Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-12-2011] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Trong quá khứ tôi từng mắc nhiều bệnh tật như lệch đĩa đệm thắt lưng, lở loét, dị ứng và trầm cảm. Sau khi bắt đầu tu tập Đại Pháp vào năm 1997, cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng và tâm thanh thản hơn. Tôi biết rằng Đại Pháp là một báu vật thần kỳ. Mỗi khi thắt lưng tôi đau, tôi tập bài tập thứ năm và cảm thấy khỏe hơn vào ngày sau đó. Tiếc rằng tôi đã không trân quý môi trường trước khi cuộc đàn áp xảy ra vì tôi hầu như không học Pháp. Tôi đã không biết nội hàm của tu luyện.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu xảy ra, con trai tôi mới bắt đầu học tiểu học. Giáo viên của cháu nói với cả lớp rằng bất cứ gia đình nào có học viên Pháp Luân Công đều phải bị tố giác với chính quyền. Cháu năn nỉ tôi ngừng tu luyện, và chồng tôi đã cố đốt hết các cuốn sách của tôi. Tôi đã bảo anh ấy rằng những cuốn sách đó là cuộc sống của tôi, nếu anh đốt chúng là lấy đi cuộc sống của tôi.

Vì thế những cuốn sách được giữ lại, nhưng tôi đã ngưng việc học Pháp và tập công.

Thường xuyên học Pháp, quyết tâm tu luyện tinh tấn

Vào đầu mùa hè năm 2001, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu trong vài ngày. Dạ dày của tôi bắt đầu đau, và thắt lung tôi cũng thế. Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân,

“thân thể của chư vị sẽ lùi trở lại về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường.”

Tôi sợ hãi nhưng cảm thấy rằng mình phải tu luyện Đại Pháp. Tôi tìm được một đồng tu cùng làm việc tại sở làm. Tôi biết cô ấy vẫn kiên định tu luyện vì thế tôi đã chia sẻ nhận thức của mình và củng cố niềm tin để khôi phục lại việc học Pháp.

Tôi chỉ có một niệm, rằng tôi sẽ khôi phục lại việc học Pháp cho dù chồng tôi có cố gắng ngăn cản tôi, và tôi phải kiên định. Chồng tôi thấy tôi học Pháp vào mỗi tối và bắt đầu giận dữ. Anh nói với cha mẹ tôi rằng tôi không muốn sống một cuộc sống bình thường… Tôi bảo với anh ấy rằng đó là vì tôi muốn sống một cuộc sống bình thường và cần một cơ thể khỏe mạnh. Anh ấy đã từ bỏ sau một thời gian.

Sau khi tôi bắt đầu học Pháp trở lại, Sư phụ ngay lập tức giúp tôi thanh lý cơ thể. Tôi cảm thấy có lỗi khi đã ngừng tu luyện trong một năm qua. Tôi thường chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với đồng tu kia ở sở làm, và học cách hướng nội. Tôi háo hức học Pháp. Vì thế, trên đường đến sở làm tôi đọc thuộc Hồng Ngâm, và đọc các sách Pháp khi tôi không bận rộn tại sở làm.Tôi cũng đọc Chuyển Pháp Luân.

Vì tháng 09 là mùa thấp điểm trong việc kinh doanh, tôi đã đóng cửa một tháng để tập trung vào việc học Pháp. Bên cạnh làm việc nhà và ra ngoài phát tài liệu (rất ít), tôi đọc ba bài giảng của Chuyển Pháp Luân vào mỗi sáng, và đọc các bài giảng khác vào buổi chiều và tối. Tôi đọc xong tất cả các kinh văn trong vòng một tháng, và sau tháng đó tôi hình thành một thói quen đọc ba bài giảng của Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và đọc những bài kinh văn khác sau 6 giờ chiều. Tôi cũng phát chính niệm vào lúc 7 giờ tối, 8 giờ tối và 9 giờ tối.

Loại trừ tâm sợ hãi khi phát tài liệu, và phát chính niệm mạnh mẽ

Môi trường tu luyện của chúng tôi vào thời điểm đó thật không dễ dàng gì, và một vài đồng tu đã bị bắt giữ. Chúng tôi đã sử dụng cách liên lạc một chiều vì vấn đề an toàn. Khi có tài liệu, chúng tôi đem phát từ nhà này đến nhà khác vào buổi tối. Một ngày tôi nghe rằng một học viên ở thị trấn bên cạnh đã bị bắt. Học viên đó là người thường xuyên vận chuyển tài liệu. Vì vậy, các học viên trong thị trấn đó không có Tuần báo Minh Huệ trong một thời gian dài. Tôi đã có gắng liên lạc với vài học viên nơi đó, và gánh vác nhiệm vụ chuyển tài liệu cho họ.

Vào một buổi tối mùa đông năm 2003, khi tôi vừa phát chính niệm xong vào lúc 6 giờ chiều, một đồng tu mang một túi lớn các tài liệu giảng chân tướng đến nhà tôi. Đó là lô tài liệu đầu tiên có phơi bày chân tướng về cuộc bức hại tại địa phương. Cô ấy nói rằng tất cả các học viên trong toàn thành phố phát chúng vào tối hôm đó. Tôi không thể để chồng tôi biết điều này, vì vậy tôi nhanh chóng chia tài liệu thành hai túi lớn và ra khỏi nhà với các người học viên kia. Tâm tôi không bình tĩnh, vì vậy tôi đã phát chính niệm khi tôi phát tài liệu cho những ngôi nhà hàng xóm.

Sau khi phát tài liệu cho khoảng 20 ngôi nhà, tôi nghe thấy một con ngỗng kêu rất ồn ào. Người chủ của ngôi nhà là đồng nghiệp của tôi, tuy nhiên nhìn ông ấy không thân thiện cho lắm. Ông ấy hỏi lớn,“Ai đấy?” Tôi nghĩ rằng nếu tôi bước đi thật nhanh, tôi có thể tránh ông ấy. Nhưng tôi nhớ lời giảng của Sư phụ,

“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ. Khi gặp khó nạn thì không được lảng tránh. Khi thấy những gì gây tổn thất cho chúng ta, khi thấy chướng ngại trong chứng thực Pháp của chúng ta, thì không được lảng tránh, [mà] cần phải đối diện với chúng mà giảng rõ chân tướng, mà cứu độ chúng sinh.” (Giảng pháp tại pháp hội Washington DC năm 2002)

Tôi nhận thấy rằng mình nên cứu ông ấy, vì vậy tôi đi chậm lại trong khi đi bộ trở về nhà. Ông ta bắt kịp tôi, và tôi quay về hướng ông ấy và nói, “Chú, sao chú đi nhanh quá vậy? Hãy cẩn thận, coi chừng vấp ngã.” Ông ấy nói, “Ồ, là chị hả? Một người nào đó vừa mới nhét tài liệu vào nhà của tôi.” Tôi nói, “Chúng ta hãy vào trong một lát nhé” Ông ta nói,“Được rồi.” Tôi đã không bước vào nhà mình. Trong tâm tôi phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, và nhanh chóng đi đến nơi khác để hoàn thành việc phát tài liệu.

Khi tôi trở về nhà vào đêm đó, tôi có một chút sợ hãi, và nghĩ về việc ra khỏi thị trấn trong vài ngày. Nhưng tôi nghĩ rằng điều đó sẽ không phù hợp với Pháp. Tôi là đệ tử Đại Pháp, và Sư phụ sẽ bảo vệ tôi. Tôi bình tĩnh lại học Pháp và phát chính niệm cho đến nửa đêm. Ngày hôm sau tôi vẫn còn sợ hãi, tôi cố gắng không nghĩ đến nó trong cửa hàng của mình. Tôi phát chính niệm mỗi giờ. Sau khi về đến nhà, các bạn đồng tu nói với tôi rằng cảnh sát đang ẩn nấp gần ngôi nhà một đồng tu trong thị trấn bên cạnh, và khuyên tôi không nên đến đó nữa. Chồng tôi nói với tôi rằng ông chủ của anh đã hỏi anh có phải tôi vẫn mang tài liệu đến thị trấn đó? Tôi bảo chồng tôi đừng trả lời những câu hỏi đó, nhưng sâu thẳm trong tâm mình, tôi đang trải qua một nỗi sợ hãi khác.

Vào lúc đó, những lời giảng của Sư phụ hiện ra trong tâm trí tôi,“Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính.” (“Kiến chân tính,” trong Tinh tấn yếu chỉ.) Tôi nhận thấy sự cách biệt giữa Pháp và bản thân mình. Tôi thấy mình quá nhỏ bé. Tôi thay đổi tâm, và quyết tâm học Pháp thật tốt. Tôi phát chính niệm hàng giờ và quyết tâm rằng không ai có thể lay chuyển tôi được. Tâm hồn tôi trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau này tôi nghe nói rằng người đồng nghiệp của tôi (người chú ở trên) đã tố giác tôi với đồn cảnh sát địa phương, nhưng cán bộ thi hành công vụ nói với ông rằng họ không quan tâm. Một thời gian sau, tôi quay lại thị trấn đó. Các học viên khác nhìn thấy không còn cảnh sát ẩn nấp gần nhà học viên kia nữa mà họ chỉ đi ngang qua đó một lần. Những điều này xảy ra để khảo nghiệm tôi. Kể từ đó, tôi luôn phát chính niệm trước khi ra ngoài phát tài liệu với một tâm thái bình hòa.

Sản xuất tài liệu giảng chân tướng – Khó làm, nhưng có thể làm được

Ở vùng tôi, chỉ có hai bản photo của Tuần báo Minh Huệ để chia sẻ giữa 40 học viên. Một đồng tu nói với tôi rằng hai tờ báo đó được mang đến từ vùng khác bằng tàu hỏa. Chúng tôi muốn photo ra cho nhóm học viên địa phương. Đối với tôi máy vi tính là một công nghệ quá cao siêu, và tôi nghĩ mình nên bán cửa hàng của gia đình để có thời gian tìm hiểu nó. Tất cả mọi người trong gia đình tôi đều đồng ý bán nó, nhưng họ không biết cách mua máy vi tính. Một lần nọ người bạn tôi nói rằng tôi nên mua máy vi tính cho con tôi, và chồng cô ấy biết cách mua nó, anh ta có thể lựa giúp tôi một cái. Sau khi tôi mang máy vi tính về nhà, chồng tôi tuy nhiên không vui vẻ cho lắm, bởi vì anh trai của tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ làm những việc Đại Pháp bằng chiếc máy vi tính đó. Chỉ duy nhất con trai tôi (cũng là một học viên) là vui vẻ, nhưng những người còn lại trong gia đình tôi tỏ ra khó chịu, bao gồm cả mẹ tôi, vốn cũng học Pháp. Tôi biết tà ác trong không gian khác sợ tôi sản xuất tài liệu, và chúng đang cố gắng ngăn cản tôi. Tôi tự nhủ mình không được động tâm, học Pháp tốt, phát chính niệm tốt và đối đãi từ bi với tất cả chúng sinh. Một tuần sau, chồng tôi mang về một cái máy tính bảng cho tôi, những người khác hết nhìn tôi khó chịu, và mọi thứ trở lại bình thường

(còn tiếp…)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/20mộtmột/một2/một0/明慧法会–灿灿修炼路-một–249494.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/20mộtmột/một2/một9/một302một7.html
Đăng ngày 25-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share