Bài viết của Vô Trần, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-08-2023] Tôi là một học viên mới may mắn đắc Pháp vào năm 2019. Kỳ thực, từ năm 1997 đã có một đồng nghiệp ở Tứ Xuyên nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi còn tin vào Phật giáo của Phật Thích Ca Mâu Ni và đã tranh luận với đồng nghiệp rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại thấy ngộ tính của tôi lúc đó quá kém, khiến tôi lãng phí hơn 20 năm rồi mới thực sự bắt đầu tu luyện.
Sư phụ vẫn luôn quản tôi
Tôi là người sinh ra đã khổ, cha tôi qua đời từ lúc tôi còn ở trong bụng mẹ, sau đó mẹ tôi tái hôn. Nhưng khi tôi lên 6 tuổi, mẹ tôi lại bỏ rơi tôi. Tôi nhớ khi tôi 10 tuổi, để có tiền đóng học phí, tôi đã phải làm đủ mọi việc, từ nhặt phân bò, đào dược liệu, đào gốc ngô và đan rổ. Có lần tôi làm sáu chiếc rổ để đổi lấy sáu chú thỏ con, tôi định nuôi chúng lớn rồi bán lấy tiền đóng học phí. Sau một thời gian, sáu chú thỏ con đã lớn, tôi nhìn chúng, trong lòng cảm thấy rất vui. Một hôm tôi đi học về, cha dượng bảo tôi tới ăn thịt, tôi sửng sốt hỏi ông ăn thịt gì. Ông ấy nói: “Ăn thịt thỏ đi.” Cha dượng của tôi đã giết cả sáu con thỏ của tôi và làm một nồi thịt hầm lớn. Tôi cảm thấy rất tức giận và đau lòng. Tôi đã khóc rất nhiều.
Trong khi cha dượng và người em trai (cùng mẹ khác cha) đang vui vẻ ăn uống, tôi đã một mình uống rượu. Không biết tôi đã uống bao nhiêu, sau đó tôi lại lấy một chai rượu vừa uống vừa đi ra khỏi nhà. Vô tình tôi đến một nơi gọi là “Mương quỷ treo cổ.” Cái tên này xuất phát từ một câu chuyện kể rằng trước đây có người đã tự tử tại nơi đó. Đó là một con mương lớn, sâu khoảng 4 mét. Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi đã rơi xuống mương.
Lúc tôi đi rời khỏi nhà, ba con chó ở nhà đã bám theo tôi; khi tôi ngã xuống mương, ba con chó vẫn ở trên canh giữ. Tôi nằm dưới mương suốt hai ngày một đêm. Sau đó, có môt người bạn cùng lớp của tôi đi ngang qua, thấy đàn chó của tôi đều ở đây nên chạy lại xem. Thấy tôi nằm dưới mương, gọi tôi cũng không thấy trả lời, bạn cùng lớp tưởng tôi đã chết nên muốn đi xuống mương xem nhưng lũ chó không cho cậu ấy lại gần tôi. Bạn cùng lớp không còn cách nào khác đành phải quay lại tìm người nhà tôi, họ đã đưa tôi đến bệnh xá trong làng. Tôi đã ngủ trong bệnh xá ba ngày không tỉnh dậy, sáu ngày không thể cử động. Sau khi đắc Pháp, nghĩ lại chuyện này, tôi thực sự cảm thấy rằng lúc đó Sư phụ đã quản tôi rồi, nếu không có Sư phụ thì tôi đã chết từ lâu rồi.
Tôi bỏ nhà đi vào năm 14 tuổi và đã phiêu bạt khắp nơi, làm việc ở công trường, đòi nợ thuê, trộm cắp, đánh nhau. Ở công trường tôi bị người khác ghét bỏ vì còn quá nhỏ và yếu, không làm được việc nặng; khi đẩy xe rùa, nó thường bị lật vì tôi không điều khiển được xe. Có lần nhóm chúng tôi đi đòi nợ, tất cả lao vào đánh đập con nợ, sau đó những người tham gia đều bị phạt tù, tôi thì bị phạt một năm tù. Hết hạn tù, nhà tù không chịu thả tôi ra vì tôi đã không thể trả tiền ăn. Tôi nói tôi không có tiền để trả, họ liền bảo tôi hãy gọi người thân đến đón. Tôi nói tôi không có người thân, tôi đồng ý sẽ làm việc cho họ để bù vào số tiền đang nợ và từ bây giờ sẽ không ăn gì nữa. Tôi đã không ăn uống gì trong suốt 5 ngày, trong khi vẫn phải làm việc. Chứng kiến tôi như vậy, nhà tù quyết định thả tôi ra. Nhìn lại, tôi thấy người bình thường năm ngày không ăn không uống thì không thể sống sót, chưa kể còn phải làm việc nữa. Sư phụ đã giúp đỡ tôi. Sư phụ đã chăm sóc tôi. Con xin cảm tạ Sư tôn!
Một lần khác, vì trộm đồ nên tôi đã phải bỏ trốn, đi bộ dọc theo đường sắt hơn 20 ngày, từ ga Quảng Châu, đi dọc tỉnh Quảng Đông và tới Hành Dương, tỉnh Hồ Nam. Ở Hành Dương, tôi bám vào toa tàu trong khi tàu đang chạy, nhưng vì bám không chặt nên bị hất văng ra ngoài, cuối cùng tôi rơi xuống dưới bờ kè đường sắt, nếu lúc đó rơi vào gầm tàu tôi đã mất mạng rồi.
Tôi là người tin vào Phật giáo trong suốt hơn 20 năm, có thể coi là một cư sĩ. Tuy nhiên, trong thế giới tàn khốc ngày nay, không còn tiêu chuẩn đạo đức nữa, người người đều coi nhau như kẻ địch. Niềm tin vào Phật giáo cũng không thể khiến tôi cải biến được. Cuộc đời tôi là một mớ hỗn độn, sức khỏe cũng tệ hại, có lần tôi suýt chết vì uống rượu quá say.
Không còn gia đình nên ở tuổi vị thành niên tôi đã phải một mình vật lộn ngoài xã hội, phải chịu đói chịu lạnh, dẫn đến khắp thân đều là bệnh. Tôi bị bệnh thấp khớp, vào những ngày mùa Xuân và mùa Thu hoặc những ngày mưa gió, khắp thân liền đau nhức; tôi cũng bị viêm phổi, chỉ cần bị cảm mạo một chút liền ho tới mức cả đêm không ngủ được. Một lần, bệnh viêm thận của tôi phát tác, đi tiểu ra máu. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng dùng thuốc, dù mắc bệnh gì cũng chưa bao giờ đi khám bệnh, đều là tự mình chịu đựng và tự mình vượt qua. Nhưng bệnh viêm thận lần này quá nặng và đau đớn vô cùng. Tôi đã không thể đi lại, sau nhiều ngày tình hình không có chút cải thiện nào. Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã nhờ người dân làng đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi khám xong, bác sĩ nói tôi cần phải nhập viện ngay và yêu cầu tôi thanh toán trước. Tôi hỏi bao nhiêu, ông ấy nói trước hết nộp 10.000 nhân dân tệ. Vào những năm 1990, 10.000 nhân dân tệ không phải là con số nhỏ. Tôi nói mình không có tiền. Bác sĩ liền hạ xuống còn 8.000 nhân dân tệ, nhưng tôi nói tôi thực sự không có tiền. Sau đó, bác sĩ nói: “Vậy thì có thể chỉ cần 4.000 nhân dân tệ để mua một số loại thuốc.” Nhưng ngay cả số tiền này tôi cũng không có. Cuối cùng, tôi nói với người dân làng: “Bỏ đi, chúng ta quay về thôi.” Tuy nhiên, dần dần, tôi đã tự phục hồi một cách kỳ diệu.
Vào thời điểm đó, tôi vẫn được coi là một Phật tử, nhưng tôi vẫn hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trộm cắp và làm nhiều điều xấu khác. Như vậy có giống một đồ đệ Phật giáo không? Bây giờ nghĩ lại, đúng là Phật giáo từ lâu đã không thể độ nhân được nữa. Đúng như Sư Phụ đã giảng:
“Thích Ca Mâu Ni giảng rằng, đến thời mạt Pháp, tăng nhân trong chùa tự độ đã rất khó, huống nữa là cư sỹ, càng không có ai quản.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Sau khi đắc Pháp, thân tâm có sự chuyển biến to lớn
Chớp mắt nửa đời người đã trôi qua. Tôi vẫn lạc lõng và bất lực, cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, không thể tìm thấy mục đích sống và không còn hy vọng. Đúng lúc này, vào năm 2019, cuối cùng tôi đã có một cuộc gặp gỡ tưởng chừng như tình cờ nhưng thực ra lại là định mệnh.
Tôi nhớ rõ đó là một buổi chiều khi tôi đang ở trên xe bán dưa hấu. Một người phụ nữ đến mua dưa hấu, cô ấy đưa cho tôi vài tờ tiền có ghi nội dung chân tướng. Sau đó cô ấy bảo tôi đọc những chữ trên tờ tiền đó: “Chân, Thiện, Nhẫn.” Tôi cảm thấy cô ấy rất thân thiết, tôi liền nói: “Những tờ tiền này thật tốt.” Cô ấy nói: “Tất nhiên rồi, và người sử dụng những tờ tiền này sẽ được ban phước. Họ sẽ nhận được phước lành vì đã minh bạch chân tướng.” Sau đó cô ấy giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi nói: “Trước đây em đã từng nghe nói về Đại Pháp. Có người đã từng giới thiệu với em vào năm 1997, sau đó cũng có nhiều người khác nói với em về môn tu luyện này. Sau đó em hỏi họ có sách để đọc không, họ đều nói rằng sách rất hiếm và họ không có sách. Hôm nay chị có cuốn sách để em có thể đọc được không? Em muốn xem liệu nó có thực sự tuyệt vời như vậy không.” Cô ấy nói: “Có sách.”
Sau đó cô ấy thực sự đã mang đến cho tôi một cuốn “Pháp Luân Công” vào ngày hôm sau, tôi đã dành vài ngày để đọc sách. Sau đó cô ấy lại đưa cho tôi cuốn bảo thư “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và nói với tôi rằng tôi nên đọc xong cuốn sách này trong thời gian ngắn nhất có thể. Kết quả là phải mất hơn một tháng tôi mới đọc xong. Cô ấy hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi nói đây là cuốn sách dạy người ta làm người tốt. Cô ấy nói: “Không đơn giản như vậy đâu. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa hơn.”
Sau đó, cô ấy đề nghị chúng tôi học Pháp và luyện công cùng nhau ít nhất một lần một tuần, tôi đã đồng ý. Cô ấy đối xử với vợ tôi rất tốt. Mỗi khi trong nhà có món ăn ngon, cô ấy đều mang một ít tới chia sẻ với chúng tôi. Cô ấy thường trò chuyện với vợ tôi và lắng nghe những câu chuyện ngày xưa của vợ tôi. Trong thời gian tôi đi công tác ở tỉnh khác, thỉnh thoảng cô ấy tới gian hàng của chúng tôi để cùng vợ tôi trông hàng, đồng thời nói với vợ tôi về sự trân quý của Đại Pháp. Họ đã trở thành bạn thân. Vợ tôi rất hoan nghênh cô ấy đến nhà chúng tôi để học Pháp. Sau đó, cô ấy đã mời một đồng tu khác đến học Pháp với chúng tôi tại nhà tôi. Từ cả hai đồng tu này, tôi đã thấy được sự vô tư vô ngã của các học viên Pháp Luân Đại Pháp, điều này đã giúp tôi có được chính tín vào Đại Pháp và củng cố ý chí tu luyện Đại Pháp của mình.
Sau khi cùng nhau học Pháp, chúng tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Điều này thực sự đã giúp ích cho tôi rất nhiều trong thời gian đó. Các đồng tu nói với tôi rằng học Pháp và luyện công theo nhóm là con đường mà Sư phụ đã để lại cho chúng ta, chỉ bằng cách đi theo con đường này, chúng ta mới có thể đạt được viên mãn, vì vậy chúng ta phải duy trì nó.
Sau khi kiên trì học Pháp nhóm một thời gian, tôi không thể bỏ cuốn sách Pháp xuống được nữa. Mọi vấn đề về sức khỏe của tôi đã không còn từ lúc nào chẳng hay. Tâm tính của tôi cũng đề cao lên rất nhiều và tính khí của tôi cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi thường hút hai đến ba gói thuốc lá mỗi ngày và mỗi lần tôi có thể uống rất nhiều rượu trắng, đến mức say không còn biết gì. Tôi cũng thường xuyên đánh nhau. Vợ tôi và tôi đều có hình xăm, tất cả hình xăm đều do tôi tự làm. Khi mọi người nhìn thấy tôi, họ sẽ biết tôi là loại người không dễ bị bắt nạt. Vì vậy, hầu hết mọi người đều không dám khiêu khích tôi và họ sẽ chọn cách tránh né tôi. Sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, tất cả mọi người đều muốn kết giao với tôi. Họ nói rằng tôi đã trở thành một người tốt. Khi tôi bán trái cây ở bên ngoài, những người khác thường mang đồ ăn thức uống cho tôi. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có thể tu luyện Đại Pháp.
Lần đầu tiên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, khi đọc đến Bài giảng thứ bảy, tôi đã có thể bỏ hút thuốc và bỏ rượu. Sau đó, tôi không bao giờ đánh nhau nữa và luôn nghĩ đến người khác trước. Một lần, trong khi đang đả tọa, tôi cảm thấy bản thân mình như đang bay lên, đầu chạm tới mái nhà. Tôi không dám mở mắt, sau đó lại thấy mình quay trở lại mặt đất. Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi thành một người khỏe mạnh, một người tốt, một người tốt hơn và thậm chí là một người phi thường.
Khoảng hai tháng sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi xảy ra mâu thuẫn với gia đình vợ. Tôi không thể giữ vững tâm tính của mình và đã uống một ít rượu mạnh. Sau đó tôi lái xe trở về nhà. Tôi lái xe rất nhanh trên đường cao tốc. Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói hét bên ngoài cửa sổ ô tô: “Chậm lại! Chậm lại! Bạn đang lái xe quá nhanh!“ Khi gần đến nhà, xe của tôi đâm vào hàng rào bảo vệ bên đường, nhưng cả tôi và xe đều không sao. Sư phụ đã bảo hộ cho tôi.
Vợ tôi cũng đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp
Vợ tôi cũng từng có tính khí rất nóng nảy. Trước đây chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy những cải biến lớn ở tôi sau khi tu luyện Đại Pháp, nên cô ấy cũng muốn học Pháp. Cô ấy không biết chữ nên đã nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ. Sau đó, cô ấy cũng như trở thành một con người khác và trở nên rất bao dung. Tất cả các loại bệnh tật mà cô ấy có trước khi tu luyện Đại Pháp giờ đây đều đã biến mất. Sư phụ cũng bảo đã bảo hộ cho cô ấy.
Vợ tôi có ngộ tính tốt hơn tôi và cô ấy luôn nhớ cầu xin Sư phụ giúp đỡ mỗi khi gặp khổ nạn. Sư phụ đã khai mở Thiên mục cho cô, cô ấy có thể nhìn thấy một số người và vật ở không gian khác. Cô nhìn thấy một con mắt to giống như được mô tả trong sách Chuyển Pháp Luân. Cô ấy nói nó rất to và đẹp, có lông mi dài và hai mí mắt. Có lần, khi tôi đang nằm trên giường, cô ấy nói rằng cô ấy không thể nhìn thấy tôi, thay vào đó, cô ấy chỉ nhìn thấy một quả cầu ánh sáng trắng ở nơi tôi đang nằm. Cô ấy nghe lời Sư phụ và luôn nhớ đến việc trợ Sư chính Pháp. Bất cứ khi nào gặp ai đó, cô ấy đều nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh niên của nó.
Một lần, chúng tôi đến chợ đầu mối lớn ở thành phố để mua hàng, sáng hôm đó, cô ấy đã giúp một số người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cô ấy cũng giúp đỡ tôi trong tu luyện. Khi tôi chơi điện thoại di động, cô ấy bảo tôi dừng lại và bảo tôi học Pháp nhiều hơn. Khi chúng tôi bán trái cây, nếu không quá bận, cô ấy sẽ bảo tôi vào trong xe để học Pháp, trong khi cô ấy một mình trông hàng. Tôi rất biết ơn sự hỗ trợ và giúp đỡ của cô ấy trong quá trình tu luyện của tôi!
Bởi vì chúng tôi có nhiều phương tiện đi lại nên khi các đồng tu cần một chiếc ô tô, chúng tôi sẽ tạm dừng kinh doanh và hỗ trợ hết mình. Những gì chúng tôi làm vẫn còn rất ít. Chúng tôi cần phải làm nhiều hơn nữa trong tương lai!
Tìm ra ý nghĩa thực sự của nhân sinh
Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi đã hiểu được mục đích thực sự của nhân sinh. Tôi hiểu rằng tất cả những tai họa và khổ nạn mà tôi gặp phải đều do nghiệp gây ra, là kết quả của những điều xấu mà tôi đã làm trong tiền kiếp. Hôm nay, tôi may mắn được Sư phụ cứu độ và tịnh hóa và trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi phải trân trọng cơ hội chỉ có một lần trong đời này!
Dưới sự thống trị của tà đảng Trung Cộng ngày nay, tiêu chuẩn đạo đức của con người đang xuống dốc nhanh chóng, và nền văn minh 5.000 năm huy hoàng đang bị hủy diệt hoàn toàn. Con người ta đang phạm đủ các loại tội ác như ma túy, cờ bạc, mại dâm, hối lộ, v.v. Hầu hết mọi người không tin vào Thần và bị đầu độc bởi những quan niệm hiện đại và chủ nghĩa vô thần. Tiêu chuẩn đạo đức của con người vốn đã ở dưới mức địa ngục và họ đang trên con đường tự hủy hoại chính mình. Là người tu luyện Đại Pháp, chúng ta nên chủ động từ bỏ những quan niệm hiện đại và quay trở về truyền thống, và chúng ta không nên hài lòng với việc chỉ nghĩ rằng mình tốt hơn người thường một chút. Chúng ta phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân tuân theo những yêu cầu của Sư phụ, làm mọi việc theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, nỗ lực tu luyện chân chính và vững chắc, theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ và viên mãn cùng Sư phụ quay trở về.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/10/463948.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/6/212368.html
Đăng ngày 10-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.