Từ Pháp hội chia sẻ qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2011] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 12 năm. Trước đây, tôi không nhận ra rằng viết các bài tâm đắc thể hội còn là chứng thực Pháp. Đó là lí do mà tôi chỉ tham gia hai trong số bảy Pháp hội chia sẻ qua Internet trước đây. Bây giờ tôi đã hiểu ra rằng chuẩn bị các bài viết là quan trọng vì nó tạo môi trường cho chúng ta cùng nhau đề cao và làm tốt hơn trong việc cứu độ chúng sinh.

1. Vượt qua trở ngại và bắt đầu tu luyện

Ngày 13 tháng 05 năm 1998, một người bạn mời tôi đến nhà cô ấy và xem một video về khí công. Tôi đồng ý mà không nghĩ đến điều đó. Rồi cô ấy gọi lại cho tôi vào buổi chiều để nhắc tôi. Tuy nhiên, một chướng ngại gần như đã ngăn tôi học Đại Pháp: sau khi cúp máy, tôi ngất đi trên giường chẳng vì cớ gì. Sau một hồi, người bạn lại gọi cho tôi mời tôi đến. Tôi đứng dậy và vội đến nhà cô ấy. Trên màn hình TV, một người rất tuấn tú và phong độ vẫy tay phải của ông và nói: “Đặc tính này, Chân-Thiện-Nhẫn, là tiêu chuẩn để đo lường tốt và xấu trong vũ trụ.” Lời của ông chắc chắn và cô đọng. Rồi một cận cảnh quay gương mặt Sư Phụ với nước da rạng rỡ. Tôi sửng sốt và hiểu sâu sắc từ nội tâm rằng đây là vị Sư Phụ mà tôi đang chờ đợi.

2. Tìm thấy sách Chuyển Pháp Luân

Mặc dù nhiều người nói với tôi về Sư Phụ và nói rằng Ngài thực sự rất nổi tiếng, tôi vẫn không biết Ngài là người mà tôi đã thấy trên TV. Tôi cũng không liên hệ video về Chân Thiện Nhẫn với Pháp Luân Công. Ngày hôm sau, tôi đột nhiên muốn kiểm tra bài tập về nhà của con trai tôi. Tôi hầu như không bao giờ thấy cần phải kiểm tra nó vì rất bận rộn. Trước sự ngạc nhiên của tôi, từ trong cặp sách, nó lấy ra một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nhìn cuốn sách và quyết định đọc hết cuốn sách.

Tôi đọc hết Chuyển Pháp Luân một lượt mà không dừng lại, và tôi bảo con trai:“Đây là một cuốn sách rất quý giá và con thật may mắn. Đừng bỏ lỡ cơ hội này và học cho tốt.” Nó nói với tôi một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, mẹ còn may mắn hơn con. Hầu hết mọi người có được cuốn sách từ hiệu sách, với sự giúp đỡ của Sư Phụ. Nhưng với mẹ, cuốn sách được đặt vào tay mẹ. Mẹ cũng học cho tốt nhé.”

3. Quyết tâm tu luyện

Tôi có một chuyến đi nước ngoài dự kiến vào ngày 03 tháng 08 năm 1998. Trước khi rời khỏi nhà, tôi tình cờ kiểm tra dưới gối và mang cuốn Chuyển Pháp Luân theo mình, như thể ai đó đã đặt cuốn sách vào tay tôi. Sau này khi nhớ lại, sau khi con trai tôi lấy cuốn sách ra khỏi cặp và tôi đọc cuốn sách, tôi đã để cuốn sách đâu đó, nhưng không phải ở dưới gối.

Sau khi lên tàu, tôi bắt đầu đọc cuốn sách. Các chữ cái hiện ánh vàng kim và tỏa sáng, như thể có một chiếc vòng cổ bằng vàng được treo cạnh mỗi dòng. Sau một hồi, tôi thấy cuốn sách biến mất, và các trang sách cũng vậy. Các ký tự, đã di chuyển tới một không gian khổng lồ, bây giờ trở nên rất to. Tôi im lặng đọc những chữ cái lớn đó. Đằng sau các chữ cái là một khu vườn rộng mở, với những hàng cây cùng các loài thú. Tôi vô cùng thích thú đọc cuốn sách mà không nhận ra rằng chuyến tàu đã bị trì hoãn 12 giờ.

Bởi vì tôi đi du lịch cùng nhóm, chuyến bay đã được cố định, và tôi phải đến sân bay Quảng Châu lúc 4 giờ chiều ngày 04 tháng 08. Vì bị trì hoãn 12 giờ, nên khi tôi đến thành phố Hán Khẩu đã là sáng ngày 04 tháng 08, và không có cách nào để tôi đến sân bay Quảng Châu đúng giờ bằng tàu hỏa. Nên sau khi xuống tàu, chồng tôi và tôi bắt taxi đến sân bay Hán Khẩu. Một người đàn ông muốn hoàn tiền lại cho hai cái vé của ông. Chúng tôi đã mua vé của ông, bay đến Quảng Châu, và đến nơi vào buổi trưa. Một nhóm bạn đang đợi chúng tôi, và họ rất vui mừng khi thấy chúng tôi đã đến kịp. Một người bạn là giáo sư của đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật Sơn Tây. Khi anh ấy bắt tay với tôi, anh ấy thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân ở tay trái tôi và nói thầm với tôi: “Một vài người lên kế hoạch phỉ báng môn này [Pháp Luân Đại Pháp] và vị Sư Phụ. Chúng tôi đã nghe một số người nói về chuyện này.” Tôi đáp: “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và dạy người ta trở thành người tốt.”

Sau khi đến Băng Cốc, tôi hủy tất cả hoạt động và ở lại khách sạn để đọc cuốn sách. Chồng tôi và bạn bè ra ngoài thăm quan các khu nghỉ dưỡng. Trong phòng khách sạn, tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay, ngắm ảnh Sư Phụ và chân thành nói: “Sư Phụ, con muốn tu luyện!”

4. Sư Phụ đã chăm sóc cho tôi trong quá trình tự học

Hầu hết mọi người đi du lịch nước ngoài để giải trí và mua sắm. Điều này đặc biệt đúng trong thập niên 90 khi du lịch nước ngoài yêu cầu thủ tục giấy tờ dài dòng và đắt đỏ. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu đó là gì, và tôi trân quý cuốn sách hơn cả cuộc sống của chính tôi. Một phần trong lí do đi du lịch nước ngoài của tôi là để đánh giá cơ hội đầu tư. Tuy nhiên, tôi biết rằng tất cả việc này là trong tương lai, và không thể đoán trước, trong khi cuốn sách là “Chân chính đưa con người lên cao tầng” (Chuyển Pháp Luân). Vậy nên, cuốn sách này giá trị hơn cả hàng trăm triệu đô-la, và tôi muốn đọc cuốn sách hơn là làm những việc khác.

Vì tôi không truy cầu mà chỉ đơn thuần muốn tu luyện, nên Sư Phụ đã sớm bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi sau khi tôi đến Thái Lan. Giống như người học viên mà Sư Phụ đề cập đến trong bài giảng, tôi phải liên tục vào nhà vệ sinh. Hai người bạn của chúng tôi đến từ Bắc Kinh đã lo lắng cho tôi. Họ cũng ngạc nhiên trước trạng thái tràn đầy năng lượng của tôi và nói: “Bạn hẳn phải được thần linh bảo hộ.” Tôi đáp: “Đúng vậy, Sư Phụ trong Pháp Luân Đại Pháp đã bảo hộ tôi.” Tổng cộng, có 97 người bạn đi du lịch cùng tôi, và tôi đã chia sẻ với họ rằng Đại Pháp phi thường và mĩ diệu như thế nào. Họ rất ấn tượng trước nguyên lý mà Sư Phụ đề cập đến: “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (“Bài giảng thứ tư”, trích Chuyển Pháp Luân) Mặc dù có địa vị cao trong xã hội, tất cả bọn họ đều tập trung vào lời tôi nói, miệng khẽ hé ra, như thể họ muốn nuốt từng lời tôi nói và không để rơi mất. Vị giáo sư từ Đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật Sơn Tây cũng đồng ý: “Pháp Luân Đại Pháp quả là tốt!”

5. Thụ ích từ Đại Pháp

Toàn bộ chuyến đi mất khoảng 20 ngày, và điểm dừng cuối là ở Ma Cao. Khi trả phòng khách sạn, nhiều người thấy đồ đạc cá nhân của họ đã bị đánh cắp, từ một chiếc nhẫn kim cương, đến tiền mặt, rồi một chiếc máy quay. Tôi mang theo một bó tiền mặt, và bằng cách nào đó tôi đã để nó chung với Chuyển Pháp Luân. Tôi mở va-li ra và thấy số tiền vẫn nguyên vẹn. Sư Phụ đã thực sự bảo hộ tôi, mặc dù tôi vừa mới bắt đầu tu luyện.

Sau khi trở về từ chuyến đi, có người mời tôi đầu tư vào một công ty lớn trong tương lai. Ngay khi tôi đã sẵn sàng đăng kí một tài khoản để đầu tư, một nam thanh niên nói lớn trong sảnh: “Công ty này đã gian lận.” Do vậy tôi dừng quá trình đăng kí. Tôi nghĩ rằng tôi đã bắt đầu tu luyện và không gì là ngẫu nhiên. Rồi sáu tháng sau, công ty đó sụp đổ, và mọi người mất toàn bộ số tiền họ đã đầu tư. Đây đúng là điều được đề cập đến trong Chuyển Pháp Luân: “cái gì của chư vị thì sẽ không mất.” (“Bài giảng thứ Bảy”) Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của Sư Phụ.

6. Học Pháp tốt và đạt tới niềm hạnh phúc chân chính

Có nhiều khảo nghiệm sau khi tôi quay lại từ chuyến đi. Chấp trước vào danh và lợi của tôi cũng suy yếu. Từ cuối năm 1998 đến tháng 07 năm 1999, tôi có thể bình tâm học Pháp, điều này đã tạo một nền tảng tốt cho tôi trợ Sư Chính Pháp về sau này. Khi tôi liên tục học Pháp và thanh lọc tâm trí của tôi, tôi có một cảm giác hòa ái và hạnh phúc. Tôi không sợ hãi hay lo lắng, như thể tôi đã hoàn toàn hòa tan trong Pháp. Từ sau đó, tôi cảm nhận sâu sắc rằng đạt được danh tiếng trong xã hội người thường không phải là niềm hạnh phúc đích thực. Thay vào đó, đồng hóa với Pháp và hòa tan trong Pháp mới là niềm hạnh phúc chân chính. Tháng 04 năm 1999, tôi dành ra 27 ngày để chép lại toàn bộ Chuyển Pháp Luân.

7. Sư Phụ đã cứu con trai tôi

Một ngày tháng 05 năm 1999, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái và bị kích động vào buổi trưa. Lúc đó đúng vào giờ ăn trưa, nhưng con trai 12 tuổi của tôi không về nhà. Rồi một người bạn gọi cho tôi: “Có một vụ tai nạn gần nhà hàng tớ và nạn nhân dường như là con trai cậu. Hãy đến đây xem sao!” Tôi vội vã đến đó trong khi nghĩ đến câu chuyện mà Sư Phụ đã đề cập đến trong Chuyển Pháp Luân rằng một bà cụ bị đâm vào một chiếc ô tô, nhưng bà vẫn hoàn toàn bình thường. Tôi tin rằng con trai tôi cũng sẽ ổn.

Tôi lao vào phòng cấp cứu và thấy con trai tôi đang nằm trên giường. Tôi không kiểm tra xem nó còn sống hay đã chết, tôi chỉ nói bên tai nó: “Con trai, con sẽ ổn cả. Sư Phụ sẽ chăm lo cho con. Chúng ta hãy về nhà nhé!”

Tôi không trách móc người lái xe hay đòi tiền anh ta. Tôi đơn thuần rửa cát trên vết thương của con trai tôi, đặt một ít gạc lên, và đưa nó về bằng xe taxi. Rồi tôi bật bài giảng của Sư Phụ cho nó nghe. Lúc đó, tôi thấy một chùm ánh sáng, dài 30 cm và rộng 2.5 cm, di chuyển quanh cơ thể con trai tôi, lúc này đã tím ngắt lại. Sau sáu giờ, tôi thấy những giọt lệ trong mắt con trai tôi. Tôi rất hạnh phúc: “Con có sao không con trai?” Nó đang khóc và nói: “Mẹ ơi, mẹ mà không tu luyện Đại Pháp, thì hôm nay con đã chết rồi.” Tôi cũng khóc. Một lần nữa, con vô cùng biết ơn sự cứu độ của Sư Phụ.

(còn tiếp…)
__________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/17/明慧法会–风雨兼程皆潇洒-1–249227.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/11/130029.html
Đăng ngày 21-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share