướng. Ra bên ngoài, tất cả đều bình thường giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Có một lần tôi cùng đồng tu ra ngoài giảng chân tướng. Lúc xuống xe, cả chiếc xe rung lên một cái, đầu tôi liền choáng váng, đồng tu đưa tôi về nhà. Ngày hôm sau tôi kiên trì tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng, dù xảy ra sự việc gì cũng không thể cản trở tôi ra ngoài cứu người.

Quan với con dâu của tôi rất khó vượt qua. Con dâu tôi mua đồ đều lấy thẻ của tôi trả tiền, còn thường xuyên ăn nói không lựa lời, hùng hổ, động một chút lại đòi ly hôn với con trai tôi. Tôi vừa giận vừa tức như có lửa đốt trong lòng. Tôi càng tức, con dâu càng quyết liệt, càng quyết tâm đến cùng!

Thông qua không ngừng học Pháp, tôi đã ngộ ra, đây là nghiệp lực của tôi tích tồn trong bao đời gây can nhiễu, cũng là để tôi tu bỏ đi những thứ không tốt. Tức giận là không Thiện, người tu luyện không tu Thiện thì tu không thành. Đồng thời tôi cũng hiểu cho hoàn cảnh mà con dâu đang chịu đựng, cả ngày không vui vẻ, có thể không gây loạn sao? Còn đang tạo nghiệp! Tôi thật sự phải tu bản thân cho tốt! Quan này không phải là cấp cho tôi để tu sao, đã cấp cho tôi bao nhiêu cơ hội!

Từ đó về sau tôi chú tâm đề cao trong Pháp. Khi con dâu nổi nóng, tôi liền nhắc nhở bản thân: Phải tu, phải Nhẫn, con dâu đang giúp tôi tiêu nghiệp, con bé đang khó chịu bao nhiêu. Dần dần tôi không tức giận nữa, chỉ nghĩ đến con dâu tôi ra sao. Về sau mỗi lần con dâu gây loạn, tôi hầu như không động tâm. Không ngờ khi tôi bình tĩnh rồi, con bé cũng bình tĩnh lại! Hiện nay gia đình tôi yên bình rồi! Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp!

Sau khi Trung Cộng nới lỏng biện pháp phòng dịch bệnh, chính quyền đã không quản nữa, hoàn toàn mặc kệ không chịu trách nhiệm với người dân nữa. Không lâu sau đó, lại có rất nhiều người “dương tính“. Tôi vẫn kiên trì hàng ngày ra ngoài giảng chân tướng. Có một lần khi trở về nhà, tôi bị đau đầu và phát sốt, đến tối thì bụng bắt đầu đau, lục phủ ngũ tạng, toàn thân đều đau, tim như muốn nhảy ra ngoài. Tôi đau đớn không ngừng xin Sư phụ cứu tôi. Tôi cố nén đau dùng đai lưng quấn ngực lại. Tôi nghĩ đây là Sư phụ đang giúp đệ tử tiêu nghiệp, Sư phụ cũng vì đệ tử mà phải chịu đựng ma nạn! Tôi cần tu tốt, nhanh chóng vượt qua. Sau khi vượt quan, tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, vô cùng thoải mái.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/10/465126.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/12/212883.html

Đăng ngày 04-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share