Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 10-05-2023] Về sự thù thắng mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp cùng tác dụng kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người, phàm là người tu luyện Đại Pháp hoặc người thành tâm tin rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo thì đều có cảm nhận tương đồng. 20 năm trước, vì để chữa bệnh khỏe người và theo đuổi ý nghĩa nhân sinh, tôi đã đến một điểm luyện công tu luyện Đại Pháp. Kể từ đó, cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trân quý đã trở thành điều tôi mưu cầu và thực hành suốt đời. Chính Sư phụ đã giúp tôi minh bạch làm người tốt như thế nào, làm người tu luyện như thế nào, làm người ở cảnh giới cao biết nghĩ cho người khác như thế nào. Dù là bị giam cầm đẫm máu, bị sa thải vô lý cũng không thể làm tôi buông bỏ cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”, một mạch đi tới, thứ tôi tiễn đi là phong sương mưa máu, điều tôi nghênh đón là ánh mặt trời xán lạn, trong bài viết này tôi muốn chia sẻ câu chuyện tu luyện của mình với thế nhân.

1. Từ một cường nữ tài ba trở thành người vợ nội trợ hiền thảo

Tôi từ nhỏ tới lớn ở thành phố, được bố mẹ và các chị chăm sóc, đi học thì làm cán sự lớp, ra trường thì có việc tốt, luôn cảm thấy mình vượt trội, tính tình nóng vội, nói chuyện với người khác thì hay ngắt lời để nêu ý kiến của mình, có mâu thuẫn với người khác thì một mực hướng ngoại cầu, luôn cho rằng người khác không hiểu mình hoặc không quan tâm đến mình.

Đến lúc có gia đình, chồng tôi thuộc tuýp khí thế nam tử rất mạnh, không chịu nổi cái tính nóng của tôi nên thường xuyên cãi vã với tôi. Tôi có thể bận bịu công việc bên ngoài, nhưng về đến nhà lại không quen lo liệu việc nhà, khiến cho cuộc sống trở nên phiền phức, mệt mỏi. Còn trẻ mà tôi đã mắc bệnh viêm teo dạ dày nghiêm trọng, đang đi đường hay ngồi trong văn phòng làm việc mà bệnh phát ra là nôn. Từ khi tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997 đến nay đã hơn 20 năm, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh dạ dày mà không cần dùng đến viên thuốc nào.

Trong quá trình tu luyện Đại Pháp, tôi đã minh bạch ra đạo lý làm người tốt theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, cải biến được cái tính cứ có chút việc nhỏ là bùng nổ, bỏ được thói tự cao tự đại dưỡng thành từ nhỏ, hạ thấp bản thân mình, khi xử lý mâu thuẫn với chồng thì không còn yêu cầu anh thay đổi nữa, mà suy ngẫm về những thiếu sót của bản thân, trước hết là thay đổi cái tật mở miệng ra là châm chích người khác, rồi tôi còn học nấu ăn, học làm việc nhà, thường xuyên về quê thăm bố mẹ chồng vào những ngày nghỉ lễ, lần nào về cũng tự tay nấu một bữa cơm ngon cho ông bà. Họ hàng của tôi ở quê thấy tôi từ khi tu Đại Pháp trở nên khỏe mạnh, hiền lành thì đều ủng hộ tôi tu luyện tốt Pháp Luân Công. Chồng tôi cũng thoải mái với tôi, trong công việc gặp phải mâu mâu thuẫn cá nhân cũng tự kể với tôi. Tôi đã dùng trí huệ mà Đại Pháp khai sáng để khuyên anh khoan dung với người khác, suy nghĩ nhiều hơn vấn đề đó từ góc độ của người khác và buông bỏ tâm tranh đấu, giận dữ, tâm trạng anh cũng tốt hơn, còn gọi đùa tôi là thư ký đời sống của anh.

Sau ngày 20 tháng 7, vì cuộc bức hại Đại Pháp của tà Đảng mà tôi đã bị bức hại và mất việc làm ổn định, điều này đã gây nhiều ảnh hưởng phụ diện cho người thân và bạn bè tôi. Tuy nhiên, người thân và bạn bè thấy tôi tín niệm kiên tu Đại Pháp không thay đổi, cũng đã tận mắt thấy những ngôn hành đẹp của tôi khi chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn” nên mọi người đều tán thành lựa chọn của tôi. Tuy nhiên, dưới sự thống trị bạo lực, khủng bố của tà Đảng, nên hoàn cảnh tu luyện cá nhân của tôi có lúc cũng chịu áp lực từ người thân trong gia đình và người ngoài.

2. Chính niệm giải quyết can nhiễu từ bên ngoài đối với công việc của người nhà

Chồng tôi là một công chức nhà nước, từ khi tôi bị bức hại, anh phải chịu áp lực rất lớn. Thấy tôi bị giam giữ phi pháp 10 tháng trở về mà vẫn luyện công, học Pháp hàng ngày, anh quăng cái ghế vào người tôi, rồi còn viết đơn ly hôn bảo tôi ký. Thấy anh tỏ ra nghiêm túc như thế, tôi nói với anh: “Tính cách của em trước đây như thế nào thì anh biết rồi. Từ khi luyện công, em đối xử với anh và người nhà anh như thế nào, anh cũng biết rồi. Chính Đại Pháp đã cải biến em từ một người lúc nào cũng tự phụ thành người tốt. Em cũng biết vì em tu luyện Đại Pháp đã mang đến cho anh áp lực. Nếu như ly hôn có thể khiến anh nhẹ nhõm thì em sẽ ký!” Tôi ký tên, anh nói ngày mai sẽ đi làm các thủ tục. Nhưng hôm sau, anh về đến nhà như không có chuyện gì xảy ra. Tôi giục anh đi làm thủ tục. Anh xé đơn ly hôn trước mặt tôi và nói: “Anh không quản em nữa. Em phải tự chú ý an toàn đi!” Tôi hiểu rằng đó là ân Sư thấy tâm tính của tôi đạt yêu cầu nên đã hóa giải ma nạn lần này cho đệ tử.

Năm 2009, có một hôm, anh về nhà bảo tôi rằng vị trí hiện tại của anh sắp được thăng chức, đơn vị sắp tiến hành đánh giá thì có người nói bóng gió sau lưng anh: “Vợ anh ấy luyện Pháp Luân Công đó.” Anh lo lắng rằng việc tu luyện của tôi có thể ảnh hưởng đến việc thăng chức của anh. Tôi nói với anh Pháp của Sư phụ:

“…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])]

Tôi khuyên anh đừng lo lắng. Tôi nghĩ nhất định không thể vì tôi tu luyện mà ảnh hưởng đến công việc của anh, đó không phải là điều Sư phụ an bài, tôi quyết không thừa nhận. Nếu như việc thăng chức của anh bị ảnh hưởng thì sẽ trở thành sự phá hoại rất lớn đối với Đại Pháp, khiến chồng tôi và nhiều người thân của tôi sinh ra ác niệm đối với Đại Pháp, những lãnh đạo trực tiếp tham dự cũng có tội, việc này sẽ hủy đi nhiều người. Sau khi suy xét tư tưởng của bản thân, tôi quyết định đến gặp vị lãnh đạo phụ trách của anh để giảng chân tướng và khuyến thiện.

Vị lãnh đạo này hóa ra là hàng xóm của tôi, mà tôi không lạ gì. Tôi giấu chồng đến văn phòng của vị lãnh đạo ấy, chủ động nói tôi bị bức hại mà mất việc làm, khiến cuộc sống khó khăn, gia đình mâu thuẫn; giảng thanh chân tướng Đại Pháp bị bức hại, rồi khuyên ông ấy hủy bỏ lời thề độc khi gia nhập Đảng. Tôi nói với vị lãnh đạo: “Nếu chồng tôi không được thăng chức vì không vượt qua cuộc thăm dò ý kiến của mọi người thì cũng không trách ai cả, còn nếu anh ấy vượt qua cuộc đánh giá nhưng chỉ vì người nhà luyện Pháp Luân Công mà ảnh hưởng đến việc thăng chức đó thì khó mà nói gia đình tôi có thể duy trì được hay không. Tôi đã bị mất việc rồi, không thể lại phải mất cả gia đình nữa. Tôi mong ông có thể giúp tôi duy trì cái gia đình này, đừng lôi tôi vào việc thăng chức của anh ấy, người nào làm người ấy chịu.” Vị lãnh đạo này đã minh bạch chân tướng và cũng biết người tu luyện Pháp Luân Công là người thiện lương, bèn nói rằng ông sẽ không nhắc đến chuyện của tôi, để tôi yên tâm về nhà.

Sau đó, các ý kiến đánh giá về chồng tôi đều là tích cực, cuộc họp xem xét do lãnh đạo đơn vị tổ chức cũng thuận lợi thông qua, chồng tôi được thăng chức. Sau này, chồng tôi không còn nói với người thân, bạn bè rằng việc tôi tu luyện Pháp Luân Công ảnh hưởng đến anh nữa.

Hai năm trước, trước khi anh chuẩn bị nghỉ hưu, để nâng mức đãi ngộ hưu trí, anh bảo tôi làm thủ tục ly hôn giả. Nguyên nhân anh làm vậy là vì khi cấp trên cử người đến đơn vị của anh để tìm hiểu tình hình thì có người có quan hệ không tốt với anh nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, nên chồng tôi lại lo lắng điều này sẽ ảnh hưởng đến anh. Anh cũng nói rằng trong xã hội hiện nay, nhiều người làm thủ tục ly hôn giả để nhận được nhiều trợ cấp phá dỡ và di dời hơn. Tôi nghĩ như vậy thì không đúng, làm sao người tu “Chân-Thiện-Nhẫn” lại có thể làm chuyện giả này được? Ngày hôm sau, tôi nói với anh: “Em không thể làm thủ tục giả được, nếu anh thực sự muốn làm, hễ làm thủ tục ly hôn rồi, thì em biết nói thế nào với người thân, bạn bè đây.” Tôi dùng Pháp lý mà tôi hiểu được trong tu luyện Đại Pháp nói với anh ấy: “Cái gì của anh thì sẽ không mất.” Chồng tôi thấy tôi nghiêm túc như vậy thì cũng không đòi tôi làm ly hôn giả nữa.

Cổ nhân nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Tôi biết rõ rằng chồng tôi hoàn toàn đủ điều kiện để tăng mức trợ cấp hưu trí, chỉ là trước đây bị người lãnh đạo cũ kéo xuống. Thấy còn một tháng nữa là đến ngày nghỉ hưu, nếu không nhanh lên thì dù có đủ điều kiện cũng có thể sẽ lỡ mất. Tôi liền ân cần khuyên chồng nên hàng ngày nắm bắt thời gian để mắt đến tất cả các bên liên quan đến vấn đề này, để vấn đề này có thể giải quyết trước khi về hưu. Nhưng anh lại liên hệ việc tăng mức trợ cấp này với việc tu luyện của tôi, điều này cho thấy sự thành bại của vấn đề này không phải là chuyện nhỏ về danh lợi cá nhân mà còn liên quan đến thái độ của nhiều người đối với Đại Pháp. Trước Pháp tượng của Sư phụ, tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho đệ tử, thanh trừ hết thảy mọi nhân tố can nhiễu. Sau đó, mỗi ngày tôi đều phát chính niệm để gia trì cho sự việc của chồng tôi được thuận lợi. Khi cuộc họp lãnh đạo đơn vị thông qua quyết định bổ nhiệm anh, tôi dành nửa ngày ở nhà phát chính niệm. Buổi tối, người tham gia hội nghị gọi điện thoại cho biết chồng tôi đã được thông qua, còn nói cuộc họp hôm nay diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ, không một chút ồn ào.

Gần như đúng vào ngày chồng tôi nghỉ hưu, văn bản tăng mức đãi ngộ được chuyển đến tay chồng tôi. Điều người khác nghĩ là không thể làm được trong thời gian ngắn nhưng lại làm được rồi! Tôi liền song thủ hợp thập, minh bạch rằng tư tưởng niệm đầu của đệ tử ngay chính, Sư phụ từ bi gia trì, ban cho kết quả siêu thường này, đây là biểu hiện chân thực của hồng ân chính Pháp của vũ trụ.

3. Ngưng gõ cửa quấy rối, duy hộ hoàn cảnh tu luyện tốt ở gia đình

Kể từ năm 2019, mỗi lần tà Đảng tổ chức hội nghị hay thành phố phong tỏa vì dịch bệnh, cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương đều đến nhà gõ cửa quấy nhiễu trên danh nghĩa là đến đưa gì đó, thông báo hoặc báo tin gì đó, nhưng thực ra là giám sát, quấy nhiễu học viên Đại Pháp. Điều này quấy nhiễu cuộc sống bình thường ở nhà tôi và tạo thành ảnh hưởng không tốt đến hàng xóm xung quanh. Mỗi lần họ đến, tôi đều tận dụng cơ hội giảng chân tướng Đại Pháp bị bức hại và họ đều kiên trì nói là họ đến vì công việc thôi. Là một người luyện công tự giác làm người tốt theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn”, chỉ có chỗ tốt đối với người khác và xã hội, tại sao tôi lại bị xã khu và công an liệt vào đối tượng cần quản chế? Đây là sự phân biệt đối xử của chính quyền dưới sự thống trị của tà Đảng, xúc phạm nhân cách của tôi. Nhẫn không có nghĩa là hèn nhát, đối với sự quấy nhiễu vô lý, tôi không thể để mặc cho xảy ra.

Tôi tìm đến ủy ban xã khu, hỏi bí thư xã khu: “Tôi luyện công thân thể khỏe mạnh, làm người tốt, mà bị bức ép mất việc. Tôi còn chưa đến chính phủ kêu oan, đang sống yên lành ở nhà mà đồn công an cứ muốn đến thì đến, hô hào ầm ĩ ngoài hành lang, gõ cửa rầm rầm làm tinh thần tôi không yên được. Đây có tính là quấy rối không?” Vị lãnh đạo xã khu lập tức chào hỏi, nói bọn họ làm như vậy là không được, đồng thời bảo tôi không cần nói gì thêm nữa, vị ấy sẽ gặp những người ở đồn công an và bảo họ đừng đến nữa, có chuyện gì thì tìm xã khu. Tôi nói: “Người của xã khu thỉnh thoảng đến cũng không hay đâu? Thôi đừng quấy nhiễu chúng tôi thường xuyên vậy nữa. Các vị cứ làm chuyện của các vị, cứ họp hành gì thì họp, không liên quan gì đến người tốt như tôi.” Tôi cũng tìm đến trưởng đồn công an, nói chuyện với lãnh đạo phòng ban, nói với họ rằng tôi không thể chấp nhận kiểu quấy rối bất bình thường này, hy vọng họ sẽ không làm như vậy nữa. Tôi cũng cảnh báo họ, nếu họ tiếp tục quấy nhiễu tôi quá đáng thì tôi có quyền dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.

Trên xe buýt khi đi làm việc bên ngoài, tôi gặp bố của người công an đến gõ cửa nhà tôi, ông ấy là người tôi quen biết. Tôi nói với ông về sự oan khuất của tôi khi bị bức hại, và nhân cơ hội này, nói với ông ấy rằng việc con ông ấy tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Công làm người tốt sẽ gây tổn đức cho bản thân và gia đình. Tôi cũng khiêm nhường nhờ người bố này giúp đỡ, bảo vị cảnh sát kia đừng hô hoán trước cửa nhà tôi nữa, điều đó thật sự không tốt cho anh chút nào.

Nếu thực sự khó tìm được người của đồn công an và người của xã khu, tôi lại nhờ đồng tu giảng chân tướng qua điện thoại. Sau đó, người của đồn công an không còn đến nhà tôi đập cửa nữa. Sự việc này càng khiến tôi tin chắc rằng trước hành động gõ cửa vô lý, đệ tử Đại Pháp không thể lùi bước huống chi là sợ phiền phức, nên nói gì thì nói đó, cần chấm dứt việc gì thì khuyên dừng việc đó. Điều này là để thế nhân tránh phạm tội tạo nghiệp đối với Đại Pháp, là ở trong nguy nan có trách nhiệm đối với thế nhân.

Giờ đây, gia đình, người thân và bạn bè của tôi đều minh bạch chân tướng Đại Pháp và biểu đạt sự tôn trọng đối với việc tu luyện cá nhân của tôi, bởi vậy nhiều người được phúc báo. Một mùa đông nọ, “Phòng 610” địa phương đã giam tôi trong một phòng tối của một khách sạn vì tôi giảng chân tướng cho mọi người. Tôi đã xông ra khỏi lớp tẩy não bằng chính niệm và đến nhà cháu gái tôi. Cháu gái nói với tôi: “Dì ơi, đừng sợ, họ làm vậy là phạm pháp đấy.” Cháu gái này rất hứng thú với vấn đề luật pháp, trước đây vốn mở xưởng kinh doanh, sau này bỏ việc kinh doanh để chuyển sang làm luật sư, kết quả đã vượt qua các kỳ thi rất thuận lợi, lấy được chứng chỉ luật sư. Tất cả điều này là phúc báo đến từ thiện niệm của cháu! Con trai cả của tôi đã minh bạch chân tướng, khi tôi bị giam giữ oan sai cháu đã tích cực giúp tôi nộp đơn kháng cáo lên tòa án tỉnh và tòa án thành phố. Năm đó, cháu tham gia đấu thầu các dự án công trình và liên tiếp trúng thầu, cháu nhận ra rằng đây chính là phúc báo vì đã thiện đãi đệ tử Đại Pháp.

4. Dĩ Pháp vi Sư, hướng nội tu tốt bản thân

Trong một thời gian dài, khi gặp người không nghe chân tướng, nghe họ nói những lời thô lỗ với mình tôi cảm thấy không vui, thậm chí đối với những người không tôn trọng mình thì trong lòng sinh oán hận, thường tranh cãi với người nhà. Tôi cảm thấy mình không giống người tu luyện, chưa đồng hóa với Đại Pháp, trên da tôi xuất hiện khá nhiều dấu hiệu lão hóa.

Từ nửa cuối năm ngoái, tôi buông bỏ được tâm nôn nóng cứu người, trầm tĩnh lại, dành nhiều thời gian học thuộc “Chuyển Pháp Luân”, đồng thời học các bài giảng Pháp các nơi cùng các kinh văn mới của Sư phụ một cách có hệ thống, lúc đó tôi mới nhận ra rằng không hướng nội thì không phải là tu. Hướng nội là yêu cầu cơ bản của Sư phụ đối với đệ tử nhưng tôi trường kỳ không thể hướng nội, giữ thói quen xấu dưỡng thành trong quá khứ là hễ gặp chuyện không thuận liền đổ lỗi cho người khác, thành ra trường kỳ tu luyện không đắc Pháp. Sau khi tôi chân tâm học Đại Pháp, hễ gặp chuyện không vui, tôi tự nhiên có thể nghĩ mình có chỗ nào không tốt. Sau khi làm như vậy, đả tọa lâu hơn nữa cũng không bỏ chân xuống, học Pháp và phát chính niệm cũng không buồn ngủ nữa. Trong cuộc sống gặp phải mâu thuẫn kịch liệt cũng không dễ làm tôi xung động nữa.

Có lần, tôi cùng chồng đến bệnh viện để khám đường ruột. Buổi sáng, vì tôi không kịp xếp hàng kịp nên chồng tôi phải chờ một thời gian mới được nội soi dạ dày. Anh lớn tiếng trách mắng tôi vô dụng. Tôi gần như không thể giải thích, cũng không muốn giải thích, liền im lặng nhìn chồng mắng tôi rất lâu trước mặt mọi người. Những người cũng đang chờ nội soi dạ dày đều ngạc nhiên hỏi tôi: “Tại sao người này lại hung hăng với cô như vậy?” Tôi nói: “Anh ấy là chồng tôi, anh ấy đang giận tôi đấy.” Lúc đó, tôi cũng ngạc nhiên sao chồng lại thiếu tôn trọng tôi như vậy, nhưng nghĩ ngay ra rằng đây chắc hẳn là để tôi bỏ tâm giữ thể diện. Tôi cũng nghĩ vừa rồi giúp anh xếp hàng chờ khám, xếp hàng thay cho người khác, chỉ lo người ta xếp hàng trước chúng tôi, chính là sợ mất mát. Tôi ngộ ra rằng chồng tôi mắng tôi vì tôi vừa mới biểu hiện không như người tu luyện, trong tâm, tôi nói với Sư phụ: “Là đệ tử sai rồi!” Ngay lúc này, tên của chồng tôi liền xuất hiện trên màn hình, anh trừng mắt nhìn tôi rồi vội vào phòng khám. Tôi bận bịu đi thuê một chiếc ghế tựa rồi kịp thời đưa anh về phòng bệnh sau khi khám xong. Ở phòng bệnh anh không nhắc lại việc đó nữa, tôi mỉm cười ôn nhu với chồng, xem như không có chuyện gì xảy ra. Khi gọi điện cho chị tôi, tôi cũng bỏ đi ý định muốn kể lể với chị. Đệ tử Đại Pháp giảng thủ đức, nói xấu sau lưng người khác là tổn đức, tôi không muốn mất đức. Anh đang giúp tôi đề cao tâm tính, tôi nên cảm ơn anh, làm sao tôi có thể kể khổ được? Nếu không hướng nội tìm, giữ trong quá khứ, dù lúc ấy có thể nhẫn được thì sau này cũng sẽ kể khổ với người thân, bạn bè.

Trước đây, tôi thường trang điểm nhẹ khi ra ngoài, làm cho mình ưa nhìn để tạo ấn tượng tốt với người thường. Kết quả là trên mặt tôi ngày càng có nhiều vết nám. Thỉnh thoảng khi người nhà nhìn thấy tôi trang điểm thì ngược lại họ nói mặt tôi trông đen sạm. Tôi hướng nội và thấy rằng việc yêu thích trang điểm kỳ thực là sắc tâm, là biểu hiện của tâm hiển thị, gốc rễ là do tín niệm đối với Pháp giảm đi. Là người tu luyện tôi cần phải loại bỏ chấp trước này. Đệ tử chân tu không thể trốn tránh việc chứng thực Pháp. Pháp Luân Công mà chúng ta tu luyện là Đại Pháp tính mệnh song tu, sức khỏe và vẻ đẹp ngoại hình của người tu luyện là có được thông qua tu luyện, không phải là do mỹ phẩm mà có. Tất nhiên, nếu nơi làm việc hiện đại yêu cầu phải trang điểm thì lại là chuyện khác. Tôi đã tặng mỹ phẩm cho bạn bè và không thoa kem dưỡng trắng khi ra ngoài, như vậy tôi cảm thấy khuôn mặt mình tràn đầy sức sống cùng ánh mặt trời, cũng tiết kiệm được không ít thời gian để làm ba việc.

5. Nghe lời Sư phụ, dụng tâm cứu người

Dưới tác dụng của quy luật thành, trụ, hoại, diệt của vũ trụ, đạo đức nhân loại đã trượt dốc đến mức không còn là trạng thái con người nữa, các loại thiên tai nhân họa xảy ra dồn dập. Cứu người trong nguy nan là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp, là sự từ bi vô lượng của Sư phụ Lý Hồng Chí vĩ đại cấp cho thế nhân. Vô số sự thật đã chứng minh rằng trong loạn thế, những người tin Pháp Luân Đại Pháp hảo, tán đồng giá trị phổ quát “Chân-Thiện-Nhẫn”, thành tâm niệm chín chữ chân ngôn thì có thể xuất hiện kỳ tích bình an và may mắn trong nguy nan. Tuy nhiên, do sự dối trá và vu khống của Trung Cộng, nhiều người không minh bạch chân tướng Đại Pháp bị bức hại, không tin niệm chín chữ chân ngôn cứu mệnh, thì có thể gặp phải vận mệnh bị đào thải trong nguy nan. Tôi hiểu thiên cơ, không thể thấy chết không cứu, nhưng làm thế nào để thuận lợi cứu người dưới sự bức hại của tà Đảng là vấn đề mà tôi thường suy nghĩ. Sau khi trải qua nhiều khổ nạn và tĩnh tâm học có hệ thống các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi dần dần minh bạch, không có hình mẫu hay đường tắt nào để cứu người, không ai có thể đảm bảo rằng những gì bạn làm là an toàn, chỉ có tĩnh tâm học Pháp tốt, minh bạch Pháp lý, trừ bỏ nhân tâm, tạp niệm, chúng ta mới có thể bình an làm tốt việc cứu người. Không hề có khuôn mẫu, người khác làm được tốt, bạn không nhất định làm được, chỉ cần nghe lời Sư phụ, học Pháp tốt, phát chính niệm tốt, coi việc giảng chân tướng, khuyên tam thoái trực diện là phương thức chủ yếu để thức tỉnh thế nhân. Nếu các đồng tu cần phối hợp trong việc cứu người thì tự mình hãy coi như việc của mình mà tận lực phối hợp tốt.

Tôi kết hợp việc giảng chân tướng với cuộc sống thường nhật, dù ở đâu cũng ấp ủ việc cứu người, chỉ cần gặp người có duyên liền bắt chuyện, khuyên tam thoái, phơi bày chân tướng Đại Pháp bị bức hại, bảo họ ghi nhớ trong tâm chín chữ chân ngôn. Tôi ở nhà chăm sóc người già, ít có thời gian ra ngoài nên tận dụng thời gian ít ỏi khi đi dạo hoặc làm việc, không bỏ lỡ người có duyên mà tôi gặp, người mà tôi có thể trò chuyện, và tôi muốn cứu vị ấy. Những người như vậy sau khi tôi giảng chân tướng liền thông và lựa chọn tam thoái.

Năm nay, tôi gặp hai người từng được tôi giảng chân tướng và làm tam thoái, họ đang điều trị bệnh nặng nhưng không ai nhớ đến lời tôi dặn dò: thành tâm kính niệm chín chữ chân ngôn, do vậy họ vẫn chịu thống khổ trong khổ nạn. Hướng nội tìm, tôi phát hiện trước đây vì vội nên không kịp giải thích cho họ những điều tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp. Cứu người không chỉ là làm tam thoái ở bề ngoài, chỉ có giúp mọi người thực sự minh bạch chân tướng thì mới có thể cứu người. Tôi buông bỏ tâm sợ bị bức hại và phát tài liệu giảng chân tướng cho những người đã lựa chọn làm tam thoái để họ về nhà có thể xem kỹ hơn và thực sự minh bạch chân tướng. Những người biết sử dụng máy tính sẽ được tôi tặng một USB giảng chân tướng. Đối với những người thân và bạn bè thân thiết, tôi không ngại đi xa đưa tài liệu giảng chân tướng để họ thấy rõ lợi ích của Đại Pháp. Đối với những người ít có duyên tiếp xúc mà thực sự không có cơ hội giảng chân tướng trực diện, nếu biết số điện thoại của họ thì tôi có thể giao phó cho các đồng tu có năng lực giảng chân tướng. Chỉ cần họ hiểu được tình huống bức hại tà ác đối với các học viên Pháp Luân Công, họ sẽ âm thầm hợp tác vạch trần tà ác.

Giảng chân tướng cứu người đến nơi đến chốn thì cũng có thể thấy được hiệu quả thực sự của việc mang lại lợi ích cho thế nhân. Có rất nhiều ví dụ về phương diện này, đây là một ví dụ:

Tôi có người bạn bị ung thư, tôi khuyên anh niệm chín chữ chân ngôn, và in ra những trường hợp về những người đã khỏi bệnh sau khi niệm chân ngôn cho anh xem. Mặc dù trước đây, anh đã đồng ý làm tam thoái, nhưng có lúc tôi vẫn nghe anh công khai nói điều tốt đẹp về tà Đảng, tôi bèn đưa “Cửu Bình” cho anh xem. 20 ngày sau, tôi lại đến thăm anh, anh vui vẻ cười ha ha nói với tôi: “Ngày nào tôi cũng niệm chín chữ chân ngôn, bây giờ vị giác đã khôi phục rồi, lượng đường huyết và huyết áp không còn cao nữa.” Nói đến tà Đảng, anh nói: “Cái thứ đó, đừng nói đến nó nữa!” Người bạn này còn hỏi xin tôi cuốn “Chuyển Pháp Luân”, anh đọc hết một lượt thì cả gia đình cũng như các anh chị em của anh đều làm tam thoái.

“Tây Du Ký” ghi lại một câu chuyện tu luyện hoàn chỉnh, trong đó Đường Tăng nói thế này: “Nhân thân nan đắc, Trung Thổ nan sinh, Chính Pháp nan ngộ. Toàn thử tam giả. Hạnh mạc đại yên” (tạm dịch: Thân người khó được. Cơ hội sinh ra ở Trung Thổ thật khó có được. Đắc được Chính Pháp thật khó. Được cả ba điều. May mắn lắm thay.” Kiếp này có thể tu luyện trong Đại Pháp vũ trụ là điều may mắn nhất trong kiếp nhân sinh của tôi, có được Đại Pháp là tài phú quý báu nhất đời tôi. Ở đây, tôi chân thành mong thế nhân, những ai may mắn được nghe đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng: Nếu có thể trân quý cơ duyên này, nghe minh bạch chân tướng về cuộc bức hại của ác đảng đối với Pháp Luân Đại Pháp, nhận thức rõ ràng sự tà ác của Trung Cộng, lựa chọn thoái xuất khỏi các tổ chức của ác đảng thì có thể trong thiên tai nhân họa của thời mạt hậu này mà được Đại Pháp cứu độ, lựa chọn một tương lai bình an, tốt đẹp cho bản thân và gia đình.

Một mạch đi tới, mỗi một lần thành công đều không tách rời sự gia trì từ bi cùng điểm ngộ cẩn thận của Sư tôn! Đệ tử vĩnh viễn biết ơn hồng ân hạo đãng của Sư tôn! Cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của các đồng tu!

(Chịu trách nhâm biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/10/457829.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/18/210355.html

Đăng ngày 16-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share