Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 20-09-2023] Cách đây hai năm, khi bị giam trong ngục tối, qua thiên mục tôi thấy một cảnh tượng sau: Vào thời cổ đại, tôi là một vị quan, có lần khi thẩm vấn một phạm nhân nhưng phạm nhân quyết không chịu nhận tội, tôi đã đổ một thùng dầu sôi lên lưng anh ta, anh ta bị bỏng dầu sôi và chết một cách vô cùng thê thảm. Phạm nhân đó đời này chuyển sinh thành viên cảnh sát phụ trách việc thẩm vấn tôi. Nghiệp lực cự đại áp xuống tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy thống khổ. Bởi tầng thứ thiên mục hữu hạn, tôi không thấy được không gian vi quan hơn nhưng tôi có thể cảm nhận được hết sức chân thực rằng Sư phụ đã thay tôi gánh chịu nghiệp lực cự đại ấy.

Ngay lúc đó, nguyên thần của tôi tiến nhập vào không gian nơi Sư phụ gánh chịu nghiệp lực thay cho tôi, tôi thấy Sư phụ không chỉ vì tôi mà gánh chịu nghiệp lực, mà còn gánh chịu nghiệp lực cho hết thảy chúng sinh trong vũ trụ, dù chỉ là một hạt bụi trong không khí. Tôi lập tức trở nên trống rỗng, đại não không xuất ra được bất kỳ ngôn từ nào, cũng không biểu đạt được bất kỳ cảm xúc gì, hoàn toàn là trống rỗng. Sau một hồi lâu, tôi mới nhớ đến một câu thơ của Sư phụ:

“Chân tướng đại hiển thiên hạ mang” (Tâm tự minh, Tinh Tấn Yếu Chỉ II).

Với chân tướng trước mặt, mọi lời cảm ân đều trở nên mờ nhạt. “Mang“ (茫, bàng hoàng) là biểu hiện chuẩn xác nhất của trạng thái đó.

Ngày hôm sau, một nhóm các vị thần của cựu thế lực nói với tôi: “Bởi vì anh đã hại người đến chết cho nên lần này anh phải chịu khổ ba năm trong tù.” Tôi nói với chúng một cách vô cùng kiên quyết: “Những tội lỗi mà ta đã phạm hết đời này đến đời khác, những người mà ta đã giết cũng không chỉ có một người như ta đã thấy. Nhưng hết thảy tội lỗi của ta trong lịch sử, Sư phụ của ta đã hoàn trả thay cho ta rồi. Các ngươi không có bất kỳ lý do gì lại đến tìm ta để đòi nợ cả.” Những cựu thần đó không nói được gì, một lúc sau, chúng nói: “Thôi được, tội của anh trong lịch sử, Sư phụ của anh đã thay anh hoàn trả rồi, chúng tôi không truy cứu nữa. Nhưng từ khi anh tu luyện đến nay, anh đã làm bao nhiêu việc sai lầm, phạm bao nhiêu tội, bản thân anh không biết sao? Anh không phải chịu trách nhiệm sao? Vậy nên anh vẫn không thể tránh khỏi việc phải chịu khổ ba năm trong tù.“ Tôi nói với chúng:” Tất cả những việc sai trái ta đã làm từ khi tu luyện đến nay đều là do các ngươi cưỡng ép ta làm, không có việc nào do chính ta làm cả. Các ngươi đặt tội cho ta, ta tuyệt không thừa nhận.“ Khi tôi kiên định chính niệm, nhìn thấu thủ đoạn của cựu thế lực, Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực cho tôi. Cựu thế lực cũng biến mất. Sang ngày thứ ba, tôi được ra tù.

Trong tu luyện, Sư phụ luôn phó xuất vì chúng ta mà không cần hồi báo, chúng ta không có bất kể thứ gì có thể báo đáp Sư tôn, bởi những thứ mỹ hảo nhất trong cảnh giới của chúng ta đều là tầm thường, hết thảy mọi thứ mà chúng ta có đều là nhờ ân điển của Sáng Thế Chủ.

Khi đọc kinh mới của Sư tôn, đọc đến câu “Sư phụ không nợ chư vị!” (Tránh xa hiểm ác), tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước trạng thái của một số người, sao lại có thể có tư tưởng đại nghịch bất đạo đến vậy, sao có thể cho rằng Sư phụ nợ chúng ta chứ?! Vậy là tôi liền viết ra trải nghiệm này của mình để chia sẻ với những đồng tu chân tu.

(Phụ trách biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/20/465485.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/21/211420.html

Đăng ngày 12-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share