Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-10-2023] Tôi năm nay ngoài 70 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Trên con đường tu luyện, tôi đã trải qua nhiều loại khổ nạn khác nhau, nhưng đều nhờ sự uy nghiêm của Đại Pháp và sự bảo hộ của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp mà vượt qua hết thảy.
Dưới đây, tôi xin kể một vài ví dụ về việc tôi đã dùng tiêu chuẩn của một người tu luyện để đối đãi với những người hàng xóm quanh tôi.
Tắc cống tạo cơ hội chứng thực Pháp
Căn hộ của tôi ở tầng hai. Một gia đình hàng xóm sống ở tầng dưới và người vợ đã ngoài 60 tuổi. Bà ấy là người độc đoán, ngang ngược, không hòa hợp với hàng xóm và thường xuyên tranh cãi vì những điều nhỏ nhặt. Khu vực bên ngoài căn hộ của bà là nơi công cộng nên việc người khác để xe đạp ở đó là chuyện bình thường, nhưng bà không đồng ý. Nếu có người để xe đạp ở đó, bà sẽ chửi ầm lên, khiến mọi người không vui.
Mối quan hệ giữa gia đình tôi và bà ấy khá tốt vì con trai tôi thường sửa chữa miễn phí máy tính và máy in cho gia đình bà. Sau khi con trai tôi lấy vợ và chuyển đi nơi khác, thấy việc nhờ con trai tôi giúp cũng bất tiện nên bà nhanh chóng trở nên lạnh nhạt với tôi. Tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện nên cần hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Mình không thể cư xử như một người thường nên mình sẽ vẫn vui vẻ với bà ấy như trước đây”.
Tuy nhiên, một việc bất ngờ đã xảy ra khiến bà tức giận. Chồng tôi bị teo tiểu não, đầu óc không tỉnh táo. Trí tuệ của ông ấy không bằng một đứa trẻ lên ba, làm nhiều việc khiến người ta dở khóc dở cười.
Một buổi chiều tôi xuống dưới đi mua đồ, để ông ấy ở nhà một mình. Ông ấy khóa trái cửa lại. Khi quay về, tôi dùng chìa khóa nhưng không thể mở được cửa, mà gọi cửa thế nào ông ấy cũng không trả lời. Tôi phải tìm thợ khóa nhưng họ nói rằng cửa đã khóa trái không có cách nào mở được, trừ khi cắt bỏ ổ khóa. Không còn cách nào khác tôi đành phải nhờ mấy người thân đến giúp. Một người đã cố gắng trèo qua cửa sổ nhưng chiếc thang không đủ cao để tới được cửa sổ tầng hai. Trời tối dần, chồng tôi bị đói, tôi thực sự không biết phải làm thế nào và cảm thấy lo lắng.
Trong cái khó ló cái khôn, có người bảo chúng tôi gọi cho đội cứu hỏa. Sau chốc lát, đội cứu hỏa tới, họ nói rằng chỉ bằng cách trèo lên mái nhà tầng một của nhà hàng xóm thì mới mở được cửa sổ. Tôi bèn nói chuyện với hàng xóm nhưng bà ấy không đồng ý vì sợ họ có thể làm hỏng mái che và khi trời mưa sẽ bị dột. Một số người chứng kiến bảo rằng người ta gặp nạn thì mới phải nhờ, bà ấy không đồng ý thì chính là cố tình gây khó dễ cho hàng xóm. Lúc đó, tôi cũng không động tâm và vui vẻ nói với bà ấy: “Em đừng lo! Nếu mái nhà của em bị hư hại gì, chị sẽ trả tiền sửa chữa!“ Nghe xong bà ấy miễn cưỡng đồng ý. Những người lính cứu hỏa trèo lên mái rồi vào nhà qua cửa sổ, mở cửa cho tôi và vấn đề đã được giải quyết.
Sau đó, bà ấy vẫn ghi hận trong lòng, thường đổ lỗi, gây rắc rối cho chúng tôi và cố gắng tìm mọi cách thể hiện sự bất bình của mình. Bà ấy thường nói với những người hàng xóm khác rằng chồng tôi thường di chuyển đồ đạc vào lúc nửa đêm, khiến bà ấy mất ngủ và nói rằng thật không may khi chúng tôi là hàng xóm của bà ấy, cùng với nhiều điều khó chịu khác.
Một hôm, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở sân. Tôi chào nhưng bà ấy phớt lờ tôi và quay đi. Tôi nghĩ: “Chúng tôi đã đối đãi rất tốt với gia đình bà, nhưng kể từ sau sự việc đó, bà đã quay lưng lại với chúng tôi. Thật xui xẻo khi là hàng xóm của bà!”
Tôi không thể vượt qua được khảo nghiệm đó trong hai ngày và tôi cảm thấy bị tức ngực. Sau đó, nhờ tăng cường học Pháp, tôi nhận ra rằng bà ấy đã giúp mình đề cao tâm tính, đó là hảo sự. Vậy tại sao tôi lại tức giận? Đây chẳng phải là chấp trước vào việc giữ thể diện và tâm tranh đấu sao? Tôi dần buông bỏ tâm oán hận và tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Đầu năm nay, ống thoát nước ở tầng một bị tắc. Người hàng xóm này đã trả tiền thông cống, sau đó gõ cửa từng nhà ở tầng trên để thu tiền sửa chữa. Một số cư dân không những không chịu trả tiền mà còn mắng bà ấy. Một số trả tiền cho bà nhưng lại buông những lời khó nghe. Tôi không có ở nhà khi bà ấy gõ cửa nên bà đã gọi điện cho con trai tôi để giải thích lý do thu tiền. Con trai tôi nói với tôi qua điện thoại: “Con sẽ dùng WeChat để trả tiền cho cô ở tầng dưới nhé”. Tôi bảo: “Không cần, để mẹ trực tiếp trả tiền cho cô ấy! Có lẽ có hiểu lầm gì đó ở đây nên mẹ muốn trực tiếp giải thích cho cô ấy“.
Khi tôi gõ cửa, trông thấy tôi, bà ấy ngạc nhiên không nói lên lời. Tôi liền mỉm cười nói: “Em à, chị đến để trả em tiền sửa chữa ống thoát nước. Hôm em lên chị không có nhà, chị không thể để em lại lên lần nữa. Việc khơi thông cống không hề đơn giản, vừa bẩn vừa mệt. Cảm ơn em nhé!”
Bà ấy nghe xong vô cùng vui mừng, thái độ của bà hoàn toàn thay đổi. Bà ấy liên tục cảm ơn tôi, nói rằng tôi là người lương thiện, luôn biết nghĩ cho người khác, và bà cảm nhận được sự khác biệt giữa người tu luyện và người thường.
Từ đó trở đi, bà luôn tươi cười bất cứ khi nào nhìn thấy tôi, mọi sự bất mãn và oán hận trước đây của bà ấy với tôi đã biến mất.
Hàng xóm tầng trên
Gia đình ở tầng trên và gia đình tôi đã là hàng xóm với nhau được 30 năm và rất hòa thuận. Nhưng họ thường xuyên bất cẩn làm căn hộ của tôi nhiều lần bị tràn nước. Hôm thì bồn tắm của họ bị hỏng, hôm thì đường ống nước trong bồn cầu không được lắp đặt đúng cách, hôm thì họ quên tắt vòi. Mỗi lần như thế, tôi thường bỏ qua và không để họ phải bồi thường thiệt hại.
Một ngày năm ngoái, tầng năm của tòa nhà chúng tôi bị ngập rất nghiêm trọng, nước tràn xuống tận căn hộ của tôi ở tầng hai. Nhà hàng xóm ở tầng ba tất nhiên cũng bị nước vào. Sau đó, người hàng xóm tầng ba có chút ngượng ngùng, người vợ nói với tôi: “Chị ơi, em thực sự ngưỡng mộ chị! Chúng em đã làm ngập căn hộ của chị nhiều lần. Bây giờ em mới biết nó gây ra bao nhiêu rắc rối. Nhưng chị vẫn luôn bình tĩnh và chưa bao giờ yêu cầu chúng em bồi thường cho chị”.
Tôi mỉm cười và nói: “Không vấn đề gì. Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn nên nghĩ đến người khác trước và không gây phiền phức cho ai!” Cô ấy vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cách đây vài ngày, căn hộ của người hàng xóm ở tầng ba lại bị ngập. Họ phải xuống căn hộ của tôi mấy lần mới tìm ra được chỗ ống bị rò và sửa nó. Tối hôm đó tôi phải thức rất khuya. Họ thực sự xin lỗi và cố gắng bồi thường cho tôi 200 Nhân dân tệ nhưng tôi kiên quyết không nhận. Tôi nói: “Nhà ai mà không có sơ suất chứ? Chỉ cần sau này nhà em chú ý hơn là được rồi”. Họ có chút xấu hổ và một lần nữa cảm nhận được tấm lòng khoan dung, rộng lượng của người tu luyện, chính là Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.
Các hàng xóm của tôi đã chứng kiến vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và họ đã làm tam thoái. Tôi biết giữa mình và tiêu chuẩn của Đại Pháp vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Từ nay trở đi, tôi sẽ tinh tấn hơn, tu luyện như thuở đầu, làm tốt ba việc và cùng các đồng tu viên mãn trở về nhà với Sư phụ!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/31/467610.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/28/213513.html
Đăng ngày 04-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.