Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc, được biên tập lại qua lời thuật của học viên

[MINH HUỆ 29-06-2023] Tôi sống ở một vùng nông thôn miền núi, năm nay 81 tuổi và mới chỉ mới học xong tiểu học. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào ngày 23 tháng 2 năm 1999.

Cuộc bức hại Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu chỉ năm tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Kể từ đó, trong hơn 20 năm, dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, tôi vẫn không ngừng nói với mọi người sự thật về Đại Pháp và trợ giúp Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cứu người. Điều này chỉ có thể thực hiện được dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự chỉ dẫn của Đại Pháp. Chỉ bằng cách học Pháp tốt chúng ta mới có thể hoàn thành sứ mệnh của mình với tư cách là đệ tử Đại Pháp.

Đưa ra sự lựa chọn đúng đắn

Ngay sau khi bắt đầu học các bài giảng của Đại Pháp, tôi đã hiểu rằng bệnh tật và bất hạnh đều đến từ nghiệp lực. Đấu tranh vì lợi ích cá nhân không phải là mục đích của cuộc sống; mục đích sống thực sự chính là tu luyện, đạt viên mãn (giác ngộ) và trở về ngồi nhà ban đầu của chúng ta trên thiên thượng.

Từng lời Sư phụ giảng đều đúng. Ví dụ, Sư phụ giảng rằng Ngài sẽ tịnh hóa thân thể cho các học viên. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, bao gồm viêm mũi, đau đầu, chóng mặt, đau tai, chân và không thể ăn uống. Các bác sĩ đã thử mọi cách nhưng không có kết quả. Nhưng sau chưa đầy một tháng tu luyện Đại Pháp, tất cả những vấn đề sức khỏe đã hành hạ tôi suốt 20 đến 30 năm đều biến mất. Tôi đã có thể ăn uống trở lại và cảm thấy thật nhẹ nhàng khi làm việc trên đồng. Từ đó trở đi, tôi quyết tâm luôn nghe lời Sư phụ và làm theo những gì Ngài yêu cầu.

Tôi đã cố gắng học Pháp nhiều nhất có thể, bao gồm Chuyển Pháp Luân, Tinh tấn yếu chỉ và các bài giảng trong những năm đầu Sư phụ truyền Pháp. Điều đó đã giúp tôi thể ngộ ra rất nhiều Pháp lý và chính niệm kiên định tu luyện Đại Pháp đã ăn sâu vào tâm tôi.

Ngày 25 tháng 4 năm 1999, mười nghìn đệ tử Đại Pháp đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện một cách ôn hòa phản đối việc tuyên truyền vu khống và bức hại của ĐCSTQ. Tôi nghĩ: “Cho dù gặp phải trở ngại lớn đến đâu, tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Ngay cả khi những người khác ngừng tập luyện, tôi vẫn tiếp tục”.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, cảnh sát và quan chức chính phủ ở thị trấn chúng tôi đã đến quấy rối tất cả các học viên Đại Pháp và lục soát nhà của họ. Tất cả các học viên đều đối mặt với áp lực phải đưa ra các tuyên bố bày tỏ quan điểm của mình về Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc khảo nghiệm cơ bản nhất đối với một người tu luyện đã đến! Mọi người đều phải đưa ra lựa chọn. Một số sợ hãi, cúi đầu và nhượng bộ trước tà ác. Bằng cách nhớ lại lời giảng của Sư Phụ, “Kiên tu Đại Pháp tâm bất động” (“Kiến chân tính,” Tinh tấn yếu chỉ II), tôi được truyền cảm hứng để đưa ra sự lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Làm theo sự chỉ dẫn của Sư phụ

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, các học viên bước vào thời kỳ tu luyện Chính Pháp, theo đó chúng ta cần phản đối cuộc bức hại và trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh. Điểm luyện công rộng lớn và môi trường học Pháp nhóm ở thị trấn của tôi đã mất. Chỉ có bốn người chúng tôi vẫn âm thầm kiên trì, nhưng không ai trong chúng tôi biết phải làm gì trước tình thế tàn khốc trước mắt.

Một học viên đã về quê và mang trở lại một số tài liệu giảng chân tướng. Đó là lúc chúng tôi phát hiện ra phương pháp này để tiếp cận với những người xung quanh một cách công khai. Chúng tôi dùng tiền của mình để sao chép ra thành nhiều bản và phân phát chúng. Sự hiểu biết của chúng tôi chỉ giới hạn trong việc kêu gọi công lý cho Đại Pháp và Sư phụ. Khi chúng tôi ngần ngại tiến về phía trước, Sư phụ đã cho công bố bài giảng “Tâm tự minh” (Hồng Ngâm II) để chỉ dẫn chúng tôi. Từ đó trở đi, những bài giảng khác lần lượt được truyền lại cho chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên chúng tôi trong suốt cuộc bức hại điên cuồng, không ngừng khai sáng và giúp chúng tôi hiểu rằng mục đích của việc nói với mọi người về cuộc bức hại là để chứng thực Đại Pháp, vạch trần bản chất tà ác của ĐCSTQ và cứu độ chúng sinh.

Chúng tôi hình thành lên một chỉnh thể. Một học viên thường xuyên đến thành phố để lấy tài liệu mới, sau đó chúng tôi ra ngoài và phân phát chúng. Người học viên đó đã từng bị giam giữ và bức hại. Chúng tôi mất nguồn nguyên liệu và rất lo lắng. Vì vậy, chúng tôi quyết định viết những thông điệp ngắn trên các tấm biểu ngữ và các bài viết giảng chân tướng với trình độ học vấn hạn chế của mình, sau đó chúng tôi đăng hoặc phân phát chúng.

Chúng tôi đã viết: “Xin chào những người bạn tốt. Xin hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Đừng tin những lời dối trá vu khống Pháp Luân Đại Pháp của Giang Trạch Dân. Vụ tự thiêu là giả mạo. Đừng phản đối Pháp Luân Đại Pháp và đừng tham gia vào cuộc bức hại, vì làm như vậy sẽ gây hại cho cả bạn và gia đình bạn. Sư phụ của Đại Pháp đến đây để giảng Pháp cứu độ chúng sinh. Việc tin rằng Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt sẽ bảo vệ bạn khi thảm họa xảy đến, bạn sẽ được may mắn và bình an. Hãy tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Bạn đã chờ đợi hàng ngàn năm để có được cơ hội này.”

Sau khi đọc tài liệu do chúng tôi tự làm, nhiều người đã cảm ơn và nói: “Chúng tôi sẽ không nhận ra ai tốt ai xấu nếu bạn không nói cho chúng tôi biết”. Chúng tôi nói với họ “hãy cảm ơn Sư phụ Lý” – nhà sáng lập của pháp môn“.

Khi người học viên kia được thả ra, chúng tôi lại có thể lấy được tài liệu. Tuy nhiên do số lượng không đủ nên tôi phải đến tiệm in và in thêm 300-500 bản mỗi lần. Mặc dù khá nghèo nhưng tôi không ngại chi tiền để cứu người.

Mặc dù không thể trở về nhà nhưng tôi vẫn tiếp tục hồng truyền Đại Pháp

Một học viên khác đã đưa cho tôi bài giảng của Sư phụ “Khoái Giảng” (Hồng Ngâm II). Sau đó tôi nhận được bài giảng mới hơn “Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân” (Tinh tấn yếu chỉ III). Qua các bài giảng Pháp, tôi nhận ra việc cứu người là cấp bách như thế nào. Các học viên ở Trung Quốc nên bước ra bất chấp nguy hiểm và giảng chân tướng cho mọi người. Sư phụ đã bảo chúng ta cứu người theo cách này, nên chúng ta phải cố gắng thực hiện:

“…ai ai cũng cần bước ra để giảng [chân tướng]; [như] hoa nở khắp nơi; hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.” (“Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân”, Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi đi đến các khu chợ ở các thị trấn và các ngôi làng khác nhau gần xa để giảng chân tướng trực diện và phân phát các tài liệu giảng chân. Có rất ít xe buýt ở khu vực nông thôn và hầu hết các lần tôi đều phải đi bộ hàng chục dặm qua lại. Nhưng khi nghĩ đến lời Sư phụ giảng: “Tận dụng cứu độ giảng nhanh” (“Giảng nhanh,” Hồng Ngâm Tập II), tôi không còn cảm thấy mệt mỏi và dao động trước cái giá lạnh của mùa đông hay cái nóng khắc nghiệt của mùa hè nữa.

Tháng 4 năm 2003, tôi bị tố cáo và hàng chục cảnh sát từ thị trấn lân cận đã đi ba chiếc xe đến bắt tôi. Lúc đó tôi không có nhà nhưng họ vẫn lục soát chỗ ở của tôi. Họ lấy đi cuốn Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác cùng các tờ chân tướng do tôi viết và bùa hộ mệnh. Khi trở về nhà, chồng tôi nói: “Họ bảo bà hãy đến đồn công an hoặc họ sẽ quay lại bắt bà”.

Tôi nghĩ: “Các đệ tử Đại Pháp đang thực hiện sứ mệnh cứu người, nên tôi không thể bị bắt. Tôi sẽ không phải ngồi tù”. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi, trước bình minh, tôi lấy một ít quần áo và đến nhà một người họ hàng.

Hàng tháng tôi di chuyển tới nhà của những người họ hàng khác nhau. Đầu tiên tôi sẽ giải thích sự thật về bản chất tà ác của ĐCSTQ cho họ, sau đó nói lý do tại sao tôi phải rời bỏ nhà mình. Họ đều thông cảm và ủng hộ tôi. Tôi giúp họ hàng làm việc đồng áng vào ban ngày và cả những ngày trời mưa, tôi viết những câu giảng chân tướng lên bìa cứng để mọi người có thể bỏ chúng vào túi mà không bị hỏng. Tôi viết bằng cả tấm lòng, đảm bảo mình viết gọn gàng. Khi tôi đưa chúng cho mọi người, tôi yêu cầu họ cho bạn bè và gia đình xem.

Tôi cũng đi đến các thị trấn xung quanh nơi người thân của tôi sinh sống để treo các biểu ngữ và giảng chân tướng. Vào buổi tối, tôi phát chính niệm, học Pháp và luyện công. Tổng cộng tôi đã ở với bốn người họ hàng trong nửa năm và tiếp cận được với người dân ở 11 thị trấn. Trong khu vực miền núi rộng lớn của chúng tôi, nhiều nơi không có học viên, vì vậy điều cấp bách là dân làng phải có được thông tin chính xác và hiểu được sự thật.

Một ngày sau khi trời tối, tôi quyết định về nhà. Chồng tôi nói rằng, trong khi tôi đi vắng, cảnh sát đã đến bắt tôi bảy lần và nói rằng họ sẽ còn tới nữa. Mối nguy hiểm vẫn còn đó. Tôi nên làm gì? Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và phát chính niệm mạnh mẽ hơn để thanh trừ các sinh mệnh tà ác và các nhân tố đang thao túng những người bức hại các học viên Đại Pháp.

Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công, phát chính niệm và viết tài liệu chân tướng trong ngày. Khi đã chuẩn bị đủ, tôi sẽ đến ở với họ hàng vài ngày và phát chúng. Sau đó tôi sẽ trở về nhà để viết thêm.

Sau một thời gian, tôi đã có thể lấy được tài liệu từ các học viên khác. Tôi rất mừng và bảo chồng tôi mỗi lần sao chép giúp tôi thành 300 bản. Tôi mang đủ tài liệu về cho người thân và ở lại vài ngày rồi quay lại lấy thêm.

Cảnh sát đã bảo hai người cao tuổi sống bên cạnh nhà tôi gọi điện cho họ bất cứ khi nào họ thấy tôi ở nhà. Họ sẽ nhận được vài trăm nhân dân tệ nếu làm vậy. Tôi không thể ở nhà lâu được bởi hoàn cảnh vẫn rất nguy hiểm. Nhưng điều này không ngăn cản tôi giảng chân tướng và cứu người dủ chỉ trong giây lát. Tôi về nhà trong bóng tối và rời đi trước bình minh với tài liệu trên lưng. Tôi đã làm việc này trong hai năm và cảnh sát đã đến tìm tôi 13 lần. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, họ không bao giờ có thể bắt giữ tôi và họ không còn để ý đến những gì tôi làm.

Thời gian trôi qua, tôi nhận ra rằng các đệ tử Đại Pháp nên ngay thẳng và không nên lén lút như thế này trong thời gian dài. Vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ trong khi tôi tiếp tục phát chính niệm để phá trừ cuộc bức hại của cựu thế lực. Với sự gia trì của Sư phụ, cuối cùng tôi đã vượt qua và trở về nhà.

20 năm giảng rõ sự thật

Khi Chính Pháp tiếp tục tiến triển, việc giúp đỡ mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó đã trở thành một nhiệm vụ trong các nỗ lực của chúng tôi. Các tài liệu chúng tôi phân phát cũng trở nên phong phú hơn về chủng loại và nội dung. Có sách và đĩa CD Cửu Bình, VCD biểu diễn Thần Vận, bùa hộ mệnh và đủ loại tài liệu chân tướng khác được làm rất đẹp mắt. Ban ngày, tôi đi bộ xa nhất có thể để phân phát chúng đến các làng và thị trấn khác. Vào ban đêm, tôi phân phát chúng khắp thị trấn của tôi. Tôi cũng đến nhà một người họ hàng xa trong vài ngày để phân phát chúng. Thậm chí tôi còn phân phát tới cả chính quyền thị trấn, ủy ban thôn và đồn công an. Tôi đặc biệt hy vọng rằng những quan chức và cảnh sát tham gia cuộc bức hại sẽ hiểu được sự thật, chấm dứt phạm tội và đối xử tử tế với các đệ tử Đại Pháp.

Năm 2012, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp trong 14 ngày. Vào ngày được thả, tôi đến nhà người thân để lấy các tài liệu mà tôi đã cất giữ ở đó và phân phát chúng vào ngày hôm sau.

Khi giảng chân tướng và yêu cầu mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi đã nói về vẻ đẹp của Đại Pháp, vụ tự thiêu giả mạo và bản chất của các phong trào chính trị trước đây của ĐCSTQ. Tôi nói với mọi người rằng trời sẽ diệt trừ ĐCSTQ và người ta chỉ có thể được an toàn bằng cách thoái xuất khỏi nó. Tôi giải thích rằng tôi thực lòng nghĩ đến lợi ích của họ và hy vọng họ có thể trân trọng cuộc sống của mình và có một tương lai tươi sáng.

Tôi nói những lời đó với tấm lòng từ bi và tôi thực sự nghĩ đến người khác, rất nhiều người đã tiếp nhận chân tướng và một số thực sự cảm động. Mọi người liên tục cảm ơn tôi và một số nhất quyết mua đồ cho tôi hoặc đưa tiền cho tôi để bày tỏ lòng biết ơn, trong khi một số muốn giúp trang trải chi phí đi lại của tôi. Tôi vẫn nhớ rằng hai năm trước, một quý ông đã nói với tôi: “Tôi đã tìm kiếm [Pháp Luân Đại Pháp] này trong 10 năm”.

Tôi đã bị bắt nhiều lần và mỗi lần như vậy, tôi đều được thả ra sau khi giảng chân tướng cho chính quyền với lòng từ bi.

Kiên trì vượt qua khổ nạn lớn từ gia đình

Từ cuối năm 2021 đến đầu năm 2022, tôi gặp phải nạn lớn trong gia đình. Vào thời điểm đó, ĐCSTQ đã thực hiện cái gọi là “Chiến dịch Zero-Out”. Bảy công an đã đến nhà tôi để sách nhiễu. Lúc đó tôi không có nhà và họ đã lấy đi cuốn Chuyển Pháp Luân trên bàn và nói rằng họ sẽ quay lại.

Chiều hôm sau, những nhân viên công an đó núp sau lưng các con trai tôi và đẩy chúng ra để thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Tôi có bốn con trai và chín đứa cháu. Một số cháu của tôi là công chức, một số đang học đại học, một số đang chuẩn bị thi đại học. Các quan chức chính phủ và cảnh sát đe dọa các con trai và con dâu của tôi, nói rằng nếu tôi không ký vào văn bản “chuyển hóa” để đồng ý rằng tôi sẽ ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì tương lai của các cháu tôi sẽ bị ảnh hưởng. Con trai của con trai lớn của tôi là công chức, đối với người dân nông thông thì đây là một chức vụ không phải ai cũng dễ dàng có được. Họ đe dọa con trai tôi rằng cháu sẽ bị mất việc và bị đưa trở lại làm nông dân. Có vẻ như tương lai của các cháu tôi nằm trong tay ĐCSTQ và gắn liền với tôi.

Bốn đứa con trai của tôi cùng với hai con dâu đã đột nhập vào nhà tôi, ép tôi lấy ra mọi thứ liên quan đến Đại Pháp và muốn phá hủy nó. Không để tôi giải thích, đứa con trai lớn đã tát vào mặt tôi nhiều cái, kéo tai và chửi bới tôi. Con trai tôi nói: “Mẹ học Đại Pháp và đã nói chuyện với mọi người được 20 năm rồi. Mẹ đã đạt được gì? Mẹ đã gần 80 tuổi rồi mà vẫn đi ra ngoài mưa nắng. Có người cao tuổi nào giống mẹ không? Những năm tháng qua có ai đã từng lắng nghe và tin tưởng mẹ? Sau đó con trai tôi ra lệnh cho các em của mình tìm kiếm các sách và vật phẩm Đại Pháp rồi vứt bỏ.

Các con trai tôi cấm tôi ra ngoài giảng chân tướng. Mỗi lần con trai lớn của tôi đến đều tát tôi rất mạnh, làm tôi chảy máu, dùng gậy đánh vào chân tôi khiến chân và đầu gối tôi bầm tím. Có lần cảnh sát gọi con trai tôi đến để xem đoạn video được cho là ghi lại cảnh tôi đi dạo bên ngoài vào ban đêm. Con trai tôi đã tức giận đến mức đánh tôi rất nặng. Một lần khác, sau khi nghe nói tôi đi sao chép các tài liệu và con trai tôi đã kéo tai tôi quá mạnh đến nỗi nó bắt đầu bong ra và chảy máu rất nhiều. Cháu thậm chí còn dọa sẽ chôn sống tôi.

Có lần, một trong những người con trai và con dâu của tôi đã đẩy tôi xuống để giật một cuốn sách của tôi, khiến đầu xương đùi của tôi bị gãy. Chân tôi sưng tấy và đau đến mức không thể đứng dậy được.

Dù quan nạn gia đình có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng việc đệ tử Đại Pháp trợ Sư cứu người. Khi các con trai tôi đến lục soát nhà tôi, tôi không thể ngăn chúng phá hủy các sách và tài liệu Đại Pháp. Tôi đã rất buồn. May mắn thay, hơn 1.000 bản sao mà tôi mang về nhà ngày hôm trước, bao gồm tờ rơi, bùa hộ mệnh, ổ flash USB và thẻ mã QR để vượt tường lửa Internet, vẫn còn nguyên vẹn. Tôi đã phân phát tất cả những tài liệu quý giá này trong nhiều đêm liên tiếp.

Những tổn thương lớn do tình cảm gia đình không ngăn cản được tôi. Cứu độ chúng sinh là ưu tiên hàng đầu. Trong một thời gian, trong khi các con trai theo dõi tôi chặt chẽ, tôi không thể liên lạc với các học viên khác và không có bất kỳ tài liệu nào. Vì vậy, một lần nữa, tôi lại viết những câu giảng chân tướng lên thẻ và phân phát chúng bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Khi cùng chồng đi thăm họ hàng, tôi ở đó vài ngày và nhân cơ hội đi nói chuyện với mọi người ở chợ. Trong năm đó, tôi đã phát hơn 1.000 thẻ giảng chân tướng.

Học Pháp tốt là điều căn bản nhất

Một bà già nông thôn gầy gò yếu đuối và rất bình thường như tôi đã có thể chịu đựng được sự bức hại nghiêm trọng của chính quyền và cả những khổ nạn lớn trong gia đình. Điều đó chỉ có thể vượt qua được bằng cách học Pháp tốt. Có Pháp trong tâm, tôi tràn đầy chính niệm và tự tin. Mỗi lần ra ngoài, tôi đều nhẩm Luận Ngữ cùng Pháp của Sư phụ và cảm thấy vui vẻ trên suốt đường đi. Tôi rất tự hào khi được trở thành một học viên Đại Pháp và trợ giúp Sư phụ.

Nhờ có Pháp bén rễ sâu trong tâm tôi mà những suy nghĩ thông thường và mất tập trung đã tự nhiên biến mất. Cho dù còn lại bao nhiêu thời gian, tôi chỉ đơn giản là không nghĩ về nó. Tôi tập trung vào việc truyền bá chân tướng Đại Pháp đến hàng nghìn hộ gia đình ở mọi ngóc ngách trong mọi thị trấn. Tôi hy vọng có thể cứu được nhiều người hơn nữa. Năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, từ sáng đến tối, tôi không bao giờ lười biếng. Tôi không hề hối tiếc và cũng không có bất kỳ phàn nàn nào.

Sau khi đưa ra quyết định kể từ khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, qua hơn 20 năm tu luyện cùng rất nhiều khổ nạn lớn nhỏ, tôi đã có thể tiến về phía trước nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và sự dẫn dắt của Đại Pháp. Tôi thực sự hiểu tại sao Sư phụ liên tục bảo chúng ta học Pháp cho nhiều và học Pháp cho tốt.

Vào tháng 4 và tháng 5 năm 2021, tôi nhìn thấy hoa Ưu Đàm trên cành tre đỡ dây dưa chuột của mình. Tôi cũng nhìn thấy chúng trên cây đậu đũa tôi trồng.

Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ và khích lệ từ bi của Sư phụ trong suốt chặng đường. Con xin cảm tạ Sư tôn!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/29/457383.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/18/210879.html

Đăng ngày 08-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share