Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-09-2023] Hơn một năm nay, tôi đều tận dụng thời gian rảnh rỗi để học thuộc Hồng Âm VI. Dù bận đến mấy, hễ có vài phút tôi lại lấy sách ra học thuộc lòng một bài thơ. Trong khi ghi nhớ, tôi đã ngộ ra nhiều Pháp lý và tìm ra những chấp trước của mình.

Những Pháp lý mà tôi ngộ ra trong khi học thuộc đã gia trì cho sự tu luyện của tôi. Tôi cảm thấy thật vinh dự khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và được biết rất nhiều thiên cơ. Tôi quá may mắn khi đời này kiếp này được theo Sư phụ tu luyện và cứu độ chúng sinh. Tôi biết mình cần trân quý thánh duyên và theo kịp tiến trình Chính Pháp bằng cách buông bỏ các chấp trước để cứu được nhiều người hơn.

Gần đây tôi đã học thuộc lòng Hồng Âm VI lần thứ sáu. Và lần này tôi cũng có một chút thể hội mới. Vũ trụ hiện đã đến giai đoạn cuối cùng. Vì để cứu đại khung, tái tạo thiên thể mới, Sư phụ đã tầng tầng hạ xuống thế gian để truyền Đại Pháp, dẫn dắt chúng ta Chính Pháp, trong khi cứu độ các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, Sư phụ cũng đang cứu độ tất cả chúng sinh.

Mặc dù đọc Pháp mỗi ngày nhưng tôi cảm thấy mình còn cách rất xa so với yêu cầu của Đại Pháp và Sư phụ. Nếu tôi vẫn tiếp tục như thế thì khi Chính Pháp kết thúc, tôi sẽ có rất nhiều điều hối tiếc.

Tôi nhận ra quan niệm người thường và các chấp trước là những hòn đá cứng đầu ngăn cản con đường tu luyện của tôi khiến cho việc tinh tấn và đề cao trở nên khó khăn hơn. Tôi cũng ngộ ra miễn là tôi làm việc chăm chỉ và tu luyện bản thân, Sư phụ sẽ giúp tôi loại bỏ những chấp trước đó.

Chẳng hạn, tôi đã không đối đãi tốt trong hoàn cảnh gia đình. Khi con tôi nói hoặc làm điều gì sai, tôi đã không từ bi với chúng và không giải quyết vấn đề một cách thích hợp. Tôi luôn dùng quyền làm cha mẹ để ép buộc và chỉ trích các con. Đôi khi tôi còn nói rất gay gắt và làm ầm ĩ lên.

Sư phụ giảng:

“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt. Việc nhỏ không nhịn được, đã vội nóng, mà lại muốn tăng công là sao.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi vốn tính tình nóng nảy, sau khi tu luyện, tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn chưa cải biến hoàn toàn. Mỗi khi chồng tôi làm điều gì đó sai, tôi có thể nhẫn nhịn, tôi cảm thấy tôi nên tôn trọng anh ấy và không được lên lớp người khác. Tuy nhiên, trước mặt con cái, tôi cảm thấy mình là người lớn tuổi và có quyền giáo dục chúng. Một khi chúng phạm sai lầm, tôi sẽ không bỏ qua. Tôi không thể khuyên bảo các con bằng thiện ý và giải quyết vấn đề bằng tâm từ bi.

Đặc biệt là với con gái, mối quan hệ mẹ con của chúng tôi không mấy tốt đẹp. Tôi tu luyện đã hơn 20 năm, vậy mà mỗi lần mẹ con tôi gặp nhau, chúng tôi đều không tránh khỏi to tiếng. Con gái tôi thường khó chịu khi nhìn thấy tôi và tìm đủ mọi cách để khiến tôi tức giận và làm tổn thương tôi. Tôi cảm thấy chán nản và bi quan khi ở bên con.

Tôi hiểu chúng tôi có mối quan hệ nhân duyên nhưng tôi vẫn tức giận khi con gái bạc đãi tôi. Sư phụ thấy tôi mãi không vượt qua được khảo nghiệm này nên đã cho tôi nhìn thấy trong mơ: Kiếp trước tôi đã ra lệnh cho một số người giết con gái tôi. Tôi đã rất tàn nhẫn và khiến cháu vô cùng đau khổ. Sau khi tỉnh giấc, tôi hiểu tôi đã có ác duyên với con, và lý do cháu ngược đãi tôi là vì tôi mắc nợ cháu. Lẽ ra tôi nên dùng các nguyên lý của Pháp để thiện giải mối quan hệ của chúng tôi.

Tuy nhiên, mấy ngày sau, khi gặp con gái tôi lại quên lời cảnh tỉnh của Sư phụ và chúng tôi lại tranh cãi. Tôi có phải là một học viên không? Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không thực sự tu luyện. Biết mình nợ con gái một món nợ nhưng tôi vẫn không muốn trả. Chẳng phải tôi đang bám cứng những quan niệm con người mà không chịu buông bỏ chúng sao? Chẳng phải tu luyện của tôi là vô ích sao? Tương lai tôi sẽ có bao nhiêu hối tiếc đây?! Khi chia sẻ với các đồng tu, tôi đã phơi bày ma tính này để giải thể nó và nhanh chóng đề cao bản thân. Tôi viết bài chia sẻ này lại một lần nữa phơi bày nhân tâm của mình một và loại bỏ chúng.

Cách đây không lâu, con gái đến thăm chúng tôi. Lần này gặp con tôi không còn oán hận nữa. Thay vào đó tôi cảm thấy buồn vì mình đã làm điều có lỗi với con trong một kiếp khác. Tôi biết tôi đã phạm một lỗi lớn. Vì tôi đã cướp đi mạng sống của con nên tôi nợ cháu và lẽ ra kiếp này cháu phải được phép trả thù. Nhưng Sư phụ đã hóa giải hầu hết vấn đề cho tôi nên cháu chỉ có thể chỉ trích tôi. Lẽ ra tôi nên bao dung hơn. Tôi nên đối xử với con bằng lòng từ bi của một người tu luyện. Ngay khi tôi nghĩ vậy, thái độ của con gái đối với tôi đã thay đổi. Cháu không còn giận tôi nữa mà còn rất hiếu thảo với tôi. Tôi biết tôi đã đề cao lên trong Pháp. Chính Sư phụ đã giúp tôi hóa giải tảng đá cứng đầu đã cản trở sự tu luyện của tôi.

Sư phụ từ bi đã ban cho chúng ta Đại Pháp mà chư Thần trong vũ trụ hằng ao ước, Ngài đã dùng một Pháp vĩ đại và tốt đẹp như vậy để cứu độ chân ngã và chủ nguyên thần của chúng ta, đó là điều mà chưa pháp môn tu luyện nào trong quá khứ có thể làm được. Để chân chính tu luyện trở thành Thần, để bản thân chân chính đắc công, chúng ta phải dùng Pháp để trừ bỏ các tâm chấp trước. Uy lực của Đại Pháp là vô biên, Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên chúng ta. Chỉ cần chúng ta thực sự tu luyện, những chấp trước cứng đầu đều sẽ bị loại bỏ.

Trên đây chỉ là một chút thiển ngộ của tôi, có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/23/464629.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/17/212515.html

Đăng ngày 03-12-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share