Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-07-2023] Hồi còn nhỏ, tôi thường được nghe người già kể chuyện cổ tích, bà tôi cũng thường nói:

“Trên đầu ba thước có thần linh…” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi luôn mong mỏi tìm được một danh sư để dạy tôi tu luyện. Tuy nhiên, khi trưởng thành và bắt đầu đi làm, tôi không còn nghĩ đến điều đó nữa. Sau khi lấy chồng và sinh con gái, sức khỏe của tôi bắt đầu sa sút. Trong khi còn chưa phục hồi sức khỏe sau sinh thì tôi lại bị biến chứng do đặt vòng tránh thai dẫn đến sẩy thai. Lúc đó, chồng tôi bảo: “Nếu một tháng em có thể làm việc được 10 ngày thì anh mừng quá.”

Tôi may mắn đắc Pháp vào ngày 22 tháng 6 năm 1998. Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một đêm vào khoảng 10 giờ tối, sau khi cùng chồng trở về từ điểm luyện công, tôi đi ngủ ngay, nhưng vừa nằm xuống thì tôi cảm thấy toàn thân bất động, đầu kêu ong ong. Lúc ấy, tôi vô cùng sợ hãi bèn kêu lên: “Sư phụ, con đang bị sao vậy ạ? Xin Ngài hãy cứu con!“ Ngay lúc đó, một luồng kim quang chiếu xuống đầu rồi bao phủ toàn bộ cơ thể tôi. Tôi trông thấy chỗ bụng của mình có hai hay ba sinh mệnh đang làm gì đó và tôi nghe một trong số họ hỏi: “Chúng ta làm thế nào đây?” Một sinh mệnh khác trả lời: “Thế này này.” Sau đó, một bàn tay to lớn đưa vào dưới thắt lưng của tôi và nâng cơ thể tôi lên. Tôi lập tức được nâng bổng lên khỏi giường khoảng 40 cm. Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng nói: “Xong rồi,” và cơ thể tôi hạ trở lại giường. Lúc này, ánh kim quang bắt đầu di chuyển từ chân lên đến đầu tôi rồi biến mất. Tôi lập tức lại có thể cử động trở lại. Tôi hào hứng kể cho chồng nghe về việc Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã tịnh hóa thân thể cho tôi một cách kỳ diệu. Chồng tôi nằm bên cạnh nhưng anh không hề hay biết gì.

Mùa đông năm đó, Sư phụ lại tịnh hóa thân thể cho tôi. Toàn bộ cơ thể tôi, không chỉ là xương cốt đau nhức, mà từng thớ thịt cũng đau đến mức không dám cử động. Mũi tôi bị nghẹt và tôi cảm thấy mắt, tai và thái dương mình sưng tấy. Tôi chỉ thở bằng một bên lỗ mũi với cảm giác nóng và đau rát. Tôi choáng váng, nằm trên giường, cảm giác thân thể mình lắc lư, quay cuồng như con tàu gặp bão. Tuy nhiên, biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình nên tôi không hề sợ hãi.

Khi tôi đang nằm đó thì chồng tôi bước vào và đây là lần thứ ba anh ấy nhờ tôi giúp anh dựng liếp cỏ cho nhà kính. Hôm đó có gió giật cấp 6 đến cấp 8, gió Đông Bắc mạnh cấp 8 nên anh ấy không thể tự mình kéo liếp cỏ lên được. Lần nào anh ấy về nhà để nhờ tôi, tôi đều nói rằng tôi đang tiêu nghiệp không thể đi được, toàn thân đau nhức, choáng váng đến mức không thể ngồi dậy nổi. Anh ấy chỉ biết thở dài và quay đi. Tôi nhìn anh rời đi mà không biết phải làm sao, liền nghĩ đến nhẩm thuộc Pháp. Lúc này, bài “Lời cảnh tỉnh” của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“Chư vị không muốn cải biến trạng thái của con người, từ lý tính mà thăng hoa nhận thức chân chính về Đại Pháp, thì chư vị sẽ mất cơ hội. Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn. Không thể là tôi cứ mãi tiêu nghiệp cho chư vị, còn chư vị không đề cao một cách chân chính trong Pháp, nhảy thoát khỏi nhận thức của con người và quan niệm của con người.” (“Lời cảnh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Chủ động tiêu nghiệp

Tôi chấn động và nghĩ: “Phải rồi, vậy thì nhận thức của con người và quan niệm của con người ở đây là gì? Nhận thức chân chính về Đại Pháp là gì? Trong tình huống này, quan niệm của con người là mình bị đau đầu, choáng váng và không thể làm việc được. Còn nhận thức chân chính về Đại Pháp là chịu khổ là để hoàn trả nợ nghiệp, là để tiêu nghiệp. Việc nằm trên giường chờ Sư phụ tiêu nghiệp cho mình là ỷ vào nhân tố bên ngoài. Quan niệm của con người là tư tưởng ‘khi tôi ốm, tôi cần nghỉ ngơi.’ Nhận thức chân chính về Đại Pháp là làm theo lời Sư phụ giảng, rằng đệ tử Đại Pháp không có bệnh. Nếu mình không bị bệnh thì mình nên làm gì? Mình nên ra nhà kính giúp chồng dựng liếp cỏ lên! Mình không thể cứ nằm trên giường chờ Sư phụ tiêu nghiệp cho mình được, mình phải chủ động tiêu nghiệp. Mình cần phải ra nhà kính.”

Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu đứng dậy. Ngay khi đứng dậy, tôi có cảm giác căn nhà chao đảo như trong một trận động đất, và tôi gần như nôn mửa vì choáng váng. Tôi nằm vật xuống giường và nghĩ: “Không được rồi; nếu mình thậm chí không thể ngồi dậy; thì làm sao mình có thể đi được?” Tôi nhớ lại Pháp của Sư tôn:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại đoạn Pháp này trong đầu và gắng sức từ từ ngồi dậy. Dần dần, tôi cố vươn ra được đến mép giường. Thật khó khăn lắm tôi mới có thể ra khỏi giường, xỏ giày và trùm lên người một chiếc áo khoác. Khi bước ra ngoài, cơn gió buốt lạnh lại khiến tôi lung lay. Tâm an dật nổi lên và tôi nghĩ: “Thôi, đừng đi nữa. Gió to thế này mà mình đang tiêu nghiệp. Không đi cũng không sao.” Ngay lúc đó, Pháp của Sư phụ lại đả nhập vào tâm trí tôi và tôi thu hết can đảm để tiếp tục bước ra ngoài.

Khi đến cổng làng, gió thổi mạnh khiến tôi không đứng vững và ý nghĩ quay về nhà lại xuất hiện. Một lần nữa, Pháp của Sư phụ triển hiện trong tâm trí tôi và tôi kiên định tín tâm đi tiếp. Vì gió quá mạnh nên tôi phải xoay người lại và đi giật lùi. Đi được vài bước, tôi chợt cười và tự hỏi: “Mình có đang hành xử như một đệ tử Đại Pháp chân chính không? Mới gió một chút đã sợ rồi sao?“ Tôi quyết định quay người lại, cởi áo khoác ra, đối mặt với gió lạnh và nói: “Gió kia cứ việc thổi đi! Ta đường đường là một đệ tử Đại Pháp, ngươi có thể làm gì ta chứ?” Đúng lúc đó, cơn gió lạnh thấu xương trước mặt bỗng trở nên ấm áp và lướt rẽ qua tôi. Như thể tôi có một tấm chắn gió trên người, và tôi không còn cảm thấy gió lạnh nữa.

Khi tôi đến nhà kính, chồng tôi đã dựng xong khung và đang kéo tấm liếp cỏ lên. Anh chưa kịp buộc xong tấm thứ hai thì tấm đầu tiên đã bị thổi bay. Gió dường như đã dịu đi ngay khi tôi đến đó. Chẳng bao lâu sau, tôi đã giúp chồng buộc chặt tất cả các tấm liếp cỏ và lúc đó sức khỏe của tôi đã bình phục hoàn toàn. Về sau ngẫm lại, tôi nhận ra rằng cơn chóng mặt và đau nhức đã biến mất ngay khi tôi rời giường và đi ra ngoài. Điều còn lại chỉ là cuộc đấu tranh giữa Phật tính và ma tính của tôi. May mắn thay, với sự dẫn dắt và gia trì từ bi của Sư tôn, tôi đã chuyển biến quan niệm và đề cao tâm tính.

Trước khi bắt đầu tu luyện vào năm 1998, tháng nào tôi cũng bị đau răng ít nhất một đến hai lần. Hồi đó, mỗi khi đau không thể chịu nổi, tôi phải uống thuốc. Nếu thuốc không có tác dụng thì tôi phải tiêm. Cuối cùng, tôi phải tiêm thuốc nhiều ngày liên tục thì mới khỏi. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Bởi vậy, khi bị đau răng, ngay từ đầu tôi đã mặc kệ nó, và cơn đau cứ lặp lại theo quy luật. Khi ăn không đau nhưng khi không ăn lại đau. Khi ngủ không đau nhưng hễ tỉnh dậy liền đau trở lại. Tôi biết đó là do nghiệp lực mà tôi đã tích lũy do không tu khẩu, và tôi tin rằng một khi nghiệp tiêu đi, cơn đau sẽ biến mất. Qua vài ngày, cơn đau có vẻ mạnh hơn, tôi ngộ rằng trước đây tôi đã từng tiêm thuốc, chắc hẳn là Sư phụ đang đẩy ra cho mình.

Qua vài ngày sau, cơn đau càng trở nên dữ dội hơn. Tôi bị đau ngay cả khi đang ăn và mặt tôi sưng tấy đến mức mắt tôi gần như nhắm tịt lại. Mẹ chồng khuyên tôi nên tìm cách chữa trị vì sợ nó có thể biến thành áp xe chứa mủ. Tôi nói rằng tôi không sao. Nhưng mười ngày sau, tôi thậm chí không thể mở miệng ăn được.

Vào đêm giao thừa, đồ ăn ngon bày đầy trên bàn. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể mở miệng được do sưng tấy. Tôi thầm nghĩ: “Mình sẽ không ăn, nhân đây mình sẽ loại bỏ chấp trước vào đồ ăn ngon.” Sau bữa tối, gia đình tôi cùng nhau chơi bài, còn tôi ngồi một chỗ học Pháp. Sau một lúc, tôi nghĩ: “Ngày mai là mùng một Tết rồi và mọi người sẽ đến nhà chúc Tết. Với khuôn mặt sưng như thế này, làm sao mình có thể giảng chân tướng cho mọi người? Thưa Sư phụ, con biết Ngài đã giảng nghiệp lực tiêu theo từng cục từng cục, nếu tất cả đều đẩy hết ra trong một lần thì con người sẽ không thể chịu đựng được. Nhưng Sư phụ đừng lo, con có thể chịu đựng được. Sư tôn đẩy chúng ra cho con đi ạ.” Tuy nhiên, tôi liền nhận ra rằng lẽ ra mình không nên đưa ra yêu cầu này, Sư phụ biết điều gì là tốt nhất, và nếu Sư phụ muốn nghiệp tiêu theo từng chút một thì đó là điều tôi cần chấp nhận. Tôi bèn buông bỏ chấp trước của mình và giao phó cho Sư phụ, và tôi bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc.

Vừa đọc được một dòng, cơ thể tôi đột nhiên bất động, rồi một bàn tay to lớn, ấm áp nâng quai hàm sưng tấy đang đau đớn của tôi lên, vừa vặn vừa kéo. Tôi cảm thấy đau đến muốn nhảy dựng lên, nhưng ngay sau đó cơn đau răng lập tức biến mất. Mặt tôi không còn sưng nữa và tôi có thể mở miệng một cách dễ dàng. Ngày hôm sau, mặt tôi hoàn toàn bình thường như chưa từng bị sưng. Gia đình tôi rất ngạc nhiên và ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu. Sự kỳ diệu của Đại Pháp đã khiến toàn bộ gia đình tôi bắt đầu nghe tôi đọc Pháp.

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi thường bị đau bụng kinh hàng tháng. Kể từ khi tu luyện, tôi biết đó là tiêu nghiệp nên không bận tâm đến cơn đau này nữa. Tuy nhiên, sau khi cơn đau kéo dài đến ngày thứ ba, tôi nghĩ có lẽ tôi không nên luôn cho rằng đó là tiêu nghiệp; mà tôi cần đề cao tâm tính của mình. Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, bụng dưới của tôi đột nhiên như bị rút chỉ, và cơn đau hoàn toàn biến mất.

Một hôm vào năm 2020, một người bạn đến nhà tôi và chúng tôi nói chuyện về việc sử dụng vòng tránh thai. Cô ấy bảo rằng cứ 10 năm cô ấy phải đến bệnh viện một lần để thay vòng tránh thai và cô ấy đã thay hai lần rồi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã đặt vòng hơn 30 năm và chưa bao giờ thay nó. Cô ấy cảnh báo tôi làm như vậy có thể không tốt. Khoảng 3 giờ chiều hôm đó, tôi bắt đầu thấy đau bụng. Lúc đầu tôi không để ý lắm nhưng càng ngày tôi càng đau hơn. Tôi tự hỏi liệu cuộc trò chuyện buổi sáng của chúng tôi có khơi dậy những suy nghĩ không đúng đắn nào đó hay không. Quả thật lúc ấy tôi đã có những niệm đầu bất chính trong tích tắc nhưng đã nhanh chóng phủ nhận chúng. Tôi nhớ đến một học viên có một tấm kim loại trong người, và tấm kim loại này đã biến mất sau khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vậy nên tôi không nghĩ về chuyện chiếc vòng tránh thai nữa; có thể cựu thế lực đang dùi vào sơ hở này. Tôi liền ngồi xuống phát chính niệm và phủ định bất kỳ sự bức hại nào. Sau một lúc thì cơn đau giảm dần.

Tuy nhiên, sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm, tôi vừa nằm xuống thì bụng lại đau và thậm chí còn dữ dội hơn, giống như đất trời đảo lộn. Tôi hướng nội tìm, đồng thời phát chính niệm, nhưng cơn đau vẫn không dứt. Tôi tự hỏi tại sao việc này lại xảy ra. Cựu thế lực đang dùi vào những sơ hở nào của tôi, và tại sao tôi hướng nội và phát chính niệm lại không hiệu quả? Tôi chợt ngộ ra rằng mục đích của tôi khi hướng nội là phát chính niệm là bất thuần. Tôi đã cố gắng làm cho cơn đau nhanh chóng qua đi, và vô hình trung tôi đã chống lại khổ nạn, vậy nên xuất phát điểm của tôi là sai. Tôi đã coi nó như một điều gì đó tồi tệ.

Từ trong Pháp tôi nhận thức rằng đau là đang tiêu nghiệp, tại chỗ đau có con linh thể đến để đòi nợ tôi. Vậy mà khi đến lúc món nợ đó cần phải trả, tôi lại phát chính niệm để thanh trừ. Việc này có lẽ không đúng rồi. Tôi nghĩ: “Mình nên giảng chân tướng để cứu sinh mệnh đó.”

Tôi liền nói với vùng đau ở bụng dưới của mình: “Tôi không biết tên bạn là gì, tôi tạm gọi bạn là ‘đau’ nhé. Tôi không biết trong quá khứ tôi đã từng làm hại bạn khi nào, nhưng lúc đó tôi chưa đắc Pháp, chính vì thiếu hiểu biết mà tôi đã gây ra đau khổ lớn cho bạn. Giờ đây tôi đắc Pháp rồi, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình và tôi chân thành xin lỗi bạn. Nếu điều này chỉ liên quan đến tu luyện cá nhân của tôi, tôi sẽ chịu đựng tất cả. Nhưng bây giờ, tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Sư phụ đã tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của tất cả chúng sinh, và Ngài chỉ nhìn vào thái độ của họ đối với Chính Pháp. Tôi nói thật lòng với bạn rằng cựu thế lực đang lợi dụng bạn để bức hại tôi, việc bức hại một đệ tử Đại Pháp vào thời điểm này chính là đang can nhiễu Pháp. Sau khi họ lợi dụng bạn, họ sẽ lấy cớ bạn đã can nhiễu để tiêu diệt bạn. Sư phụ không thừa nhận loại an bài này của cựu thế lực. Tôi hy vọng bạn chọn Đại Pháp và không để cho cựu thế lực lợi dụng.”

Tôi tiếp tục: “Vì tôi nợ bạn nên tôi sẽ báo đáp cho bạn. Những gì tôi không thể làm cho bạn, Sư phụ của tôi sẽ làm cho bạn. Nếu bạn không tin tôi và tiếp tục làm những gì bạn đang làm, mặc dù tôi bị đau nhưng đó chỉ là tạm thời, cơn đau này rồi sẽ qua đi, nhưng điều bạn phải mạo hiểm là sự sống vĩnh cửu của mình. Nếu bạn tin những gì tôi nói, hãy cùng tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ để đồng hóa với Đại Pháp. Bây giờ chúng ta hãy cùng niệm nhé.” Sau khi niệm cửu tự chân ngôn được ba, bốn lượt, cơn đau đớn tột cùng đã biến mất hoàn toàn. Tôi biết rằng nó đã chọn Đại Pháp và được cứu.

Con xin cảm tạ Sư tôn vì sự cứu độ từ bi của Ngài!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/19/463040.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/22/212587.html

Đăng ngày 08-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share