Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 04-09-2023] Trong quá trình tu luyện, tôi có chấp trước mạnh mẽ vào danh, nhưng mãi đến gần đây tôi mới nhận thức sâu sắc về nó. Tôi rất thích nghe người khác khen mình. Khi tôi có thăng tiến trong sự nghiệp, thì chấp trước này càng trở nên rõ ràng hơn.

Biểu hiện là, khi ở cạnh sếp hoặc đồng nghiệp, nếu người thứ ba tỏ ra tôn trọng sếp hoặc đồng nghiệp của tôi hơn, tôi sẽ tức không chịu nổi, trong tâm tôi cảm thấy coi thường, thậm chí oán hận người đó. Vấn đề này đã tồn tại nhiều năm nhưng tôi đã không thể tu bỏ được chấp trước của mình. Đôi khi tôi nhắc nhở bản thân rằng mình là một người tu luyện, nhưng tôi không coi đây là cơ hội để đề cao. Hầu hết các tình huống khi gặp mâu thuẫn tôi đều suy nghĩ như một người bình thường, trong lòng chứa đầy sự thất vọng và tức giận. Đôi khi những suy nghĩ tiêu cực của tôi mạnh đến mức tôi cảm thấy khó chịu trong vài ngày. Tóm lại, tôi đã không vượt qua được khảo nghiệm mà một người tu luyện phải vượt qua.

Trong vài năm gần đây, khi học thuộc Pháp, tôi đã dần dần nhận thức rõ hơn về chấp trước của mình.

Một hôm, cô Dương, một đồng nghiệp cấp dưới của tôi, bảo tôi làm một việc và nói rằng là do cô Trương, một đồng nghiệp khác, đã nhờ cô ấy chuyển lời. Tôi tức giận nghĩ: “Cô ấy là ai mà ra lệnh cho tôi? Hai người không thể hiện sự tôn trọng nào với tôi cả. Chắc chắn Trương đã xúi giục Dương làm điều đó. Họ đang câu kết để chống lại mình. Dương tôn trọng Trương mà không tôn trọng mình.” Rất nhiều suy nghĩ phụ diện xuất hiện trong đầu tôi.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ lần này tôi nhất định phải tu luyện bản thân thật tốt, nhất định phải thanh tỉnh coi bản thân như một người tu luyện. Tôi dùng chính niệm để yêu cầu bản thân và dần áp chế được cơn giận. Ngẫm lại việc đó, tôi thấy những gì cô ấy nói không có vẻ như là ra lệnh, họ cũng không câu kết để chống lại tôi mà chính những suy nghĩ phụ diện đã tạo ra gánh nặng cho tôi. Trải qua quá trình chuyển biến tư tưởng như vậy, tôi nghĩ mình cần viết ra điều này.

Khi chúng ta, những người tu luyện, không nhìn nhận sự việc một cách siêu thường, thì chúng ta không khác gì người thường. Ở trong mâu thuẫn oan tâm thấu cốt, chúng ta có thể giữ vững bản thân hành xử như một người tu luyện, thì sau một lần, hai lần, nhiều lần, chúng ta ngày càng làm được tốt hơn, Sư phụ sẽ loại bỏ những vật chất bất hảo cho chúng ta. Nhờ đó, chúng ta sẽ siêu xuất người thường. Theo thể ngộ hiện tại của tôi, vào những thời điểm quan trọng, khi chúng ta gặp mâu thuẫn, cần phải nhẫn, cần hiểu rõ các Pháp lý, coi bản thân như một người tu luyện và dùng chính niệm chỉ đạo ngôn hành của bản thân.

Lấy trường hợp của tôi làm ví dụ, thực ra trong một thời gian dài trước đây, khi gặp loại mâu thuẫn nêu trên, tôi cũng biết là mình đang nuôi dưỡng tâm tật đố, tâm oán hận, và tâm tranh đấu. Nhưng tôi vẫn chọn suy nghĩ và hành xử như một người thường, tại sao vậy? Đó là vì tôi đã không có quan điểm rõ ràng mình là một người tu luyện. Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản dùng đến những biện pháp của người thường để kiềm chế cảm xúc của mình. Mà người thường là yếu nhược nhất. Làm sao một người thường có thể áp chế sinh mệnh ở các không gian khác? Đó là lý do tại sao tôi không thể loại bỏ chấp trước và cuối cùng đã để bản thân suy nghĩ như một người thường.

Nhưng lần này tôi xác định rõ rằng mình là một người tu luyện và tôi muốn loại bỏ các chấp trước bất hảo của mình, và tôi đã làm được tốt hơn. Cuối cùng tôi đã hiểu tu luyện nghĩa là gì. Tôi tự hỏi rốt cuộc tôi muốn trở thành người như thế nào? Tôi đã nhận thức đầy đủ về tu luyện chưa? Chỉ người tu luyện mới có thể nhanh chóng đột phá vấn đề, còn người bình thường thì không thể. Khi chúng ta có mục tiêu và điểm xuất phát rõ ràng, việc loại bỏ chấp trước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sư phụ giảng:

“Một Pháp lớn nhường này được truyền trong xã hội nhân loại, chư vị thử nghĩ, muốn dung nạp một người thì quá dễ dàng rồi. Chúng ta lấy một ví dụ đơn giản nhất, một lò thép nóng chảy nếu rơi vào đó một mạt gỗ, trong nháy mắt đã chẳng tìm thấy tung tích nó đâu. Pháp chúng ta lớn nhường này để dung nạp một cá nhân chư vị, tiêu nghiệp lực trên thân chư vị, tiêu [trừ] tư tưởng bất hảo của chư vị, v.v. V.v, điều đó dễ như trở bàn tay. Có uy lực lớn nhường ấy, vậy sao chúng ta không làm như vậy? Chúng ta không thể làm như vậy tại xã hội người thường, là vì tu như thế thì không được tính là tu nữa, [mà] là tái tạo, tức là hoàn toàn không cần chư vị nữa, là tái tạo một cá nhân. Cho nên ắt phải là bản thân thực sự mà tu, mới có thể là bản thân chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Tất nhiên, nói xa hơn một chút, để có thể đưa ra quyết định hành xử như một người tu luyện vào thời điểm mâu thuẫn nảy sinh thì học Pháp tốt là điều kiện tiên quyết.

Chúng ta cần phải nhận thức rõ về việc trân quý danh phận được làm đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, phải quý trọng thời gian được ban cho để tu luyện và xác định rằng nếu cứ tu luyện thong thong thả thả chắc chắn không thể có kết quả. Ngoài ra, chúng ta cần ý thức rõ về việc cần trừ bỏ tâm chấp trước. Mỗi khi tĩnh tâm nghĩ về bản thân, tôi có thể tìm ra rất nhiều chấp trước. Chúng ta hãy chủ động tu chính mình, đứng trên cơ điểm của Pháp để học Pháp tốt, hướng nội tìm và loại bỏ chấp trước khi chúng xuất hiện. Đừng để tâm trí chúng ta tràn ngập những suy nghĩ của người thường.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/4/464899.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/6/212786.html

Đăng ngày 20-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share