Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-10-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 khi còn là học sinh trung học. Một năm sau, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại và lan truyền những tin đồn cũng như cáo buộc sai sự thật đối với Đại Pháp.

Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi theo học tại một trường Cao đẳng Sư phạm. Năm 2003, sau khi tốt nghiệp, nhờ sự an bài của Sư tôn, tôi được bổ nhiệm giảng dạy tại một trường trung học trọng điểm của địa phương và ngay lập tức được phân công làm giáo viên chủ nhiệm. Tôi làm việc tận tâm và có trách nhiệm. Các bài giảng của tôi rất thú vị và được học sinh yêu thích, điểm số của các em thường thuộc nhóm dẫn đầu. Chỉ trong vòng vài năm, thành tích của tôi được lãnh đạo nhà trường và đồng nghiệp ghi nhận. Tôi là một giáo viên có chút danh tiếng và được kính trọng. Tôi biết trí huệ và những thành tích của tôi là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho.

Khối lượng công việc nặng nề khiến tôi không còn nhiều thời gian để học Pháp. Tôi chỉ biết nhắc nhở bản thân mình là một đệ tử Đại Pháp và cần chiểu theo tiêu chuẩn của một người tu luyện trong công việc. Nhưng tâm sợ hãi đã ngăn cản tôi giảng chân tướng ở trường. Rõ ràng là tôi đã không theo kịp tiến trình Chính Pháp. Năm 2014, tôi được điều sang một ngôi trường khác. Môi trường mới, lãnh đạo mới và đồng nghiệp mới khiến tôi càng khó khăn hơn trong việc giảng chân tướng và cứu người.

Vào năm 2015, cùng với các đồng tu, tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, kẻ đã phát động cuộc bức hại. Vào khoảng Tết năm 2016, nhân viên Phòng 610 địa phương đã đến trường tìm tôi vì việc đó.

Trước đây, tôi chưa bao giờ đối mặt với kiểu bức hại trực tiếp này. Mặc dù không thể hiện ra nhưng tôi vô cùng sợ hãi. Tôi đã không hợp tác với bất kỳ yêu cầu nào của họ. Tôi đã hành động cứng rắn và từ chối ký bất cứ điều gì. Cuối cùng, họ bèn lừa tôi: “Chị kiểm tra xem những gì viết ra có đúng không. Nếu đúng thì cứ ký đi”. Tôi liền kiểm tra và thấy những gì viết là đúng nên tôi đã ký vào đó. Sau này tôi mới biết rằng tôi không nên ký bất cứ thứ gì và không nên hợp tác với bất kỳ yêu cầu nào của họ.

Tôi bị bức hại

Rất nhanh sau đó, Phòng 610 địa phương thông qua Phòng Giáo dục đã gửi thông báo tới lãnh đạo trường tôi để loại tôi khỏi vị trí giảng dạy. Tôi được điều sang bộ phận hậu cần. Ba đồng tu là giáo viên của trường học khác ở địa phương cũng nhận được thông báo tương tự.

Tôi biết sự đối xử bất công này là một hình thức bức hại. Nhưng mặt khác, tôi nghĩ làm việc ở bộ phận hậu cần cũng không sao, tôi sẽ có thời gian để học Pháp nhiều hơn. Sau khi được chuyển sang làm quản trị viên phòng thí nghiệm, tôi có phòng làm việc riêng. Công việc của người quản lý nhàn hơn nhiều so với việc giảng dạy nên tôi có nhiều thời gian để học Pháp. Nhưng đồng thời, tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận xung quanh (vì đây là một hình phạt).

Năm 2020, đại dịch bùng phát, nhà trường bắt đầu tổ chức các lớp học trực tuyến. Tôi dần dần vượt qua nỗi sợ hãi và bắt đầu cùng với nhóm đồng tu đi ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Khi Giang Trạch Dân qua đời, tôi nhận ra tiến trình Chính Pháp tấn tốc nhanh chóng như thế nào và sự cấp bách của việc cứu người. Vì vậy hầu như ngày nào tôi cũng đi ra ngoài với các đồng tu khác để giảng chân tướng. Sau khi lệnh phong tỏa vì đại dịch được dỡ bỏ và các trường học quay trở lại lớp học trực tiếp, tôi tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng vào cuối tuần cũng như kỳ nghỉ đông và nghỉ hè bất cứ khi nào có thể.

Năm nay, khi bài kinh văn mới của Sư phụ, “Vì sao có nhân loại“, được công bố, tôi nghĩ mình phải sửa chữa sai lầm khi bị loại khỏi vị trí giảng dạy. Đó là sự bức hại đối với đệ tử Đại Pháp và Pháp Luân Đại Pháp. Chính Pháp của Sư phụ sẽ chính lại tất cả những gì bất chính. Tôi không thể cho phép hình thức bức hại này tiếp tục.

Mùa hè năm 2022, tôi nói chuyện với Hiệu trưởng mới của trường và hy vọng ông sẽ cho phép tôi trở lại công việc giảng dạy. Tôi nói với ông về cuộc bức hại, cũng như một số sự thật về Đại Pháp. Ông không đồng ý và cho rằng vị trí hậu cần của tôi cũng rất quan trọng. Vị Hiệu trưởng này nhanh chóng bị thay thế. Thực ra, trong mấy năm qua, tất cả lãnh đạo trường lắng nghe tôi giảng chân tướng và tán thành Đại Pháp đều đã được thăng chức.

Một số đồng tu nói rằng môi trường làm việc hiện tại của tôi rất tốt vì tôi có nhiều thời gian để học Pháp. Nếu quay lại bục giảng, tôi sẽ rất bận rộn và không có thời gian để học Pháp nữa. Điều các đồng tu nói rất có lý. Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta không nên chỉ xem xét bản thân mà còn cần nhìn từ góc độ Chính Pháp. Khi tôi bị loại khỏi vị trí giảng dạy, rất nhiều người xung quanh tôi đã có ấn tượng tiêu cực về Đại Pháp. Vậy nên tôi phải quay lại bục giảng để lấy lại chính danh cho Đại Pháp. Ngoài ra, khi làm việc ở bộ phận hậu cần, tôi ít có điều kiện tiếp xúc với học sinh. Tôi cần phải quay trở lại lớp học.

Vào cuối tháng 6 năm 2023, trước kỳ nghỉ hè, tôi định nói chuyện với Hiệu trưởng mới. Ông ấy tình cờ là đồng nghiệp ở trường cũ của tôi và ông biết lý do tại sao tôi bị thuyên chuyển và không giảng dạy nữa. Thay vì nói chuyện trực tiếp về Đại Pháp, tôi viết cho ông ấy một bức thư dài từ góc độ văn hóa truyền thống. Tôi viết rằng đạo đức của xã hội ngày nay đang xuống cấp nhanh chóng. Học sinh phải đối mặt với các vấn đề như bắt nạt, và yêu đương khi còn quá trẻ. Các em cũng nghiện điện thoại di động, điều này khiến phụ huynh và nhà trường đau đầu. Cách duy nhất để giải quyết những vấn đề này là quay trở lại truyền thống và giáo dục học sinh văn hóa, giá trị và đạo đức truyền thống. Tôi đề nghị nhà trường thành lập một lớp văn hóa truyền thống và tôi sẽ dạy. Tôi nhấn mạnh rằng lớp học này sẽ mang lại lợi ích cho tất cả mọi người.

Sau khi tôi gửi bức thư thì kỳ nghỉ hè cũng bắt đầu. Không thấy Hiệu trưởng hồi âm, tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó. Tôi đã sử dụng thời gian nghỉ ngơi của mình để giảng chân tướng và cứu nhiều người hơn.

Vào tháng 9, một ngày trước khi năm học mới bắt đầu, Hiệu phó của trường liên lạc với tôi và nói rằng tôi sẽ dạy một lớp tám và yêu cầu tôi gặp Hiệu trưởng.

Khi biết mình có thể trở lại bục giảng, bề ngoài tôi có vẻ bình tĩnh nhưng trong mấy ngày tiếp theo, tôi không thể bình tĩnh được. Dù không muốn nghĩ tới nhưng đầu óc tôi cứ như sông biển quay lộn. Đây có phải là suy nghĩ của chính tôi không? Không phải. Tôi nhanh chóng phát chính niệm để thanh lý chúng.

Hiệu trưởng nói với tôi rằng ông rất đồng tình với quan điểm của tôi trong thư, tuy nhiên nhà trường phải tuân thủ chương trình giảng dạy của nhà nước. Ông nói tôi có thể giới thiệu văn hóa truyền thống trong lớp học của mình.

Vậy là sau bảy năm, tôi đã trở lại bục giảng.

Yêu cầu cao hơn

Ngay khi quay trở lại giảng dạy, tôi gặp phải một vấn đề nghiêm trọng – tôi lại không có thời gian để học Pháp. Ngay cả khi tôi có thời gian học Pháp sau khi hoàn thành công việc, tôi cũng không thể tĩnh tâm được. Trong vài năm qua, mỗi ngày tôi đều học hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng đọc các kinh văn mới của Sư phụ và vẫn còn thời gian để chép tay và ghi nhớ Pháp. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có quyết định đúng đắn khi quay lại giảng dạy hay không.

Tôi tự hỏi liệu mình có sai lầm khi quay lại bục giảng không. Chắc chắn không. Những người làm việc toàn thời gian có thể tu luyện Đại Pháp không? Chắc chắn là có! Đệ tử Đại Pháp có ở mọi ngành nghề xã hội. Sư phụ giảng:

“…thực ra như tôi biết, thì các ngành nghề dường như đều có đệ tử Đại Pháp. Tôi biết rằng cấp tổng thống cũng có [đệ tử], tầng rất cao trong xã hội cũng đều có [người] tu;” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Tôi chắc chắn mình có thể tu luyện trong khi làm việc, nhưng yêu cầu đối với việc tu luyện của tôi phải tăng lên. Tôi không còn có thể ở trong vùng thoải mái của mình nữa. Việc thay đổi môi trường tu luyện của tôi có nghĩa là sự tu luyện của tôi đã đạt đến một giai đoạn mới và tôi cần phải lấy tiêu chuẩn cao hơn để yêu cầu chính mình. Tôi không chỉ phải làm tốt công việc giảng dạy mà còn phải tu luyện tốt, làm tốt ba việc. Tôi cần phải học Pháp và luyện công mỗi ngày. Tôi cũng phải giảng chân tướng và cứu người. Đây là những gì Đại Pháp yêu cầu ở tôi. Sẽ khó khăn và có thể ban đầu tôi không làm tốt nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải đạt được tiêu chuẩn.

Tôi muốn làm được tốt. Khi tôi quyết định luyện công mỗi sáng (trước đây tôi thường không kiên trì luyện công vào buổi sáng), Sư phụ đã giúp tôi. Khoảng ba giờ sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và ho. Tôi muốn ngủ tiếp nhưng tôi đã tỉnh hẳn. Tôi nhận ra Sư phụ đang gọi tôi thức dậy để luyện công. Tôi liền ra khỏi giường và luyện cả năm bài công pháp. Mặc dù dậy sớm nhưng trong ngày tôi không bị buồn ngủ chút nào và cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn bình thường.

Giờ đây tôi đã hiểu những gì Sư phụ giảng:

“Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được. Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Chỉ cần đệ tử muốn làm tốt, Sư phụ sẽ giúp đỡ chúng ta. Nếu chúng ta quyết tâm cứu người, Sư phụ sẽ an bài mọi người đến với chúng ta. Nếu đệ tử muốn dậy sớm luyện công, Sư phụ sẽ đánh thức chúng ta. Khi ma nạn nghiệp bệnh đến, miễn là chúng ta quyết tâm vượt qua hình thức bức hại này, Sư phụ sẽ giúp đỡ chúng ta. Vì vậy, nếu tôi muốn cân bằng giữa công việc và tu luyện, chỉ cần tôi muốn làm tốt thì Sư phụ sẽ an bài mọi việc.

Nhìn lại quá trình tu luyện của mình, tôi thấy được sự an bài từ bi của Sư phụ suốt chặng đường. Tôi đắc Pháp ở trường trung học, sau đó tôi bận rộn với công việc và không theo kịp việc tu luyện của mình. Sau khi bị loại khỏi vị trí giảng dạy trong cuộc bức hại, tôi có thời gian để học Pháp nhiều hơn, tăng cường chính niệm và làm tốt ba việc, và tôi đã bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Giờ đây, với sự tấn tốc của Chính Pháp của Sư tôn, mọi thứ lại trở về chính đạo, tôi đã quay trở lại công việc giảng dạy của mình. Tôi sẽ có cơ hội để cứu các em. Tôi có nguyện vọng này, có lẽ đây được coi là sứ mệnh của tôi.

Con vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã an bài tốt nhất cho việc tu luyện của con!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/1/466615.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/2/213169.html

Đăng ngày 30-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share