Bài viết của Thuần Tịnh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-09-2023] Mặc dù tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 nhưng trong 20 năm tôi đã không thực sự tu luyện. Tôi cứ lưỡng lự có nên quyết tâm tu luyện hay không. Rồi tôi có cơ hội làm việc ở thành phố khác và một đồng nghiệp ở đó tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy khuyên tôi nên học Pháp nhiều hơn.

Tôi thường nghĩ đến việc tái hôn nhưng không nhận ra rằng đằng sau suy nghĩ đó là chấp trước vào sắc dục và truy cầu cuộc sống thoải mái. Sơ hở này đã cho phép cựu thế lực nhảy vào và bụng dưới của tôi bị đau dữ dội. Như thể có một bàn tay mạnh mẽ đang vặn và bóp vào bụng tôi, khiến tôi đau đến mức thở không ra hơi. Tôi đau đớn quằn quại, không thể ngủ hoặc ăn. Các học viên giúp tôi bằng cách phát chính niệm, học Pháp và chia sẻ thể ngộ với tôi.

Thông qua học Pháp, tôi nhận ra mình đã thực sự bước vào cánh cửa chân chính tu luyện Đại Pháp. Sư phụ đã tịnh hoá cơ thể cho tôi và xoá tên tôi ra khỏi địa ngục. Tôi không còn thuộc về Tam giới nữa vì đường đời của tôi đã được Sư phụ an bài. Thông qua Pháp, Sư phụ dạy tôi hướng nội tìm khi mâu thuẫn nảy sinh. Tôi nhận ra mỗi khi xuất hiện vấn đề niệm đầu tiên của tôi nên là mình đã sai ở điểm nào hoặc mình đã chưa đáp ứng được tiêu chuẩn của Đại Pháp ở đâu.

Tôi tĩnh tâm xem xét bản thân và phát hiện ra đủ loại tâm chấp trước, chẳng hạn như sắc dục, tranh đấu, chấp trước vào lợi ích cá nhân, lười biếng, vị tư, và không sẵn lòng tiếp thu ý kiến của người khác. Tôi biết mình không thể giữ những thứ bất hảo này vì chúng không phải là chân ngã của tôi. Tôi phải tách khỏi chúng và triệt để thanh trừ chúng.

Sư phụ giảng:

“Sư phụ là không thừa nhận chúng. Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị. Hơn nữa xung quanh Sư phụ cũng có rất nhiều hộ pháp, rất nhiều Phật Đạo Thần, còn có các sinh mệnh to lớn hơn, họ đều sẽ tham dự, vì không được thừa nhận nhưng cứ cưỡng ép bức hại vào thì ấy là phạm pháp, cựu Lý của vũ trụ cũng không cho phép, bức hại một cách vô lý là tuyệt đối không được đâu, mà cựu thế lực cũng không dám làm. Chính là mọi người gắng sức bước đi cho chính.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Trong tu luyện tôi nên dùng chính niệm để chỉ đạo mọi việc và tôi phải làm chủ cơ thể của mình. Tôi quyết tâm kiên trì học Pháp và phát chính niệm cùng các học viên. Tôi quyết định tự đi vào nhà vệ sinh mà không cần sự trợ giúp và luyện công mỗi ngày cho dù có khó khăn đến đâu. Khi đêm đến, các học viên lo lắng và hỏi tôi có thể tự lo liệu được không sau khi họ về nhà. Tôi nói: “Sư phụ đang trông chừng tôi. Mọi người yên tâm, tôi có thể tự xoay sở được“.

Đến ngày thứ bảy, cơn đau ở bụng dưới vô cùng kịch liệt. Tôi kiên định và nghĩ: “Mình sẽ chiến đấu đến cùng với tất cả vật chất bất hảo. Mình sẽ không thừa nhận bất cứ an bài nào của cựu thế lực!”

Tôi phủ định chúng và cho dù đau đớn đến mấy, tôi vẫn ngồi yên bất động, giao cấp hết thảy mọi thứ cho Sư phụ và Đại Pháp.

Khi cơ thể tôi đã chạm đến mức giới hạn có thể chịu đựng được, tôi cảm thấy có một tiếng “xoẹt” và toàn thân tôi lập tức nhẹ nhàng. Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ nghiệp bệnh vì uy lực thần kỳ của Đại Pháp đã triển hiện trong tôi. Những giọt nước mắt cảm ân dâng trào trong mắt tôi. Tôi biết mình đã được chữa lành và cơ thể đã trở về trạng thái bình thường. Không từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với sự từ bi cứu độ của Sư phụ. Đệ tử cúi đầu cảm tạ Sư phụ.

Về sau tôi làm việc ở thành phố khác. Tôi phụ trách quản lý tài chính và mua sắm vật tư. Một người bạn trêu tôi: “Bạn đã được tìm được công việc tốt rồi nhé!” Công ty từng có một nhân viên chuyên phụ trách việc mua sắm vật tư, nhưng người này đã được người bán giảm giá và thổi phồng số tiền trên hóa đơn để hưởng lợi từ sự chênh lệch giá khi công ty hoàn lại tiền cho anh ta. Cuối cùng tổng giám đốc cũng phát hiện ra và sa thải anh ấy.

Sau khi tôi nhận công việc này, tôi giữ mình theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, cố gắng trở thành người tốt và tốt hơn nữa. Tôi tận tâm làm việc, có tinh thần trách nhiệm cao. Tôi ý thức mình đã được trả lương, và từ chối nhận dù chỉ một xu không thuộc về mình.

Người bán hoặc chủ doanh nghiệp hỏi tôi liệu họ có nên ghi số tiền lớn hơn trên hoá đơn không, và tôi luôn luôn bảo họ ghi đúng số tiền thực tế.

Trong các dự án xây dựng, chúng tôi thường phải thuê công nhân lao động tạm thời và số lượng công nhân tuỳ thuộc vào khối lượng công việc. Một số người đề xuất tôi nên đưa thêm nhiều công nhân vào danh sách bảng lương và giữ số tiền dư sau khi trả lương. Tôi từ chối làm những việc như vậy và bảo họ rằng tôi hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và mọi việc đều được Thần quan sát trông chừng, vậy nên tôi không thể nhận một xu không phải của mình.

Sau này tổng giám đốc giao cho tôi phụ trách mảng kinh doanh và tài chính và bổ nhiệm tôi làm giám đốc khu vực. Trong giai đoạn đầu, tôi cho thuê những căn hộ, gara, và các cửa hàng thương mại chưa bán được. Tôi giao nộp toàn bộ số tiền thu nhập cho thuê lên đến gần 600.000 tệ cho công ty. Vì số tiền đó không được lưu vào tài khoản tài chính của công ty nên nhiều người nghĩ tôi thật ngốc khi không bỏ túi số tiền đó.

Chi phí ăn ở của tôi được công ty hoàn lại và một số đã đề nghị rằng hàng ngày tôi nên ăn tại những nhà hàng đắt tiền vì tiền ăn được công ty đài thọ. Tôi luôn luôn trả lời: “Tôi không thể làm như vậy được!” Chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi khoảng từ 200 đến 300 tệ, như vậy là tôi hài lòng rồi.

Có người quen biết tôi không thể hiểu nổi tại sao tôi không bỏ túi kiếm lợi riêng. Anh ấy nói với đồng nghiệp của tôi: “Sếp của anh khờ khạo quá. Anh ấy không giữ lại bất kỳ số tiền nào nhận được; anh ấy có thể kiếm thật nhiều tiền từ công việc của mình. Nếu là người khác thì họ đã lấy hết rồi“.

Đồng nghiệp của tôi nói: “Nếu anh mở công ty, ai là người anh sẽ thuê đây? Sếp của tôi, người mà anh cho là khờ khạo đó, hay là người chỉ chăm chăm kiếm lợi cho bản thân?” Anh ta lập tức trả lời: “Đương nhiên chúng tôi muốn thuê người như sếp của anh rồi”.

Tôi thường nói với những người tôi gặp về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp và khuyến khích họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn và Đội). Đa số mọi người đều đồng ý thoái. Một số minh bạch chân tướng Đại Pháp và tôn trọng phẩm chất của tôi cũng giúp lan truyền chân tướng và khuyên người khác thoái Đảng.

Có lần một người đàn ông trông có vẻ là viên chức đến công ty tôi để bàn việc kinh doanh. Sau khi xong việc, tôi nói với ông ấy về sự mỹ hảo của môn tu luyện và đưa cho ông ấy một vài tờ rơi chân tướng. Ông ấy hỏi tôi: “Tiền lấy ở đâu để làm những tài liệu này thế?” Tôi bảo ông ta rằng các học viên tự bỏ tiền để làm tài liệu. Ông ấy ấn tượng và nói: “Miễn là Pháp Luân Đại Pháp không liên quan đến tiền tài hay lợi ích cá nhân thì môn tu luyện này nhất định chân chính“. Ông ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng tên thật. Trước khi rời đi, tôi đưa ông ấy một thẻ USB có chứa thông tin bổ sung. Ông ấy nhiệt tình nhận lấy.

Tôi biết mình còn cách rất xa tiêu chuẩn của Sư phụ dành cho học viên và cần phải nhanh chóng bắt kịp. Từ nay về sau, tôi sẽ chú ý đến tư tưởng và hành vi của mình, đề cao bản thân, làm tốt ba việc, cứu nhiều người hơn, theo Sư phụ trở về gia viên thực sự của mình.

Cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/18/465381.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/16/212941.html

Đăng ngày 09-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share