Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc

Một đệ tử Đại Pháp không biết chữ ở tỉnh Liêu Ninh thuật lại cho một đồng tu ghi

[MINH HUỆ 15-11-2011] [Một lưu ý của tác giả: Người học viên trong bài viết này là một người già và không một ngày đến trường trong suốt cuộc đời của mình. Với sự thuần tịnh của bà và sự kiên định vào Sư Phụ và Đại Pháp, bà đã có thể vượt qua vô vàn khổ nạn và trợ Sư Chính Pháp. Những trải nghiệm thực sự của bà nói về sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ và sự tuyệt vời của Đại Pháp.]

Được hồng Pháp để tu luyện

Tôi 65 tuổi và sống trong một ngôi làng miền núi hẻo lánh. Ngày 09 tháng Tám năm 1994, tôi đã đủ may mắn để đắc được Pháp. Bốn đêm trước ngày định mệnh này, tôi đã có một giấc mơ trong đó có ba người đàn ông lớn tuổi đến tìm tôi. Họ có một cuốn sách và nói với tôi rằng tên của tôi ở trong cuốn sách, và tôi có bổn phận bước đi trên con đường tu luyện. Lúc đó, tôi đã không biết gì về ý nghĩa của tu luyện. Ba đêm sau, tôi lại có một giấc mơ, và lần này tôi thấy Bồ Tát Quán Thế Âm, người đã hỏi tôi, “Tại sao con lại không tu luyện nữa?” Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi cho rằng tôi phải nghiêm túc đi tìm cách tu luyện. Vì số phận định là có tu luyện, ngày hôm sau tôi nhìn thấy một vài người đến nhà của một người cùng thôn để học cách tập bài “Pháp Luân Trang Pháp” và tôi chỉ đơn giản là đi theo . Tôi không chỉ tập được bài công pháp này, mà còn có thể ngồi thiền ở tư thế kiết già trong vòng 30 phút. Ngày hôm sau, một học viên bất ngờ xuất hiện tại ngôi nhà của người dân làng này. Ngay khi ông bước vào trong, ông hỏi xem liệu có ai là học viên mới không. Hóa ra Sư Phụ đã điểm hóa cho anh ấy cung cấp sách Đại Pháp cho những học viên mới chúng tôi.

Học đọc các kinh sách Đại Pháp

Do thất học, tôi đã rất lo lắng nhìn thấy tất cả những người khác tự đọc sách Đại Pháp của họ. Một đêm, tôi đã cố gắng đọc sách Chuyển Pháp Luân, nhưng đã quá thất vọng đến nỗi bật khóc. Sau đó, tôi quyết định lướt qua toàn bộ cuốn sách và xem mình có thể nhận ra ký tự nào. Tôi ngủ thiếp đi sau khi lướt qua toàn bộ cuốn sách. Sau đó tôi có một giấc mơ trong đó tôi nhìn thấy một tấm bảng đen với những từ đọc là, ““Phật Pháp” tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới.” Sư Phụ đã dạy tôi đọc toàn bộ đoạn đó từng từ từng từ một. Trước khi rời đi, Sư phụ yêu cầu tôi đọc thuộc lòng đoạn đó. Thấy rằng tôi đã có thể ghi nhớ được, Sư phụ đã nói rằng: “Tốt rồi.” Khi nghe điều này, tôi đột nhiên tỉnh dậy. Ngay lập tức tôi mở Chuyển Pháp Luân để tìm kiếm những từ mà tôi đã thấy trong giấc mơ của mình. Tôi nhận ra rằng các từ này đã chính xác như đoạn đầu tiên của Luận Ngữ. Trong vài ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi có một giấc mơ mà Sư Phụ đã chỉ cho tôi cách đọc. Bằng cách này, Sư Phụ đã dạy tôi học xong Luận Ngữ trong một tuần.

Con trai cả của tôi đã cảm động bởi sự ngay thật của tôi, vì vậy cháu bắt đầu dạy tôi đọc các kinh sách Đại Pháp. Khi chúng tôi đọc cuốn sách “Pháp Luân Đại Pháp – Đại viên Mãn Pháp”, cháu nhìn thấy Sư Phụ trong các bức hình biểu diễn các bài công pháp. Cháu biết ngay rằng sách Đại Pháp thực sự là một báu vật và cháu cũng bắt đầu tu luyện. Sau đó chúng tôi gia nhập một nhóm học Pháp, và tôi tiếp tục học hỏi từ tất cả mọi người cách đọc các kinh sách Đại Pháp. Mùa đông qua đi, tôi đã rất hạnh phúc vì có thể tự mình đọc tất cả các cuốn kinh sách. Nhận thức rõ ràng sự trân quý của Pháp, tôi đã tận dụng từng chút thời gian tôi có để học Pháp.

Tu luyện tâm tính

Thật không dễ dàng để đắc Pháp, vì vậy tôi đã quyết tâm theo những lời dạy của Sư Phụ. Tôi không quan tâm đến mình bị lợi dụng, tất cả những gì tôi biết được rằng tôi không bao giờ có thể rời xa Pháp.

Tôi đã có một người hàng xóm từng sống cùng tôi rất tốt. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, một ngày nọ đột nhiên cô chửi rủa tôi mà không có lý do. Nghĩ về những lời giảng của Sư Phụ, tôi đã không bận tâm để tranh đấu lại. Cô ấy tiếp tục lăng mạ tôi trong một tháng, nhưng sau đó đột nhiên dừng lại. Chúng tôi lại quan hệ tốt với nhau.

Vào năm tu luyện thứ hai, làng tôi quyết định phân bổ đất nông nghiệp thuộc sở hữu của làng cho tất cả các gia đình. Tôi không mong có thêm đất hay được nhận phần đất tốt hơn, nhưng chồng tôi không chịu được và đứng lên đấu tranh với các người dân khác trong làng. Thật không may, anh ấy bị ốm do quá căng thẳng và sớm qua đời. Lúc đó, tôi mới có 49 tuổi. Bạn bè tôi đề nghị tôi đòi công lý cho gia đình từ chính quyền, và tôi nghĩ có lẽ tôi thực sự cần nộp đơn khiếu nại. Tuy nhiên, lúc tôi bước trên cầu thang của tòa nhà chính quyền làng, một tấm lưới vàng đột nhiên bao quanh tôi và tôi bất tỉnh. Khi tỉnh lại, tôi đã ngộ ra rằng đã đến lúc tôi từ bỏ chấp chước về lợi ích cá nhân và vật chất.

Ba năm sau khi chồng tôi qua đời, tôi đến thành phố làm công việc lặt vặt. Tôi đã từng chăm sóc người cao tuổi và cũng trông trẻ con. Có một cụ bà đặc biệt kén chọn và khó tính. Các công việc tôi phải làm rất bẩn thỉu và mệt mỏi. Trên hết, tôi đã phải đối mặt với nhiều mối nghi ngờ từ bà cụ và gia đình. Đôi khi tôi khóc vào ban đêm, nhưng tôi luôn luôn cố gắng giữ gìn tâm tính. Cho dù những người khác có đối xử với tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn hoàn thành tốt công việc được giao. Dần dần, cụ bà và gia đình nhận ra rằng các đệ tử Đại Pháp đều là người tốt và bà cụ thậm chí còn bắt đầu tu luyện.
Khi tôi tái hôn, gia đình nhà chồng mới của tôi sợ chính sách bức hại Pháp Luân Công, do đó, họ cố gắng ngăn cản tôi từ bỏ tu luyện. Để họ bớt lo lắng, tôi đã từ bỏ rất nhiều lợi ích vật chất và cho phép con anh mang đi toàn bộ tài sản chúng tôi có trong nhà. Đôi khi tôi cảm thấy cay đắng và không thể cầm nổi nước mắt, nhưng khi tôi nhìn lên bức hình của Sư Phụ, tôi thấy Ngài mỉm cười và tôi biết rằng Sư Phụ khuyến khích tôi tinh tấn hơn.

Trải nghiệm sự màu nhiệm của Đại Pháp

Hai mươi ngày kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi thấy năm Pháp Luân. Hai hoặc ba tháng sau, trước mắt tôi hiện ra một vầng trăng sáng chói. Một đêm, khi tôi đang tập bài “Pháp Luân Trang Pháp,” một con mắt lớn đột nhiên xuất hiện và đã làm tôi khá sợ. Một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đột nhiên bay lơ lửng trong không khí vào buổi đêm. Hồi đó tôi không biết điều gì đang xảy ra, vì thế tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tôi đã ngã xuống giường vì sự sợ hãi này.

Khi chúng tôi phá nhà cũ vào năm 1995, ba viên gạch rơi ngay trên đỉnh đầu tôi và tôi ngã xuống. Mọi người đều sợ hãi, nhưng tôi đứng lên, không hề bị thương.

Một lần, tôi bị một xe ngựa kéo chở đầy người cán qua chân, nhưng tôi không hề bị thương.

Một ngày nọ, tôi bị bong gân đến nỗi các ngón chân bị ngược ra đằng sau và gót chân quay về phía trước. Không hề sợ hãi, chỉ với một lần nắn, chân tôi đã về đúng vị trí. Sau đó, tôi thấy Pháp Luân quay xung quanh chân của tôi để giúp nó chữa lành.

Một đêm, một bạn học viên và tôi đi ra ngoài để phát tài liệu phơi bày cuộc bức hại về Pháp Luân Công. Chúng tôi đến một nhà máy ở xa vào lúc 11 giờ 30 đêm và chúng tôi không biết đường về nhà. Vì vậy, chúng tôi hợp thập và cầu xin Sư Phụ giúp đỡ,“Kính thưa Sư Phụ, chúng con đang lạc đường.” Khi chúng tôi mở mắt, chúng tôi thấy mình đang đứng trên một con đường ở gần nhà. Chúng tôi đã xuất thần thông và vô cùng biết ơn Sư Phụ.

Một lần khác, tôi đi vào trong một tòa nhà văn phòng để phân phát Cửu Bình trong khi một đồng tu phát chính niệm bên ngoài. Tôi mang theo nhiều bản sao và đặt trên mỗi bàn làm việc một bản. Mặc dù có rất nhiều người làm việc ở đó, dường như không ai chú ý đến tôi. Khi tôi ra khỏi tòa nhà, tôi thấy hai người đang tìm kiếm tôi. Sau đó tôi cảm thấy có một cơn gió nhẹ đưa tôi đến một cây cầu rất xa, ở đó tôi đợi người bạn đồng tu bắt kịp với mình.

Một lần tôi đã bị công an bắt và bị lấy toàn bộ số tiền tôi mang theo (450 nhân dân tệ). Sau này tôi nhiều lần yêu cầu công an trả lại tiền cho tôi nhưng họ luôn phủ nhận việc họ lấy tiền. Thật kỳ diệu, vào một ngày số tiền và cuốn Chuyển Pháp Luân đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi.

Tôi là một học viên tu luyện với thiên mục mở và tôi có thể nhìn thấy nhiều cảnh tượng kì lạ trong các không gian khác, nhưng Pháp cũng đưa ra nhiều yêu cầu nghiêm ngặt cho tôi. Tôi nhận ra rằng bất kì sự lệch lạc nào hoặc không có chính niệm có thể chiêu mời can nhiễu từ các không gian khác.

Trợ giúp cứu độ chúng sinh

Không lâu sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 Tháng Bảy 1999, đồn công an địa phương quét qua toàn bộ ngôi làng để bắt giữ các học viên địa phương. Khi họ đến nhà tôi, tôi kiên định từ chối bị bắt đi nơi khác, nhưng hơn hai chục học viên khác đã bị bắt giữ. Công an bắt họ đứng giữa trời nắng chang chang và đánh họ bằng các ván gỗ. Các học viên này bị bỏ đói, mặc dù gia đình họ gửi thức ăn nhưng công an từ chối nhận. Tôi cũng đi tiếp tế thực phẩm. Khi công an từ chối, tôi khiển trách họ. Sau một vài lần, họ cho phép tôi cung cấp thực phẩm cho các học viên bị giam giữ.

Sau đó, tôi đi đến nhiều nơi khác nhau để hồng Pháp cho mọi người. Cho đến nay, khoảng 30 người đã học tôi các bài công pháp, và một số người trong số họ đã trở thành đệ tử chân chính thực hiện ba việc.

Tôi cũng phân phát một số lượng lớn các tài liệu phơi bày các cuộc bức hại. Mỗi ngày trước khi tôi đi ra ngoài, tôi chắp tay và cầu xin Sư Phụ gia trì cho tôi. Tôi nghĩ rằng những người thường không thể thấy những gì các vị thần đang làm và tôi cầu xin sự trợ giúp của Sư Phụ mỗi khi tôi gặp rắc rối. Tôi biết rằng Sư Phụ chính là người làm mọi việc. Tôi luôn bảo trì phát chính niệm vào đầu mỗi giờ. Nếu có bất cứ điều gì khẩn cấp, tôi phát chính niệm liên tục trong vòng 30 phút, đôi khi thậm chí trong một giờ. Tôi phát chính niệm càng lâu thì trường của tôi càng trở nên trong sạch. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể rất nhẹ, như là tôi có thể trôi trong không gian. Khi tôi đi bộ, tôi cảm thấy như mình đang đi xe đạp và có thể tới nơi nhanh hơn rất nhiều. Tôi cũng thấy rằng nhiều học viên có nhân tâm mạnh mẽ, nghiệp bệnh, và vật chất màu đen cũng như các sinh mệnh biến dị ở trong các trường không gian của họ.

Tôi cũng thường xuyên lui tới các cơ quan chính quyền địa phương để phát các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, đến nay, tôi đã đến phát tài liệu ở cơ quan chính quyền quận ít nhất mười lần và đồn công an bốn lần. Tôi cũng đến tòa án, văn phòng tư pháp và Viện kiểm sát nhiều lần. Với sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi thực sự chưa bao giờ gặp nguy hiểm.

Một lần tôi đến chính quyền quận để phát cửu bình. Với mỗi văn phòng đã đóng cửa, tôi treo một cuốn trên núm cửa. Nếu cửa mở và không có ai bên trong, tôi đặt một cuốn trên bàn làm việc. Trong khi tôi đi qua tất cả các văn phòng, tôi thấy chủ tịch quận từ xa và tôi đã cầu xin Sư Phụ trong tâm,“Con vẫn chưa xong việc. Thưa Sư Phụ, xin đừng để ông ta đi vào phòng.” Sau đó, ông ta dừng lại để nói chuyện với một ai đó và không đi vào văn phòng cho tới khi tôi ra về.

Một lần khác trong khi tôi đang phát tài liệu ở một hội chợ, một người đàn ông tiến lại gần và muốn đưa tôi đến đồn công an. Tôi vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa phát và tôi nghĩ rằng tôi cần phải phát xong đống tài liệu này. Với ý nghĩ này, tôi vừa đi vừa phát từng tập tài liệu trong khi người đàn ông kia vẫn bám lấy tôi. Sau đó một ai đó nói với ông ta: “Thật là tuyệt vời nếu anh muốn đọc tài liệu. Nếu anh không muốn, hãy lờ nó đi. Đây không phải là việc của anh. Tại sao anh lại phải chõ mũi vào chuyện người khác?” Nghe điều này, ông ấy không bám lấy tôi nữa. Tôi đã cho ông một bùa hộ mệnh trước khi tôi rời đi. Từ đó, thái độ của ông ấy đối với Đại Pháp đã cải thiện rõ rệt. Khi ông nhìn thấy tôi lần sau, thậm chí ông còn hỏi xin thêm tài liệu để đọc.

Tôi bắt đầu giúp mọi người thoái Đảng cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới. Mỗi ngày, tôi có một danh sách dài những người sẵn sàng thoái Đảng. Ngoài những người tôi vô tình gặp, tôi chờ ngoài cổng các trường đại học và nói chuyện với các sinh viên khi họ tan học. Thông thường mỗi lần tôi chỉ có thể nói chuyện với một vài người trong số họ khi một nhóm lớn học sinh đứng vây quanh tôi, tất cả bọn họ đều yêu cầu thoái Đảng. Tôi đã không thể nhanh tay viết hết tên của tất cả mọi người, vì vậy tôi yêu cầu họ tự viết tên của mình.

Có hai gia đình ở quê tôi thường tố cáo rất nhiều đệ tử Đại Pháp cho công an. Các học viên địa phương không dám nói chuyện với họ. Khi tôi trở về quê, tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại cho họ. Mỗi thành viên của hai gia đình đó đã làm tam thoái và thậm chí hai người trong số đó còn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi cũng quen một bí thư đảng tìm mọi cách để bức hại các đệ tử Đại Pháp. Sau khi tôi đến nhà anh ta để phân phát cửu bình và các tài liệu khác, anh đã dừng ngay hành động tà ác của mình.

Trước Thế vận hội Olympic mùa hè năm 2008, một học viên đã từng dán nhiều tài liệu với tôi bị bắt và sau đó dưới áp lực đã tố cáo tôi. Hơn mười sĩ quan công an đã hai lần cố gắng bắt tôi. Lần thứ nhất tôi giữ chính niệm mạnh và họ đã không thể làm gì tôi. Tuy nhiên, lần thứ hai tôi không thể duy trì chính niệm mạnh và vì vậy, tôi bị bắt. Công an cũng lục soát nhà tôi. Khi họ cố gắng mở tủ sách của tôi, tôi đã cảnh báo rằng bất cứ ai làm như vậy sẽ gãy tay. Vài ngày sau, viên công an đã mở tủ sách của tôi thực sự ngã cầu thang và bị gãy tay. Một viên công an đánh tôi tại trại giam, và tôi đã phát chính niệm để ngăn chặn anh ta. Khi anh ta giơ tay lên để đánh tôi lần nữa, đột nhiên anh ấy bị chuột rút và phải dừng lại. Hàng ngày, trong lúc bị giam, tôi tiếp tục tập các bài công pháp, phát chính niệm và nói chuyện với mọi người về chân tướng của cuộc bức hại. Sau chín ngày, tôi được thả.

Vượt qua khổ nạn

Người ta có thể tưởng tượng khó khăn của tôi sau khi người chồng đầu tiên của tôi qua đời vào năm tu luyện thứ hai của tôi. Tôi đã có thể vượt qua mọi chuyện nhờ việc theo sát những gì Sư Phụ yêu cầu.

Khoảng một tháng trước, con trai cả của tôi đột ngột qua đời. Tôi biết con trai tôi là đệ tử Đại Pháp đã tu luyện không tốt, vì thế mà tà ác đã lợi dụng những thiếu sót này và cướp đi mạng sống của cháu. Nhưng tôi tin rằng Sư Phụ đã dành cho con trai tôi những gì tốt nhất. Vào ngày tang lễ của cháu, nhiều hiện tượng siêu nhiên xảy ra và ngay cả những người không phải là học viên cũng chứng kiến những cảnh này. Ẩn hiện trong những đám mây là biểu tượng Pháp Luân, rồng, phượng, sếu, hoa sen, các vị thần, tiên nữ, và một cây cầu. Nhìn thấy những điều này, người chồng hiện tại của tôi cũng bắt đầu tin vào Đại Pháp và bây giờ ông thường xuyên giục tôi tập các bài công pháp và phát chính niệm.

Tôi viết bài chia sẻ này để tỏ lòng biết ơn Sư Phụ và chứng thực quyền năng của Sư Phụ và Đại Pháp. Rốt cuộc, chính Sư Phụ là người đã làm mọi việc.

Tôi muốn một lần nữa gửi lời cảm tạ chân thành của tôi tới Sư Phụ tôn kính và các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/15/明慧法会–一星期,在梦里师父教我学完《论
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/10/130012.html
Đăng ngày 19-02-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share