Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-09-2023] Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ ở miền núi vào những năm 1960, thời kỳ Cách mạng Văn hóa (1966-1976). Dù còn trẻ nhưng tôi đã thích quan niệm ‘khắc kỷ phục lễ’ (nghiêm khắc ước chế bản thân để phục hồi lễ nghĩa) vốn bị chỉ trích vào thời bấy giờ. Tôi chán ghét những hiện tượng xã hội hồi đó như chống lại người giàu, chống cánh hữu và bốn hạng người. Những năm về sau, những ai nộp giấy trắng lại được nhận vào đại học và được lãnh đạo khen ngợi. Tất nhiên, tôi không chấp nhận những điều như thế. Ngoài ra, tôi còn sống trong cảnh nghèo khó. Tôi luôn muốn thoát khỏi hoàn cảnh của mình nhưng lại bất lực trước thực tại.

Khi trưởng thành, đạo lý trong gia đình nam phải cương nghị chính trực, nữ phải hiền hậu, đức độ đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Thế nhưng, sau khi tôi kết hôn, thực tế cuộc hôn nhân của tôi lại không như vậy, thậm chí khác xa với quan niệm “vợ theo chồng” mà tôi kỳ vọng. Vợ tôi bằng tuổi tôi, cô ấy theo đuổi triết lý “nam nữ bình đẳng,” và “phụ nữ nắm nửa bầu trời.” Cô ấy là người rất có năng lực, quyết đoán, và cô ấy liên tục phàn nàn.

Công việc của tôi vốn vất vả và mệt mỏi. Về đến nhà, vợ chồng tôi chỉ nói chuyện chưa đến ba câu là lại cãi nhau. Vì vậy, tôi luôn cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác và tinh thần. Một lần, khi không thể chịu đựng được những lời phàn nàn và lăng mạ của vợ, tôi đã đánh cô ấy. Sau đó, cô ấy đã ít tranh cãi hơn.

May mắn thay, vào năm 1998, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi lập tức minh bạch và mọi khúc mắc trong cuộc sống của tôi được giải đáp. Tôi vô cùng chấn động và thầm nghĩ trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp chính là điều mà mình hằng tìm kiếm.” Sau đó, mọi vấn đề về sức khỏe của tôi đều biến mất. Cơ thể tôi cân đối, nhẹ nhàng và tôi cảm thấy vô cùng mỹ diệu. Hết giờ làm về nhà, tôi liền chú tâm học Pháp, luyện công. Nhờ đó, tôi không còn tranh cãi với vợ nữa.

Chứng kiến ​​những thay đổi đáng kể ở tôi, cùng với sự khích lệ từ các đồng tu khác, vợ tôi cũng bắt đầu đọc sách Đại Pháp và bước vào tu luyện. Mặc dù cả hai chúng tôi đều tu luyện, nhưng chúng tôi đã không thể ngay lập tức trừ bỏ được tất cả chấp trước của mình.

Văn hóa gia đình truyền thống và các quan niệm đạo đức đã có ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi. Bề ngoài, tôi đang chiểu theo Pháp của Sư tôn: “Tẩu hồi truyền thống lộ thông thiên” (Tái tạo, Hồng Ngâm V) để yêu cầu bản thân. Tuy nhiên, tôi không hề nhận ra rằng tôi đã ích kỷ khi yêu cầu vợ phải hành động theo thể ngộ của mình.

Do vậy, nhiều thập kỷ trôi qua mà chúng tôi vẫn không thể nói chuyện với nhau. Chúng tôi có quan điểm khác nhau về hầu hết mọi thứ. Khi nói chuyện về tu luyện hay xử lý những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, chúng tôi hiếm khi đồng tình với nhau. Để tránh xung đột, nếu không có chuyện gì to tát, tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì về cô ấy và hiếm khi nói chuyện với cô ấy. Tôi còn nghĩ mình đã làm đúng.

Khi các đồng tu khác nói rằng họ ao ước được như vợ chồng tôi, cả hai đều tu luyện, tôi đã kể cho họ nghe tình trạng thực sự của chúng tôi. Họ nói: “Anh quá chấp trước vào tình rồi.”

Câu nói “quá chấp trước vào tình” thực sự là một lời cảnh báo nghiêm túc dành cho tôi. Nó như một gậy bổng hát khiến tôi bắt đầu suy nghĩ. Tình là vị tư, người thường sống vì cái tình ấy. Người tu luyện phải thoát khỏi cái tình này. Sư phụ yêu cầu chúng ta phải tu luyện bản thân. Tôi nhận ra rằng tôi không thể thay đổi suy nghĩ của người khác. Sự nổi loạn của vợ tôi là để tôi hiểu rằng tôi nên tu luyện chính mình chứ không nên tìm kiếm nguyên nhân ở người khác. Những mâu thuẫn trong gia đình suốt những năm qua là do tôi đã không chiểu theo yêu cầu của Sư phụ. Cần tu luyện bản thân chiểu theo yêu cầu của Pháp mới là chính đạo.

Dần dần, tôi chú ý xem từng ý từng niệm của mình có phù hợp với yêu cầu của Sư phụ hay không, và liệu chúng có đáp ứng tiêu chuẩn “hoàn toàn vì người khác” hay không. Từ đó, những mâu thuẫn giữa vợ chồng tôi ngày càng ít đi.

Lẽ ra tôi phải nhận thức ra vấn đề này từ lâu mà đến bây giờ tôi mới làm được. Dẫu có muộn màng, nhưng tôi vẫn rất vui vì cuối cùng mình đã đề cao. Sau khi thay đổi bản thân, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tôi biết ơn đồng tu vợ vì đã giúp tôi đề cao, tôi cũng cảm ơn các đồng tu khác đã thiện ý nhắc nhở giúp tôi loại bỏ quan niệm vị tư về gia đình. Đồng thời, tôi đã trừ bỏ được tâm sắc dục và phóng hạ cái tình sâu đậm đối với vợ, con và cháu ngoại tôi. Khi không còn chấp trước vào bất cứ sự việc gì nơi thế gian, thản đãng vô chấp, tâm đặt tại Pháp, tôi mới cảm nhận được sự thiêng liêng khi làm việc.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/9/464749.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/8/212818.html

Đăng ngày 29-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share