Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Tây Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-10-2023] Tôi rơi vào một trạng thái tiêu trầm trong tu luyện sau khi trải qua một số ma nạn. Thay vì đề cao lên, tâm tính tôi lại rơi rớt xuống. Tôi cảm thấy yếu ớt về thể chất và bắt đầu xuất hiện các triệu chứng nghiệp bệnh. Quá trình lão hóa cũng trở nên rõ rệt hơn.

Tâm trí tôi đầy rẫy những suy nghĩ tiêu cực khiến tôi bị căng thẳng. Tôi càng ngày càng trở nên mất kiên nhẫn, thậm chí quát nạt những người thân, còn nói ra một vài lời ích kỷ và gây tổn thương.

Tôi chỉ đơn thuần theo thói quen mà đọc Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và luyện công chứ không thực sự tu tâm tính trong một thời gian dài. Tôi đã nói năng và cư xử như một người thường. Tôi muốn tu luyện tinh tấn trở lại nhưng làm thế nào đây?

Học Pháp với một tâm thái điềm đạm và thanh tỉnh

Sư phụ đã nói đi nói lại với chúng ta phải học Pháp và học Pháp cho tốt. Để có thể chống chọi với những can nhiễu trường kỳ và học Pháp tốt, tôi đã bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân từ hai năm trước. Tôi mất hơn sáu tháng để học thuộc toàn bộ quyển sách. Sau đó, tôi lại bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân lần nữa, lặp đi lặp lại. Khi học thuộc Pháp, rất nhiều Pháp lý mà tôi đã bỏ qua trước đây đã trở nên rõ ràng với tôi. Khi học thuộc, tôi có thể nắm bắt được nội hàm chân chính của các Pháp lý, giúp tôi thu được những thể ngộ sâu sắc hơn trong tu luyện. Giờ đây tôi đã biết cách tu luyện.

Tôi từng nghĩ rằng miễn là tôi học Pháp, luyện công mỗi ngày và đưa ra những lựa chọn tốt dựa trên các Pháp lý thì tôi đang tu luyện rồi và công của tôi sẽ đương nhiên tăng lên. Mỗi khi tôi gặp những ma nạn hay mâu thuẫn, tôi nhìn nhận chúng như là can nhiễu thay vì những cơ hội đề cao. Tôi đã không nhìn vào bản thân mình để tìm ra tâm chấp trước và không tích cực cố gắng loại bỏ chúng.

Ví dụ, khi bị người quản lý ở chỗ làm hay những viên chức chính quyền địa phương chất vấn đức tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp, tôi lại lo ngại phải tiếp chuyện họ. Tôi thiếu chính niệm và sợ bị bức hại nên đã tránh né nói chuyện với họ và chấp nhận kết quả một cách thụ động. Trải nghiệm trong quá khứ khi bị bắt giữ và tra tấn đã gia cường tâm sợ hãi và tâm oán hận của tôi. Tôi đã liên tục gạt bỏ nó đi với hy vọng rằng mình sẽ trở nên tinh tấn hơn và có chính niệm mạnh mẽ hơn. Tôi thậm chí còn xin Sư phụ tiêu trừ ma nạn này giúp tôi.

Trong thời gian đó, tôi đã gặp rất nhiều can nhiễu khi học Pháp. Tôi khó tìm được thời gian để học Pháp, khi tìm được rồi thì học cũng không thể nhập tâm hoặc ngủ gật. Mỗi ngày tôi còn không thể học hết một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Tôi mất đến vài tháng, đôi khi thậm chí lâu hơn nữa để học hết tất cả chín bài giảng. Do không học Pháp đầy đủ nên ma nạn càng gia tăng. Tôi đã không thể đột phá, cảm thấy mình thất bại và tiêu trầm.

Việc học thuộc Pháp đã giúp xoay chuyển tình thế. Để có thể tiến bộ trong việc học thuộc, tôi bắt buộc mình phải nhập tâm và ghi nhớ từng ký tự, từng câu chữ một cách chính xác. Thậm chí tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân rất nhiều lần nhưng chỉ đây là lần đầu tiên tôi có thể thực sự lĩnh hội được các Pháp lý.

Sư phụ giảng:

“Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tại sao tôi chưa từng nhận thấy Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) nói rằng chúng ta phải loại bỏ hết thảy các chấp trước chứ? Thay vì trực tiếp đối diện với những ma nạn khi chúng xuất hiện, tôi lại đi đường vòng và trì hoãn chúng. Tu luyện là không có điều kiện và tôi không thể kén chọn ma nạn của mình. Tôi không thể chạy trốn chúng và cần phải đối đãi chúng thật nghiêm túc.

Tôi đang suy nghĩ như thể tôi là một người thường chứ không phải một người tu luyện. Tôi sợ hãi những lần ghé thăm của các viên chức chính quyền địa phương và những cuộc họp với người quản lý của mình. Tôi không muốn bị bức hại một lần nữa nên đã cố gắng tránh né. Nhưng có một ma nạn đã được an bài nhắm vào chấp trước này của tôi. Tôi đã đào sâu hơn và cố gắng tìm ra nguyên nhân gốc rễ của tâm sợ hãi này. Vì sao tôi lại sợ hãi?

Hóa ra, tôi sợ mất đi cuộc sống an nhàn và sự ổn định về tài chính. Tôi thất bại trong việc đặt tín tâm toàn phần vào Sư phụ và Pháp và chỉ bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài. Tôi đã không muốn gia đình mình bị liên lụy và chịu khổ; đồng thời không nhìn nhận được rằng những người không minh bạch chân tướng Đại Pháp là đang vô cùng cận kề với việc bị đào thải. Những quan niệm con người và chấp trước vào tự ngã của tôi đã khống chế tôi hoàn toàn.

Các đệ tử Đại Pháp ở đây là để trợ Sư chính Pháp. Tôi ở đây để quy chính hết thảy những gì không đúng đắn, vậy tại sao tôi lại sợ hãi chúng? Chúng nên sợ tôi mới phải. Tâm sợ hãi không phải là thứ tôi nên có – nó là thứ mà tôi cần phải loại bỏ. Với suy nghĩ này, chính niệm của tôi đã ngay lập tức trở nên mạnh mẽ hơn. Tâm sợ hãi của tôi suy yếu và tâm oán hận đối với cảnh sát cũng như quản lý của tôi đã biến mất. Tất nhiên là những tâm chấp trước này không được loại bỏ hết trong một lần. Chúng vẫn xuất hiện và thậm chí đôi khi rất mạnh mẽ.

Sau khi đọc một số bài chia sẻ trên Minh Huệ, tôi đã học thuộc phần “Chủ ý thức phải mạnh” trong Chuyển Pháp Luân và nhẩm phần này nhiều lần để gia tăng chính niệm của tôi. Tôi nhẩm đoạn Pháp này khi đi xe buýt, đi bộ, trước khi đi ngủ và mỗi khi thấy sợ hãi. Khi tôi nhẩm đoạn Pháp này, cảm giác bất an nhanh chóng tan biến và tôi cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Tôi bắt đầu nhìn nhận các ma nạn dưới góc độ khác. Chúng chính là những bậc thang nhằm giúp chúng ta đề cao và thăng tiến trong tu luyện.

Khi tôi dần vượt qua tâm sợ hãi của mình, sự việc có tiến triển. Tôi đã có thể nói chuyện với viên cảnh sát với tâm thái điềm đạm vào lần kế tiếp mà ông ấy tìm đến. Tôi nói với ông ấy: “Ông biết đấy, những đợt ghé thăm và sách nhiễu thường lệ này là không có cơ sở pháp lý nào. Thái độ bất hợp tác của tôi chính là đang giúp ông đấy. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn hợp pháp. Xin đừng can nhiễu việc tu luyện của tôi nữa. Nếu nhiều người hơn biết được Đại Pháp là gì và tuyệt vời ra sao, chúng ta đều sẽ được an toàn. Xã hội sẽ ổn định hơn và công việc của ông cũng không còn áp lực đến thế nữa.”

Rốt cuộc, tôi đã có thể chấm dứt được nỗi sợ kéo dài hàng chục năm. Tôi ngộ ra rằng học Pháp với tâm thanh tịnh chính là cách mà chúng ta chân chính đắc được Pháp. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể đo lường mọi thứ dựa trên Pháp, tìm ra những quan niệm con người và chấp trước để loại bỏ chúng. Đây mới là tu luyện tinh tấn và là cách duy nhất để đề cao tầng thứ.

Tu từng ý từng niệm

Trong tu luyện, chúng ta dần loại bỏ nghiệp tư tưởng và chấp trước người thường từng chút một, từng tầng một. Khi một thành viên gia đình trải qua một ma nạn sinh tử, tôi không thể làm gì với điều đó và trở nên tiêu trầm. Tôi tự hỏi: “Mình thậm chí vì sao mà tu luyện Đại Pháp chứ?” Tôi không thể hành xử như một người tu luyện nhưng cũng không thể quay trở về làm một người thường. Tôi không có sự lựa chọn giữa sống hay chết. Tôi đã không thể rũ bỏ suy nghĩ tiêu cực này hoặc đè nén nó xuống. Tôi nên làm gì đây?

Lúc ấy, tôi đã không nhận ra đó là nghiệp tư tưởng của mình. Suy nghĩ này dường như có tư tưởng độc lập và nó bám chặt lấy tôi. Tôi không biết phải làm gì. Tôi đã cố gắng phớt lờ nó nhưng lại không thể nhập tâm khi học Pháp. Vì vậy, tôi luyện bài công pháp thứ hai một giờ đồng hồ. Khi luyện xong, suy nghĩ này trở nên rất mờ nhạt cứ như thể nó không liên quan gì đến tôi. Kỳ thực, nó hoàn toàn không phải là tôi. Tôi chợt ngộ ra rằng học Pháp, luyện công và tu tâm tính là những hình thức tu luyện khác nhau. Miễn là chúng ta chân chính tu luyện, chúng ta có thể quy chính trạng thái không đúng đắn của mình.

Tôi từng rất yếu ớt và thậm chí không chịu nổi một cơn gió thổi. Tôi thường nghĩ: “Yếu ớt như mình thì chắc sẽ gục ngã trước khi bị chính quyền Cộng sản bức hại.” Khi bị hãm nhập vào trong quan niệm của mình, tôi nghĩ mình sẽ không vượt qua hết án tù ở trong môi trường khắc nghiệt ấy. Tuy nhiên, bằng một phép màu nào đó tôi đã vượt qua được. Nhiều năm sau khi tôi được thả, tôi vẫn không tin nổi điều ấy. Sau khi bắt đầu học thuộc Pháp, tôi đặc biệt lưu ý đến việc loại bỏ nghiệp tư tưởng. Chỉ đến hiện tại tôi mới nhận ra suy nghĩ ấy không bắt nguồn từ chủ nguyên thần của tôi, mà đã bị cựu thế lực cưỡng chế thêm vào.

Trong nhiều năm, tôi sợ phải đăng nhập vào trang web Minh Huệ và không liên lạc với các học viên địa phương. Điều ấy có liên quan rất lớn đến tâm sợ bị tra tấn – tôi sợ bị bắt giữ một lần nữa và làm liên lụy các học viên khác. Tôi đã không phủ định nổi an bài của cựu thế lực. Tôi đã ngộ ra rằng trong tu luyện, nghiệp lực là được tiêu bỏ từng chút một, tâm tính chúng ta đề cao từng chút một và thân thể chúng ta đồng hóa với Pháp từng tầng một. Chỉ khi chúng ta mỗi lần buông bỏ từng chút và quy chính mọi suy nghĩ của mình thì mới có thể giúp đỡ các chúng sinh trong vũ trụ của mình đồng hóa với Pháp một cách bền vững, cuối cùng đạt đến viên mãn.

Trước đó ít lâu, một người bạn của tôi bị bất tỉnh và mắc bệnh nguy kịch. Các học viên địa phương và tôi quyết định cần phải giảng chân tướng cho gia đình ông ấy và cứu ông ấy. Chúng tôi gặp gia đình ông ấy ở bệnh viện và khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Chúng tôi phát chính niệm và kêu gọi chủ nguyên thần của ông ấy. Tôi nghĩ đến việc mọi người trên thế gian này đều đến vì Pháp và nên được Đại Pháp cứu độ.

Một tuần trôi qua và không có dấu hiệu tiến triển gì. Chỉ có nhân viên y tế mới được gặp ông ấy. Tôi nghĩ: “Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể làm. Bây giờ chỉ cần chờ đợi và xem chuyện gì sẽ xảy ra.” Đây chính là loại tâm thái thụ động mà tôi từng có đối với việc giảng chân tướng. Tuy nhiên, lần này tôi nhận ra ngay tức khắc rằng nó không phải là chính niệm, mà là sự can nhiễu. Tôi tiếp tục phát chính niệm nhưng không chấp trước vào kết quả. Nếu tôi thực sự muốn cứu người bạn này, tôi cần phải làm tới cùng và đối đãi nghiêm túc với việc này. Các học viên khác cũng giữ vững chính niệm và không bỏ cuộc.

Ba tuần trôi qua và vẫn không có dấu hiệu tiến triển gì. Các bác sỹ đề xuất rằng gia đình ông ấy đưa ông về nhà để tiết kiệm chi phí. Họ tin rằng cơ hội để ông ấy tỉnh lại là rất thấp. Đây là một bệnh viện rất có tiếng tăm và các bác sỹ đã từng gặp nhiều trường hợp tương tự trong vài thập kỷ gần đây nhưng chỉ có một bệnh nhân thoát khỏi hôn mê. Thậm chí nếu ông ấy tỉnh dậy, các bác sỹ cũng nói rằng có khả năng ông sẽ phải sống thực vật.

Chúng tôi không để thông tin này làm động tâm và thay vào đó còn giảng chân tướng sâu hơn cho gia đình ông ấy để thuyết phục họ không từ bỏ. Chúng tôi khuyên gia đình ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” riêng cho ông ấy mỗi khi họ có thể. Một vài ngày sau, ngay trước khi được xuất viện, ông ấy bắt đầu tỉnh lại. Một cách chậm rãi, ông tỉnh giấc và sớm thoát khỏi bờ vực sinh tử.

Chúng ta cứu người tốt ra sao có liên quan rất lớn đến sức mạnh của chính niệm của chúng ta và phối hợp với nhau ăn ý thế nào. Tôi từng đi giảng chân tướng một cách máy móc và việc ấy rõ ràng không hiệu quả lắm. Tôi đã không nhận ra rằng rất nhiều can nhiễu là xuất phát từ tự thân tôi chứ không phải bất kỳ nguyên nhân bên ngoài nào.

Tu luyện vững chắc là then chốt

Làm thế nào chúng ta có thể 100% tín Sư tín Pháp? Chúng ta chỉ có thể đạt đến tín tâm mạnh mẽ ở mức độ này bằng cách tiến lên từng bước một trong tu luyện.

Thậm chí ngay cả khi tôi hoàn toàn nhận thức được Pháp lý, đôi khi tôi vẫn không thể xử lý tốt một mâu thuẫn nào đó và phải chật vật để vượt qua các ma nạn. Tôi bất lực với bản thân và hỏi rằng: “Thưa Sư phụ, tại sao con không thể làm như Pháp yêu cầu?”

Sau này khi tôi học Pháp, đoạn Pháp sau đã thu hút sự chú ý của tôi và giúp tôi minh bạch thêm một bước nữa:

“Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được. Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết ngay là Sư phụ đã trả lời câu hỏi của tôi. Sư phụ luôn trông chừng tôi và biết hết mọi điều. Ngộ ra điều này, tôi ngay lập tức cảm thấy tự tin hơn, tâm thái trở nên nhẹ nhàng và có hy vọng. Những điều xảy ra vào những ngày tiếp theo lại càng tăng cường sự tự tin của tôi và tín tâm của tôi đối với Pháp.

Một hôm, tôi đang lái xe và đi cùng tôi là một thành viên trong gia đình. Bà ấy lớn tiếng yêu cầu này nọ và bảo tôi phải làm thế này thế kia. Tuy nhiên, khi tôi đề xuất bất cứ điều gì thì bà ấy lại hoàn toàn phớt lờ tôi. Tôi nói với bà ấy rằng mình cảm thấy ra sao, rằng bà ấy thật vô lý và thiếu tôn trọng người khác. Bà ấy cự lại tôi: “Ồ, bà không vui khi bị đối xử như thế này à? Chẳng phải đây là cách mà bà từng đối xử với tôi sao?” Tôi tức giận nhưng nhớ ngay rằng Sư phụ ở đó với tôi và Ngài biết hết mọi thứ. Đây chẳng phải là Sư phụ đang giúp tôi đề cao lên? Cơn giận và sự khó chịu của tôi tan biến. Tôi bật khóc và cảm thấy biết ơn đối với Sư phụ.

Khi chúng ta gặp phải một khảo nghiệm hoặc ma nạn, miễn là chúng ta nhớ rằng nó luôn được Sư phụ an bài để giúp chúng ta tiêu trừ nghiệp lực và đề cao, chúng ta sẽ có thể vượt qua được.

Gần đây, tôi đã xem một loạt phim chính kịch Anh Quốc và sau đó cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi tức giận vì đã không thể kiềm chế được bản thân. Khi học Pháp vào ngày hôm đó, tôi đã xin lỗi Sư phụ: “Con xin lỗi Sư phụ. Con đã lãng phí thời gian xem TV thay vì học Pháp.” Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ trong đầu: “Phim chính kịch này không phải do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) làm ra. Nó quảng bá văn hóa và các giá trị truyền thống, tốt cho nhân loại mà.” Một giọng nói khác lên tiếng: “Dù nó thể hiện văn hóa truyền thống nhưng nó là một sự can nhiễu đến tu luyện, vì nó chiếm dụng thời gian học Pháp.” Ngay khi tôi có suy nghĩ đó, một dòng năng lượng ấm áp quán xuống từ đỉnh đầu tôi và bao quanh lấy tôi. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi vì có chính niệm. Ngay lúc ấy, tôi quyết định rằng sẽ không xem lại loạt phim ấy lần nào nữa.

Tôi xem xét bản thân và tìm thấy một số quan niệm con người và tâm chấp trước. Tôi thích vẻ bề ngoài của một số nam diễn viên và nét cao quý trong tính cách của vai diễn mà họ đóng trong loạt phim này. Các nam diễn viên rất ra dáng quý ông và những nữ diễn viên rất xinh đẹp. Tôi nhận ra đó là tâm sắc dục và là một biểu hiện rất khó nhận ra. Tôi vẫn còn mong muốn những thứ cao quý và thanh lịch, vẫn còn truy cầu một cuộc sống tốt đẹp nơi người thường. Là người tu luyện, chúng ta phải nhìn nhận mọi thứ dưới góc độ người tu luyện và đối chiếu mọi thứ dựa trên Pháp. Cho dù những thứ của người thường có đẹp đến đâu, nó là dựa trên tiêu chuẩn của người thường. Đại Pháp ban sự cứu độ đến tất cả con người trên thế gian. Chỉ khi người ta minh bạch chân tướng về Đại Pháp thì họ mới có thể được cứu. Và cứu người nhiều hơn nữa mới là điều chúng ta cần làm.

Chân chính đạt tiêu chuẩn của Pháp

Tu luyện là nghiêm túc và chúng ta phải chân chính đạt tới những tiêu chuẩn của Pháp. Tu luyện Đại Pháp không khó bởi vì chúng ta có Pháp vĩ đại và Sư phụ đích thân dẫn dắt chúng ta. Miễn là chúng ta chân tu bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp, chúng ta có thể làm được điều này. Tu luyện là một hành trình lâu dài và khó khăn nhưng chúng ta phải nhớ rằng tất cả mọi ma nạn chúng ta gặp phải là do nghiệp lực của chính mình gây ra. Chịu khổ là một điều tốt – đây là cách chúng ta tiêu nghiệp và đề cao bản thân.

Cảm ơn Sư phụ vì đã từ bi trông chừng và bảo hộ chúng con. Con xin dâng lòng biết ơn vô hạn của mình lên Sư phụ!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/9/464803.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/1/213157.html

Đăng ngày 17-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share