Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-09-2023] Tôi cảm thấy một số vấn đề được đề cập trong hai bài viết gần đây của Sư phụ có liên quan đến tôi. Tôi tu luyện đã nhiều năm, nhưng cũng đang cận kề cái “hiểm ác” mà Sư phụ nhắc nhở chúng ta.

Năm 2012, các thành viên trong gia đình tôi bị bức hại. Khi không thể giúp đỡ họ, tôi bắt đầu oán giận và phàn nàn về Sư phụ. Đêm đó, tôi mơ thấy mình đang ở chiến trường và cựu thế lực đang chĩa súng máy vào các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ bảo mọi người ngồi xổm xuống ngay lập tức, vì cựu thế lực không thể nhắm thấp như vậy. Tôi mới chỉ kịp cúi đầu xuống đã thấy một viên đạn sượt qua da đầu. Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng mình đã phạm đại tội – tôi có tâm oán hận.

Một lần khác, trước một việc nhỏ tôi đã không giữ vững tâm tính của mình và nảy sinh tâm oán hận với Sư phụ. Ngày hôm sau tôi “bị cảm lạnh”. Khi vợ hỏi tôi bị sao, tôi nói rằng tôi đang tiêu nghiệp. Cô ấy hỏi tôi có làm gì sai không. Tôi suy nghĩ kỹ càng, nhận ra lỗi lầm của mình và thừa nhận với Sư phụ những gì tôi đã làm sai. Cơn “cảm lạnh” biến mất ngay lập tức.

Sau hai bài học này, tôi thực sự nhận ra rằng việc phàn nàn về Đại Pháp và Sư phụ là ranh giới mà người tu luyện không bao giờ được vượt qua. Nếu vượt qua thì sẽ gặp nguy hiểm vì đó là tội lỗi lớn nhất trong vũ trụ. Tất cả sinh mệnh đều do Đại Pháp tạo ra và Sư phụ đã ban cấp tất cả những gì Ngài có để cứu độ chúng ta.

Trên thực tế, bản thân tôi đã trải nghiệm được rằng Sư phụ đang gánh chịu tội nghiệp cho chúng tôi như thế nào. Sau khi các thành viên trong gia đình tôi bị bắt cóc, tôi đã tới kiểm tra nơi họ thuê ở. Ngôi nhà đã bị lục soát và trông như một mớ hỗn độn. Tôi rất buồn.

Sư phụ thấy tôi buồn và cho tôi thấy nỗi đau mà Ngài đã chịu đựng cho hai người thân của tôi. Vì những gì tôi thấy là ở không gian khác nên lúc đầu tôi nhìn không rõ. Khi cảnh được phóng to lên, tôi mới thấy rõ Sư phụ đã gánh chịu cho họ nhiều thế nào. Những gì tôi thấy thật không có lời nào diễn tả nổi. Tôi nhìn thấy Sư phụ bị nghiền thành vạn mảnh. Vì hai đệ tử này, cơ thể Ngài đã bị nghiền nát.

Tôi chưa bao giờ thấy ​​cảnh tượng bi thảm như vậy trong đời và tôi bắt đầu khóc. Tôi không thể chịu đựng được và xin Sư phụ đừng cho tôi xem nữa. Khung cảnh mờ dần rồi tan biến.

Cách đây vài năm, một người thân của tôi lại bị bức hại. Đó cũng là lần đầu tiên, tâm kiên định đối với tu luyện của tôi bị lung lay. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện. Sau một hồi suy ngẫm, chính niệm của tôi đã chiến thắng. Tôi quyết định buông bỏ mọi thứ và tiếp tục tu luyện. Lúc đó, tôi đã bật khóc. Tôi nhớ lại đoạn Pháp Sư phụ đã giảng:

“Chúng sẽ nói: “Đây mà là đệ tử của ông ư? Ông xem họ có coi ông là Sư phụ hay không? Họ có coi bản thân họ là người tu luyện hay không? Họ có còn chính niệm hay không? Họ đã vứt bỏ được sinh tử hay chưa? Họ đã thực hiện được kim cương bất động hay chưa?” Vào những lúc ấy Sư phụ thật sự bị chúng chỉ trích đến mức không biết nói thế nào.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

Thời điểm đó, tôi đã ngộ ra được nhiều Pháp lý. Tôi nhận ra rằng không phải là Sư phụ không thể giải quyết vấn đề cho tôi. Mà đó là vì tôi đã không buông bỏ chấp trước vào sinh tử của người thân. Tôi là người đã làm rối tung sự tình và đó là lý do khiến Sư phụ không thể giúp đỡ.

Sau này tôi mơ thấy trong một kiếp khác, người thân này đã giết người, tiêu hủy bằng chứng và chạy trốn. Khi tỉnh dậy, tôi nghĩ: “Làm sao anh ấy có thể trả được nợ nghiệp lớn đến vậy?” Nhưng Sư phụ đã bảo chúng ta phải làm gì rồi: Buông bỏ mọi chấp trước và kiên định đi theo con đường trợ Sư chính Pháp. Bảy tháng sau, người thân của tôi đã trở về nhà sau một hành trình đáng kinh ngạc. Tôi không thể ngờ anh ấy được thả.

“Khi Sư phụ cứu chư vị, còn gánh chịu tội nghiệp thay cho chư vị, hơn nữa còn tìm hết các biện pháp tiêu sạch nghiệp của chư vị, ấy là chư vị nợ Sư phụ.”

Tôi tin rằng đó là vì chúng tôi đã làm những gì Sư phụ yêu cầu, nên trong khi gánh chịu nghiệp lực của chúng tôi, Sư phụ cũng đã tiêu trừ nghiệp lực của chúng tôi và điều kỳ diệu đã xảy ra.

Qua nhiều năm, tôi dần hiểu được một số điều về những kiếp trước của mình — tôi thấy rằng tất cả những ma nạn và thống khổ của tôi trong kiếp này đều có nguyên nhân từ nghiệp lực, bao gồm ngoại hình của tôi, mối quan hệ của tôi với vợ, mâu thuẫn với đồng nghiệp và thu nhập của tôi. Ngay cả vụ tai nạn gần đây khiến tôi bị mất móng chân cũng là do tôi đã làm những điều xấu ở kiếp trước. Thực ra tôi chỉ mới trả nghiệp được một phần nhỏ thôi.

Sư phụ không nợ chúng ta; mà là chúng ta đang nợ Sư phụ.

Lời biên tập viên: Bài viết này chỉ thể hiện thể ngộ của tác giả tại tầng thứ tu luyện sở tại của mình để giao lưu chia sẻ giữa các học viên với mục đích “tỉ học tỉ tu, sự sự đối chiếu”. (“Thực tu,” Hồng Ngâm)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/6/464974.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/8/211222.html

Đăng ngày 25-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share