Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-12-2011] Các đệ tử chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và cùng nhau tinh tấn đề cao là một trong những yêu cầu của Pháp. Sau khi gỡ bỏ nhiều chấp trước, tôi quyết định viết và thuật lại kinh nghiệm tu luyện của mình với Sư phụ và các đồng tu.

Tôi đắc Pháp vào ngày 25 tháng Mười năm 1998. Trong khoảng một tháng, các bệnh như huyết áp cao, xơ cứng động mạch não, đau tim, thấp khớp, u nang buồng trứng của tôi đều biến mất. Tôi biết ơn Đại Pháp và Sư phụ, và điều đó đã tạo động lực giúp tôi tu luyện tinh tấn.

Tôi đọc rất nhanh. Tôi cũng áp dụng thói quen này vào việc học Pháp. Ví dụ, tôi mất khoảng 40 phút để đọc Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân. Khi tôi nghe nói người khác mất hơn một tiếng hoặc thậm chí hai tiếng để đọc, tôi cảm thấy khá tự mãn. Tuy nhiên, tôi đọc quá nhanh và không nhập tâm. Tôi không thực sự tu luyện vững chắc và không đọc Pháp nhiều trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Trong khảo nghiệm tàn bạo sau ngày 20 tháng Bảy năm 1999, tôi đã bị “chuyển hóa” trái với nguyện vọng của mình và đã tạo ra rất nhiều nghiệp lực.

Sau khi được thả tự do, tôi học các bài kinh văn của Sư phụ sau ngày 20 tháng Bảy năm 1999. Tôi biết mình đã hoàn toàn sai. Tôi quyết định bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

I. Kiên trì học Pháp và tu luyện tâm tính, bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài

Sau khi về nhà, khi tôi có thể cầm cuốn Chuyển Pháp Luân và các cuốn sách khác của Sư phụ trên tay, tôi đã rất vui mừng. Cuối cùng, tôi đã có thể tự do học Pháp! Tôi đọc hai bài giảng hoặc nhiều hơn mỗi ngày và học các kinh văn của Sư phụ từ ngày 20 tháng Bảy năm 1999 trở về sau. Do điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng ở gần chỗ tôi bị tiêu hủy, tôi không thể có các kinh văn của Sư phụ một cách kịp thời, và Tuần báo Minh Huệ thì lại có càng ít.

Thỉnh thoảng, tôi có được các bài kinh văn của Sư phụ. Tôi chỉ có được một bản sao nếu tôi tự chép lại. Tình hình này kéo dài cho tới nửa đầu năm 2005, khi chúng tôi có điểm sản xuất tài liệu riêng. Tôi bắt đầu có được các bài giảng của Sư phụ, Tuần báo Minh Huệ và các tờ giảng chân tướng kịp thời. Việc này đã giúp ích rất nhiều cho tu luyện của tôi.

Tôi tìm thấy lời giải đáp cho các câu hỏi của mình ở trong Pháp. Tôi có thể giải quyết nhiều khó khăn với sự chỉ dẫn của Pháp và được khích lệ từ những bài chia sẻ của các đồng tu trên Tuần báo Minh Huệ.

Đầu tháng Bảy năm 2006, tôi được triệu tập tới công ty với một lý do giả của những người quản lý. Khi tới nơi, tôi nhận ra đó là một cuộc “nói chuyện” đã được sắp đặt bởi hai người ở phòng 610 và Cục An ninh Công cộng. Khi nhìn thấy họ, tôi cảm thấy hơi không thoải mái. Sự lo sợ nổi lên trong lòng tôi. Tôi lập tức nhận ra như vậy không đúng. Tôi nghĩ về Pháp lý “Nhất chính áp bách tà” (Chuyển Pháp Luân) và bình tĩnh lại.

Họ nói rằng họ thấy tên tôi trên trang web Minh Huệ [Hán ngữ]. Họ hỏi tôi điều đó có nghĩa gì. Tôi dừng lại và nghĩ: “Chẳng phải tên của mình có trên mục Nghiêm chính thanh minh sao?” Tôi không nghĩ nhiều về điều đó và nói với họ đó là chữ kỹ của tôi trong mục Nghiêm chính thanh minh. Nghe thấy điều này, họ trở nên tức giận. Họ bắt đầu tấn công tôi bằng lời nói.

Sau khi họ la hét xong, tôi nói:“Tôi từng ốm yếu và sắp chết. Tôi đã bình phục sau khi tập Pháp Luân Công. Sư phụ đã ban cho tôi cuộc sống thứ hai. Nhưng tôi lại phản bội Sư phụ và Đại Pháp. Làm sao tôi có thể xứng đáng làm con người? Tôi đã phạm lỗi lớn như vậy. Làm sao tôi có thể không sửa sai? Vì thế, tôi đã lên mạng và đăng lời thanh minh của mình.” Họ không nói được gì cả. Khi họ rời đi, họ nói: “Chúng ta vẫn chưa xong việc đâu!”

Sau khi rời khỏi chỗ đó, tôi chia sẻ với một vài đồng tu và xin họ lời khuyên về việc liệu có hành vi nào của tôi không dựa trên Pháp không. Họ không nói gì, nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi biết mình có thiếu sót. Câu nói ném vào tôi khi hai người kia rời đi làm tôi rất áp lực. Tôi bắt đầu nghĩ về việc bỏ nhà đi. Tôi gói gém đồ đạc vào một cái túi và chuẩn bị rời đi. Khi tôi tắm, ba chiếc răng lược của tôi bỗng nhiên gãy. Tôi bừng tỉnh. Sự điểm hóa của Sư phụ đã xua tan suy nghĩ bỏ nhà đi của tôi.

Tôi vẫn thấy không yên tâm và lúc nào cũng sốt ruột. Tôi nên làm gì? Học Pháp! Chỉ có thể học Pháp! Hàng ngày tôi học Pháp rất nhiều và đọc đi đọc lại những gì Sư phụ giảng trong: “Học Pháp tốt thì tống khứ chấp trước không khó.”

“Thực ra, những người không thể bước ra ấy, cho dù có bào chữa thế nào, cũng là đang che đậy tâm lo sợ của họ. Tuy vậy, với những người tu luyện, có tâm lo sợ hay không có tâm lo sợ là thể hiện của nhân tính hoặc thần tính, và đó là điều phân biệt người tu luyện với người thường. Đó là việc mà người tu luyện phải đối mặt, và là chấp trước người thường lớn nhất mà người tu luyện phải gỡ bỏ.” (tạm dịch)

Tôi ghi nhớ điều này. Tôi tĩnh tâm lại nhờ học Pháp. Tuy nhiên, tôi không phát chính niệm nhiều hơn. Một cách vô thức, tôi đang “đợi” bức hại tới.

Vào giữa tháng Bảy, cảnh sát đột ngột điều động hơn mười cảnh sát và hai xe cảnh sát tới. Họ bao vây nhà tôi. Họ gõ cửa nhà chúng tôi và yêu cầu tôi đi cùng họ. Tôi không mở cửa. Tôi chỉ đơn giản không mở cửa trong và đối chất với họ từ trong nhà. Cảnh sát thay phiên nhau nói chuyện với tôi. Một vài người nói mềm mỏng, còn một vài người đe dọa tôi. Một thành viên trong gia đình tôi cũng là một học viên đã phát chính niệm cho tôi ở nhà. Tình huống này kéo dài khoảng một tiếng. Tôi nghĩ, tôi nên cho tất cả hàng xóm của mình biết điều này.

Tôi la lớn: “Các ông đã giết chồng tôi. Giờ các ông lại muốn giết tôi. Các ông còn lương tâm không?” Tôi khóc và la lớn. Nhiều người hàng xóm của tôi tới xem chuyện gì đang diễn ra. Hai người hàng xóm biết sự thật đã nói với cảnh sát:“Các anh đã đi quá xa rồi. Các anh nên đi bắt những quan chức thoái hóa và những người xấu. Các anh không nên làm việc này với một người nội trợ. Các anh nên đi đi!” Một lúc sau, cảnh sát rời đi.

Sau đó, tôi khôi phục lại việc học Pháp và luyện công. Một ngày vào cuối tháng Bảy, tôi gặp một đồng tu khi đi chợ mua rau. Anh ấy nói với tôi rằng cảnh sát đang tìm tôi trong chợ. Tôi vội lao về nhà khi nghe thấy điều đó. Ở cửa khu nhà tôi, một người lạ hỏi:“Chị có phải là…?” Tôi không trả lời mà đi thẳng về nhà. Tôi gọi tên con trai mình và bảo nó mở cửa cho mình. Con trai tôi ra mở cửa, nhưng có một người đàn ông đứng giữa tôi và cánh cửa. Ông ta nói: “Đi đến đồn cảnh sát với tôi. Tôi cần hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi trả lời:“Ông đã đến nhà tôi và nói với tôi điều này. Ông đã hoàn thành nhiệm vụ của ông rồi. Tuy nhiên, tôi sẽ không đi với ông. Ông có thể quay về và nói với lãnh đạo của ông rằng tôi không muốn đi.” Ông ta ngạc nhiên. Bất ngờ, ông ta lùi lại vài bước. Con trai tôi mở cửa ngoài, kéo tôi vào trong và nhanh chóng khóa cửa ngoài lại. Mọi thứ diễn ra trong vòng một giây. Tôi biết Sư phụ đã ở bên mình và bảo vệ đệ tử của Người. Tôi cảm thấy ấm áp. Chính niệm của tôi đã được tăng cường, và tôi có thể bình tĩnh.

Một vài người đứng bên ngoài nhà tôi nói: “Thấy chưa? Làm sao anh lại để cô ta vào nhà như vậy? Bây giờ chúng ta không làm được gì nữa rồi.” Con trai tôi nói:“Mẹ hãy vào nhà đi.” Tôi đi vào nhà và bắt đầu phát chính niệm. Một lúc sau, những người cảnh sát khác gõ cửa nhà tôi. Con trai tôi nói chuyện với họ từ đằng sau cánh cửa phía ngoài. Nó nói chuyện với nhiều người. Câu tôi nghe thấy thường xuyên nhất là: “Tôi chỉ có một người mẹ. Tôi sẽ không để các ông bắt bà ấy đi!” Tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau một lúc, con trai tôi vào và nói:“Mẹ, họ đều đã đi rồi.” Tôi ngừng phát chính niệm.

Con trai tôi muốn hút thuốc, nhưng tay của nó run tới mức nó chỉ có thể châm được điếu thuốc sau một vài lần cố gắng. Tôi nhìn nó và nghĩ: “Nó không phải là người tu luyện. Làm thế nào mà nó lại không sợ điều này được nhỉ? Nó có lẽ sẽ không vượt qua được khảo nghiệm này nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ.”

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi ngồi lên giường và suy ngẫm lại mọi điều. Tôi không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Con trai tôi nhìn tôi và không nói gì cả. Bỗng nhiên, điện thoại reo. Tôi trả lời điện thoại. Một người bạn nói qua điện thoại với tôi rằng các bạn đang chuẩn bị họp lớp ở ngoài thị trấn. Anh ấy hỏi liệu tôi có muốn đi không. Anh ấy nói rằng họ có một cái xe đạp. Tôi có thể mượn xe của họ. Tôi lập tức hiểu ra: Sư phụ gửi cho tôi thông điệp rằng mọi thứ đã ổn rồi. Cùng lúc đó, Sư phụ đã an bài cho tôi cơ hội giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Tôi nói với anh ấy: “Tôi sẽ đạp xe cùng anh.” Sau khi gác máy, tôi nói với con trai về cuộc hội thoại trên điện thoại. Tôi nói với nó về kế hoạch của mình và nhờ con trai tôi gọi giúp một chiếc taxi để đưa tôi tới nhà bạn. Con trai tôi lo lắng. Nó muốn đi cùng tôi để thấy tôi tham gia cùng các bạn. Tôi nói với nó rằng tôi có sự bảo hộ của Sư phụ và mọi thứ sẽ ổn thôi. Con trai tôi không nói thêm điều gì. Sau khi ra khỏi thị trấn, tôi gọi điện cho con trai mình và bảo nó đừng lo lắng. Tôi đã gặp các bạn cũ và gặp 9 người rất thân với tôi. Tôi đã giảng chân tướng và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tôi đã gặp ba “tình huống nguy hiểm” trong một tháng. Điều đó làm tôi hãi hùng. Trong những ngày tiếp theo, tôi học Pháp cẩn thận và hướng nội tìm thiếu sót.

Đầu tiên, tôi đã không xem trọng nghiêm túc lời thanh minh của mình. Khi tôi gửi Nghiêm chính thanh minh, tôi đã đưa cho đồng tu A. Tôi nhờ đồng tu A gửi hộ cho các học viên khác để đăng nó lên mạng. Đồng tu A nói:“Chúng ta không cần chuyển lời thanh minh mà chị viết. Tôi chỉ cần nói với anh ấy tên của chị là được.” Tôi nghĩ như vậy không đúng nên nói:“Có lẽ gửi lời thanh minh của tôi vẫn tốt hơn.” Đồng tu A vẫn kiên quyết:“Chỉ cần tên chị là đủ rồi.” Lúc đó, tôi đã không kiên quyết bảo vệ chính kiến của mình.

Nghiêm chính thanh minh là một cơ hội từ bi mà Sư phụ đã cấp cho những đệ tử đi sai đường. Đây là một vấn đề nghiêm túc và long trọng, nhưng tôi lại đối đãi với nó một cách tùy tiện.

Thứ hai, tôi đã làm theo các đồng tu, chứ không phải Pháp. Đồng tu A là một học viên lâu năm đắc Pháp năm 1995. Tôi luôn kính trọng, và thậm chí thần tượng bà ấy. Tôi thường làm theo ý kiến của bà. Thậm chí khi chúng tôi có các ý kiến khác nhau, tôi đã không đánh giá dựa trên Pháp, mà lại đánh giá sự việc với chấp trước và tình cảm của người thường.

Thứ ba, tôi không hoàn toàn phủ nhận sự an bài của cựu thế lực. Vì vậy, tôi đã không vượt qua được các khảo nghiệm. Tôi không thể tưởng tượng nổi hậu quả nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ.

Sau đó, tôi hiểu hơn về tầm quan trọng của việc học Pháp, phát chính niệm và sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Khi tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi nghĩ rằng ghi nhớ Pháp thật quá tốt! Chỉ sau khi tôi đọc và học thuộc từng chữ, từng câu trong Pháp, tôi mới có thể nhớ chúng. Trong quá trình đó, những khi không truy cầu, các nguyên lý của Pháp thường hiển hiện cho tôi. Khi tôi hiểu một tầng khác của Pháp lý, niềm vui lúc đó thật không thể tả được bằng lời. Trong những năm qua, tôi đã đọc một bài giảng mỗi ngày và dành thời gian để học thuộc Pháp. Giờ đây, tôi đang học thuộc Bài giảng thứ Tám lần thứ tư.

Sư phụ giảng trong “Bài trừ can nhiễu” trong Tinh tấn yếu chỉ II:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời nói dối, Pháp có thể kiên định chính niệm.”

II. Giảng chân tướng và cứu chúng sinh

Trước khi Cửu Bình được công bố, tôi đã nói với nhiều người hàng xóm, họ hàng và đồng nghiệp về bệnh tật của mình và về việc tập Pháp Luân Công đã giúp tôi bình phục như thế nào, và tiết kiệm được cho công ty, gia đình và quốc gia nhiều chi phí y tế. Điều này đã tạo lập một nền tảng tốt cho họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó sau này.

Sau khi cửu bình xuất bản, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Tôi đã thu được một số kinh nghiệm sau những nỗ lực của mình trong một vài năm vừa qua:

1. Khi chúng ta nói chuyện với người khác, chúng ta nên nhã nhặn và tự nhiên. Chúng ta nên cân nhắc đến họ mọi lúc.

2. Chúng ta không nên nói chuyện quá huyền hoặc. Tuy nhiên, chúng ta cần bao quát được các chân tướng cơ bản.

3. Chúng ta nên thu thập thông tin giảng chân tướng hàng ngày.

Chúng ta nên đọc Tuần báo Minh Huệ và các tờ rơi cẩn thận, ghi nhớ một vài mẩu chuyện về việc thoái ĐCSTQ và về việc những người thành tâm nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đã được ban phúc như thế nào. Khi chúng ta gặp mọi người, chúng ta có thể kể cho họ một vài câu chuyện. Hiệu quả thường là tốt.

4. Phát chính niệm nhiều hơn

Hàng ngày trước khi rời nhà, tôi phát chính niệm cẩn thận. Một khi tôi đang ngoài đường, chỉ cần tôi không giảng chân tướng, tôi sẽ phát chính niệm. Phát chính niệm nên được thực hiện từ đầu tới cuối trong quá trình giảng chân tướng.

Một lần khi giảng chân tướng cho một tài xế taxi, tôi thấy anh ấy rất mệt mỏi. Khi tôi nói chuyện với anh ấy, anh ấy chỉ trả lời ậm ừ. Tôi bắt đầu phát chính niệm và làm sạch các nhân tố tà ác đang can nhiễu đến việc anh ấy nghe sự thật. Tôi yêu cầu phần biết của anh ấy chú ý tới chân tướng và cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ. Anh ấy trả lời tôi hai câu, và sau đó lại im lặng. Khi tôi phát chính niệm, anh ấy tham gia vào câu chuyện của chúng tôi nhiều hơn. Cuối cùng, anh ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

5. Kiên trì

Mọi người đều khác nhau. Một số người hiểu chân tướng ngay lập tức. Một số người mất lâu thời gian hơn để hiểu ra vấn đề. Một số người không ngớt cảm ơn tôi vì đã nói chân tướng cho họ. Một số người không tin tôi cho dù tôi giảng chân tướng như thế nào. Một số người thậm chí còn bắt đầu tấn công tôi với đủ loại câu hỏi. Bất cứ khi nào điều này diễn ra, tôi không bị tác động bởi những biểu hiện bề mặt. Tôi giữ vững niệm đầu: “Tôi ở đây để cứu bạn”, cố gắng không khơi dậy các nhân tố tiêu cực của họ, và giảng rõ chân tướng với các sự kiện và lý lẽ. Đôi lúc, tôi mất từ 40 tới 50 phút hoặc thậm chí lâu hơn để cứu một người.

Một lần khi tôi đợi xe buýt và giảng chân tướng cho một người. Khi chúng tôi nói chuyện, anh ấy đột ngột nói:“Xe buýt tới rồi. Tôi cần lên xe.” Anh ấy đi về phía xe buýt, và tôi theo anh ấy tới xe. Sau đó, anh ấy phát hiện rằng chúng tôi đi cùng một chuyến xe và mỉm cười với tôi. Tôi tiếp tục câu chuyện của chúng tôi, và anh ấy đã thoái ĐCSTQ. Tôi xuống xe và tiếp tục hành trình của mình.

Một lần khác ở một triển lãm thương mại, tôi nói chuyện với một phụ nữ. Trước khi tôi nói về chủ đề chính, cô ấy đột nhiên rẽ trái và đi mất. Tôi rẽ trái và đi theo cô ấy. Cô ấy hỏi tôi:“Tại sao chị đi theo tôi?” Tôi bình tĩnh và thành thật trả lời: “Tôi không bám theo chị. Tôi có một việc quan trọng cần nói với chị.” Cô ấy không nói thêm gì nữa, và tôi nói với cô ấy sự thật. Cô ấy nói: “Thì ra là vậy! Tôi đã không hề biết!” Vậy là, một sinh mệnh đã được cứu.

6. Quá trình giảng chân tướng cũng là một quá trình tu luyện tâm tính

Khi lần đầu tiên giảng chân tướng cho người lạ, tôi đã khá e ngại, đặc biệt khi giảng chân tướng cho cảnh sát, nhân viên quân đội, quan chức chính phủ, bảo vệ và giáo viên. Một lần tôi nói chuyện với một người đàn ông khi đi chợ mua rau. Ông ấy nói với tôi rằng hôm đó ông ấy được nghỉ và ông ấy làm việc ở một sở cảnh sát. Tôi do dự: Mình có nên giảng chân tướng không? Tôi nhìn thấy chấp trước lo sợ của mình.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định sử dụng cơ hội này để loại bỏ chấp trước sợ hãi. Tôi điều chỉnh trạng thái của mình và tiếp tục trò chuyện. Tôi nói về việc công việc của ông ấy vất vả như thế nào, rằng ở Hồng Kông và Đài Loan có ít cảnh sát hơn nhiều và các học viên có thể tự do luyện Pháp Luân Công ở đó, về vụ “tự thiêu” ở quảng trường Thiên An Môn. Ông ấy không phủ nhận sự thật nhưng hỏi rất nhiều câu hỏi. Tôi trả lời tất cả những câu hỏi đó. Khi tôi chuẩn bị đề nghị ông ấy thoái ĐCSTQ, hai người tới gọi ông ấy. Ông ấy lập tức bỏ tôi lại và đi tới nói chuyện với bạn của ông ấy. Tôi thấy hơi lo lắng cho ông. Tôi có thể làm gì đây? Tôi cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ.

Tôi nghĩ: “Thưa Sư phụ, nếu ông ấy có tiền duyên, xin hãy an bài cho con gặp lại ông ấy.” Khi tôi mua rau xong và đi về nhà, tôi thấy ông ấy đứng một mình bên đường. Tôi rất phấn khởi. Tôi mỉm cười chào ông ấy. Sau một lúc nói chuyện, ông ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Về đến nhà, tôi nghĩ lại về toàn bộ quá trình và hướng nội. Tôi nhận ra chấp trước vào lo sợ đã chiêu mời can nhiễu. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002”

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.”

Hôm nay, tôi đã gặp trắc trở trong khi cứu người. Chẳng phải điều đó là do chấp trước lo sợ của tôi tạo nên sao? Vấn đề cốt lõi của nỗi sợ là sự ích kỷ. Tôi phải loại bỏ nó! Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhận ra điều này.

Thỉnh thoảng, người ở đồn cảnh sát và Phòng 610 đến nhà tôi để quấy nhiễu. Tôi chia sẻ điều này với các đồng tu. Một đồng tu nói:“Đừng mở cửa. Đừng để họ vào. Không nên hợp tác với bất kỳ yêu cầu nào của họ.” Tôi thấy điều đó hợp lý, nhưng vẫn còn thiếu cái gì đó.

Một hôm khi tôi học Pháp và đọc “Giảng chân tướng là chìa khóa then chốt.” (“Giảng Pháp ở Pháp hội Atlanta năm 2003”) tôi nghĩ: “Sư phụ đã ban cho chúng ta chiếc chìa khóa then chốt. Tại sao chúng ta không dùng nó?” Họ đến quấy nhiễu tôi, đó là điều xấu. Nếu tôi có thể giảng chân tướng cho họ và cứu họ, chẳng phải đó sẽ là điều tốt sao?

Đột nhiên câu thơ “Độ chúng sinh, quan niệm chuyển” (“Tân sinh”, Hồng Ngâm) xuất hiện trong đầu tôi. Trong một thời gian dài, tôi không hiểu ý nghĩa của “quan niệm chuyển.” Giờ tôi bỗng ngộ ra. Trong tâm mình, tôi không ngừng cảm ơn Sư phụ. Từ đó trở đi, mỗi khi người từ đồn cảnh sát và Phòng 610 tới, tôi mời họ vào nhà uống trà và nghe sự thật. Sau một vài lần, một vài người, bao gồm cả cảnh sát, đã quyết định thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một lần tôi giảng chân tướng cho một người phụ nữ thôn quê 50 tuổi, và bà ấy lắng nghe tôi cẩn thận. Bà ấy hiểu ra và hai lần nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” Tôi hỏi bà ấy đã gia nhập Đoàn và Đội chưa. Bà ấy nói bà ấy không biết chữ và không gia nhập những tổ chức đó.

Sau khi rời đi, tôi nghĩ: “Vậy là mình không cần phải cho bà ấy một cái tên để thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.” Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Sau đó, tôi nghĩ: “Làm sao mình lại thấy hụt hẫng sau khi giảng chân tướng được?” Tôi hướng nội. Tôi thấy đó là bởi tôi nghĩ đã không bổ sung được bà ấy vào danh sách những người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi nghĩ mình đã cố gắng vô ích. Đây là chấp trước gì vậy? Chẳng phải truy cầu danh sao? Tôi lập tức cảnh giác và cảm thấy xấu hổ. Sau này, khi tôi gặp tình huống như vậy, tôi cảm thấy bình thản. Chúng sinh biết được sự thật là đủ cho dù tên của người đó có ở trong danh sách “thành tích” của tôi hay không.

Một lần, tôi đi họp lớp và đã giúp hơn 30 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó, tôi chia sẻ với các đồng tu về điều này. Khi tôi hào hứng kể về điều này, một đồng tu đã nói nhỏ: “Đừng để tâm hoan hỉ của chị nổi lên.” Tôi ngừng nói. Những lời của đồng tu đã nhắc nhở tôi và giúp tôi tỉnh táo. Sau đó, tôi hướng nội. Tôi nhận thấy mình có tâm hoan hỉ và hiển thị mạnh mẽ. Tuy nhiên, điều đó “tự nhiên” với tôi tới mức tôi không nhận ra.

Tôi đọc lại bài giảng của Sư phụ về tâm hiển thị và hoan hỉ trong Chuyển Pháp Luân:

“Tâm lý hiển thị này ở đâu cũng thể hiện ra; khi làm điều tốt cũng có thể thể hiện ra tâm lý hiển thị.”

“Tại các phương diện khác và quá trình tu luyện cũng phải chú ý không được sinh tâm hoan hỷ; loại tâm này rất dễ bị ma lợi dụng.”

Tôi nhận thấy mỗi từ đều nhắm thẳng vào mình. Tôi phát chính niệm để giải thể những chấp trước này. Và tôi chú ý gỡ bỏ tâm hoan hỉ và tâm hiển thị.

Một lần, có một đồng tu muốn giảng chân tướng cùng tôi và tôi vui vẻ đồng ý. Ngày đầu tiên, cô ấy phát chính niệm còn tôi giảng chân tướng. Chúng tôi hợp tác rất tốt. Một vài người đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Cho tới cuối ngày, tôi đề nghị là ngày hôm sau chúng tôi nên tiếp tục cố gắng. Cô ấy từ chối với rất nhiều lý do. Tôi thấy hơi buồn nhưng không nói gì.

Bốn tháng trôi qua. Sau đó, cô ấy lại muốn giảng chân tướng cùng tôi. Lần này, tôi không lập tức đồng ý. Tôi nghĩ:“Lần trước, bạn đã không nắm giữ cơ hội tốt như vậy. Những ngày này tôi rất bận. Thỉnh thoảng, tôi còn không có nhiều thời gian để tự giảng chân tướng. Làm sao tôi ra ngoài và giảng chân tướng cùng bạn được?” Tôi không sẵn lòng hợp tác.

Tôi biết như vậy là không đúng. Tôi nghĩ về những lời giảng của Sư phụ trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Washington, DC năm 2002

“Những sự việc ấy đều nên có biểu hiện khoan dung, lương thiện, [và] hoà hảo của các đệ tử Đại Pháp; việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.”

Tôi đã không sẵn lòng hợp tác, đó chẳng phải là quan niệm hậu thiên là gì? Nó là ích kỷ, vì vậy tôi không thể phối hợp vô điều kiện với những người khác và viên dung chỉnh thể được. Sau đó, tôi quyết định sắp xếp thời gian để đi giảng chân tướng cùng đồng tu kia. Tối đa hóa vai trò của nhóm và cứu nhiều người hơn là những gì chúng ta nên làm!

Con cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/2/明慧法会–观念转-救众生-249564.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/14/130086.html
Đăng ngày 19-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai đế sát hơn với nguyên bản.

Share