Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-10-2023] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ đến từ Trung Quốc Đại lục. Tôi tốt nghiệp tại một trường đại học danh giá, có bằng Thạc sỹ và làm việc trong một doanh nghiệp Nhà nước có tiếng. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình trong ba năm qua, khoảng thời gian đó Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi tu bỏ tâm oán hận và lo lắng khi gặp khó khăn.

Tâm oán hận tích tụ khi không tu luyện vững chắc

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc cho một doanh nghiệp Nhà nước nổi tiếng ở Trung Quốc. Ban đầu, tôi được làm ở trụ sở chính. Tôi đã rất chăm chỉ và hoàn thành tốt các dự án của mình. Lãnh đạo và các đồng nghiệp tại nơi đây đánh giá tôi rất cao.

Cách đây ba năm, vì lý do cá nhân nên tôi đã xin chuyển đến một nhà máy chi nhánh. Trong các doanh nghiệp Nhà nước, lãnh đạo các phòng ban thường không có kiến ​​thức kinh doanh cũng như kinh nghiệm quản lý bởi vị trí mà họ có được là nhờ quan hệ. Đặc biệt, những người được cất nhắc lên từ chi bộ Đảng lại càng như thế. Họ thường báo cáo kết quả công việc sai sự thật, lừa dối, ích kỷ và bắt cấp dưới phải chịu mọi trách nhiệm. Họ thích kéo bè kết phái, đề bạt kẻ xu nịnh và ức hiếp người thẳng thắn. Nhà máy chi nhánh mà tôi chuyển đến có một lãnh đạo đến từ chi bộ Đảng.

Sau khi chuyển đến, vì không đồng tình với cách làm việc nơi đây, đồng thời tâm tranh đấu của tôi vẫn chưa tu bỏ nên tôi thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với đồng nghiệp và lãnh đạo. Nhiều người xa lánh tôi và điều đó đã ảnh hưởng lớn đến mức lương và sự thăng tiến của tôi. Tôi cảm thấy họ không xứng đáng làm quản lý và tôi ghét họ vì họ đã gây thiệt hại cho tôi. Việc đánh giá hiệu suất hai lần một năm đã trở thành trở ngại lớn đối với tôi. Tôi thường nhắc nhở mình phải giữ vững tâm tính, nhưng khi nhìn thấy kết quả đánh giá thì sự oán giận trong tôi lập tức trào dâng.

Sau đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ rằng mình là một người tu luyện và nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“…những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được. Tất nhiên cũng không tuyệt đối. Nếu tuyệt đối đến vậy, thì không tồn tại vấn đề con người làm điều xấu, vậy nghĩa là nó cũng còn tồn tại một số nhân tố bất ổn định. Tuy nhiên chúng ta là người luyện công, thì về lý là do Pháp thân của Sư phụ quản; người khác có muốn lấy thứ gì của chư vị thì cũng không lấy được. Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Có một số đồng nghiệp quanh tôi là người thường trở nên chán nản và phải tìm đến bác sỹ tâm lý vì không thể chịu đựng nổi môi trường làm việc như vậy. Một số khác thì trông lúc nào cũng rầu rĩ. Còn tôi vẫn vui vẻ lạc quan nhờ học Pháp mỗi ngày, tôi hiểu rằng mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân sâu xa. Đồng nghiệp thường hỏi tôi: “Sao ngày nào trông anh cũng vui vẻ thế?” Họ không biết rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi trở nên lạc quan.

Tuy nhiên, vì không chú ý đến việc loại bỏ tâm oán hận và không chủ động tu luyện bản thân nên sự oán hận trong tôi ngày càng tích tụ theo thời gian.

Môi trường làm việc thay đổi khi tôi chú trọng tu luyện bản thân

Tôi bắt đầu nhận ra rằng mình đã ở trong tình trạng tích tụ oán hận quá lâu và tôi cần phải chú ý đến việc tống khứ tâm oán hận của mình. Tôi phát chính niệm để thanh trừ nó và mau chóng hướng nội khi có vấn đề xảy ra. Từ đó môi trường làm việc của tôi đã thay đổi đáng kể.

Nhiều đồng nghiệp của tôi bắt đầu nghỉ việc vì không thể chịu đựng được tình cảnh này. Điều tồi tệ nhất là nhóm của tôi chỉ còn lại hai người và toàn bộ bộ phận gần như tan rã. Nhìn đồng nghiệp lần lượt ra đi, có lúc tôi cũng nghĩ đến xin nghỉ việc.

Tuy nhiên, là một người tu luyện, tôi phải nghĩ cho người khác trước. Nếu trong lúc bộ phận đang tan đàn xẻ nghé mà tôi nghỉ việc thì tôi sẽ không đạt tiêu chuẩn người tu luyện. Tôi cũng nghĩ rằng môi trường làm việc ảm đạm này là cơ hội tốt để tôi trau dồi bản thân. Thế là tôi ở lại. Tôi khuyên các đồng nghiệp đã nghỉ việc rằng đừng oán trách những lãnh đạo cũ, vì những người này mới thật đáng thương, họ đã tạo nghiệp rất lớn cho chính mình mà không hề hay biết.

Với tư duy thay đổi, tôi đã duy trì hoạt động của nhóm trong thời điểm khó khăn nhất và sử dụng kiến ​​thức chuyên môn của mình để đào tạo những người mới. Người quản lý đã công nhận khả năng chuyên môn và sự đóng góp của tôi, đồng thời thăng chức và tăng lương cho tôi.

Tu bỏ tâm danh lợi

Mặc dù tôi bắt đầu chú ý đến việc loại bỏ tâm oán hận, nhưng tôi đã không đào sâu vào gốc rễ của nó – tâm danh lợi. Chẳng bao lâu sau, khảo nghiệm lại đến.

Tôi đảm nhận công việc chủ chốt và phụ trách đào tạo những người mới. Vì vậy, theo lẽ thường, tôi phải được xếp hạng cao cùng mức tiền thưởng lớn. Ban đầu, Trưởng phòng tôi đã định như vậy, nhưng sau đó Giám đốc lại trao thứ hạng và tiền thưởng đó cho người khác chỉ vì thành kiến ​​trước đây với tôi. Tôi cảm thấy rất đau khổ và phẫn uất. Tôi đã không thể giữ vững tâm tính, tôi phàn nàn với các đồng nghiệp cũ về những gì đã xảy ra.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ: “Chẳng phải mình đã nảy sinh tâm oán hận vì không đạt được điều mình muốn sao?” Tôi nghĩ thêm về lý do tại sao tôi lại trách móc và ghét họ đến vậy. Tôi nhận ra rằng đó là do tâm danh lợi. Việc tôi khó chịu vì họ lấy mất tiền thưởng của tôi là chấp trước vào lợi ích cá nhân, và cảm giác khó chịu của tôi về việc họ đổ lỗi cho tôi là chấp trước vào danh. Sự oán hận này thực chất bắt nguồn từ danh và lợi. Tôi hiểu rằng nếu tôi tu khứ tâm danh lợi, thì tâm oán hận sẽ tự nhiên biến mất. Sau khi nhận ra điều này, tôi bắt đầu chú ý đến việc trừ bỏ tâm danh lợi. Khi tiền thưởng hiệu suất bị ảnh hưởng, tôi không còn oán hận họ nữa mà còn cảm thấy họ thật đáng thương, chỉ vì chìm đắm trong danh lợi tình mà phải lao lực bôn ba. Tôi muốn cảm tạ Sư phụ từ tận đáy lòng vì đã cho tôi cơ hội tu bỏ chấp trước vào danh lợi. Dần dần, tâm danh lợi của tôi trở nên nhạt đi nhiều, và tâm oán hận của tôi cũng dần biến mất.

Sau đó, nhờ người quản lý cũ đề cử mà tôi được chuyển sang một vị trí mới với triển vọng tốt hơn cả về chức vụ lẫn tiền lương, nhưng tôi không còn quan tâm nhiều đến kết quả nữa. Giờ đây, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã ban cho chúng ta điều tốt nhất, tất cả những gì chúng ta cần làm là tu luyện bản thân thật tốt.

Lời kết

Trong ba năm làm việc vừa qua, các đồng nghiệp của tôi người thì nghỉ việc, người thì tìm đến bác sỹ tâm lý vì bị trầm cảm. Những người ở lại hầu hết đều bị môi trường xấu làm cho tha hóa. Nhưng nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã giữ vững nhân cách của mình. Cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp đã giúp tôi trở thành một người mạnh mẽ và lạc quan.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/8/466853.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/26/213087.html

Đăng ngày 14-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share