Bài viết của Mộc Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-06-2023] Tôi là một đệ tử Đại Pháp lâu năm, đắc Pháp từ năm 1996, năm nay tôi 65 tuổi. Hồi tưởng lại chặng đường những năm tu luyện đã qua, trong tôi ngập tràn cảm xúc, không từ ngữ nào có thể diễn tả được ân từ bi cứu độ của Sư tôn. Tôi muốn viết ra những trải nghiệm của bản thân để hồi báo lên Sư phụ và chia sẻ với mọi người về sự trân quý cũng như vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Tuổi thơ khốn khổ, tuổi trẻ vô vọng

Tôi sinh ra trong một gia đình cán bộ bình thường. Cha tôi là cựu quân nhân, sau khi xuất ngũ trở về ông công tác ở xã cho đến khi nghỉ hưu, còn mẹ tôi là nhân viên bệnh viện. Khi tôi lên 8 tuổi, Cách mạng Văn hóa bắt đầu, cha tôi khi đó đang làm chủ nhiệm hợp tác xã, trong phong trào này ông đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) coi là theo con đường tư bản chủ nghĩa, bị bắt phải đội mũ cao và đi diễu phố hàng ngày. Ông phải chịu sự tra tấn dã man và sỉ nhục thậm tệ.

Vì nguyên nhân gia đình, chúng tôi đã bị những người xung quanh ngược đãi. Ở trường, tôi không được phép tham gia bất kỳ hoạt động nào, cả lớp đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị. Trên đường đi học về, một số bạn cùng lớp còn thường ném đá vào tôi. Lớn lên trong môi trường đầy ác ý như vậy, tôi ngày càng trở nên sống nội tâm. Tôi không có mục tiêu, cũng không tìm thấy mục đích và ý nghĩa của cuộc sống.

Năm 19 tuổi, tôi bắt đầu nuôi hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn sau khi tìm được việc làm. Tuy nhiên, chưa đầy ba tháng sau đó, tôi bị tai nạn xe hơi. Vụ tai nạn đó khiến tôi bị gãy xương đùi, xương ức và xương sống. Bác sỹ chẩn đoán rằng tôi sẽ bị liệt nửa người.

Tôi phải nằm viện trong một năm rưỡi. Rất may là tôi không bị liệt nửa người như lời bác sỹ. Lúc đầu tôi dùng nạng đôi, rồi dần dần chuyển sang nạng đơn, cuối cùng tôi cũng đứng dậy và đi lại được. Nhưng khi đứng lâu hay ngồi lâu, thắt lưng tôi sẽ rất đau. Tuy không bị liệt nhưng không ngày nào tôi không cảm thấy đau ở đâu đó trên cơ thể. Sau đó, tôi còn bị loét tá tràng, mỗi ngày tôi uống mấy gói thuốc Đông y lớn cũng không thấy đỡ.

Tôi còn trẻ nhưng hàng ngày phải sống trong sự giày vò của bệnh tật và mất hết hy vọng vào cuộc sống. Tôi thường tự hỏi tại sao số phận lại bất công với mình đến vậy. Tôi thực sự không hiểu tại sao con người lại khốn khổ đến thế. Mục đích của con người khi đến thế giới này là gì? Tôi không thể tìm được câu trả lời. Trong lòng tôi cảm thấy thật cay đắng, chưa bao giờ tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc.

Thân tâm được tịnh hóa nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Vào cuối những năm 80, khí công trở nên vô cùng phổ biến ở Trung Quốc. Vì vấn đề sức khỏe, tôi cũng thử một số môn khí công, tiêu tốn khá nhiều tiền, nhưng sức khỏe của tôi vẫn không cải thiện đáng kể.

Cuối cùng, bước ngoặt của cuộc đời tôi cũng đã đến, đó là vào tháng Hai năm 1996. Chồng tôi chưa bao giờ đi công tác nhưng năm đó thế nào công ty lại cử anh đi. Khi đó chồng tôi tình cờ đi ngang qua nhà một người thân và quyết định đến thăm họ. Người cháu họ đã tặng cho anh ấy hai cuốn sách là Chuyển Pháp LuânPháp Luân Công, và chồng tôi đã đọc hết cả hai cuốn sách khi ngồi trên tàu. Khi về đến nhà, anh nói với tôi: “Hai cuốn sách này giải đáp mọi thắc mắc của em đấy. Mau đọc đi nhé.“ Lúc đó tôi có phần chưa tin, không lẽ trên đời còn có cuốn sách như thế sao. Tôi phải đọc mới được.

Hồi đó con tôi mới một tuổi, tôi phải đi làm toàn thời gian, về nhà lại nấu nướng, giặt giũ rất bận, nhưng tôi vẫn dành cả ngày để đọc hai cuốn sách. Càng đọc tôi càng thích đọc hơn. Tôi vui mừng đến mức không thể ngủ được. Tôi cảm thấy như mình đã biến thành một người mới. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi cảm thấy bầu trời tươi sáng hơn. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tuyệt diệu của vạn vật trên thế gian.

Từ đó trở đi, tôi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hào hứng giới thiệu Đại Pháp cho tất cả những người xung quanh và nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp. Thông qua việc học Pháp và luyện công, cả thân và tâm của tôi đã có những thay đổi đáng kể. Trước khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi bị loét tá tràng và hàng ngày phải uống rất nhiều thuốc, điều đó khiến mặt tôi đầy những vết nám đen. Nhưng chúng đã biến mất không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, và các bệnh khác của tôi cũng thế. Thấy da mặt tôi láng mịn và hồng hào, nhiều người đã đến gặp và hỏi tôi cách làm để có được làn da như vậy. Tôi nói với họ: “Tôi không sử dụng bất kỳ sản phẩm nào đâu, đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công đấy.” Tất cả họ đều thốt lên rằng điều đó thật tuyệt vời! Vì vậy, nhiều người đã có cơ hội biết đến Đại Pháp và bước vào tu luyện.

Về phương diện tâm tính, tôi cũng có nhiều cải thiện đáng kể. Ở cơ quan, tôi là trưởng phòng quản lý nhân sự và tài chính. Trong mắt những người bình thường, đây là một vị trí đáng ghen tị. Nhân viên thường đến nhà tôi để đưa tiền và quà vì muốn nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng là người tu luyện, tôi luôn tự nhủ mình cần tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hiểu rõ rằng quyền hành trong tay tôi không được dùng để mưu cầu lợi ích cá nhân mà tôi cần luôn nghĩ đến nhu cầu của người khác trước. Vậy nên, tôi lịch sự từ chối và nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã dạy chúng tôi trở thành người tốt. Tôi nói với mọi người rằng tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì họ đưa, tặng cho tôi và tôi sẽ chấp thuận đề nghị của họ theo quy định miễn là đề xuất đó hợp pháp, hợp quy định và hợp lý.

Một số nhân viên đánh giá cao tôi nhưng những người khác lại không hiểu tôi. Họ không tin ngày nay vẫn có người không muốn nhận quà, không cần tiền. Một lần, có hai nhân viên muốn con cái tiếp quản vị trí của họ sau khi họ nghỉ hưu, nhưng đơn của họ không được cấp trên đồng ý. Hai nhân viên này nghĩ việc không thành là do chưa tặng quà cho tôi. Có người biết rõ về tôi bảo với họ rằng tôi không nhận quà của người khác vì tôi là người tốt nhưng họ không tin. Thế là hai gia đình này mua những món quà đắt tiền, đến đặt vội ở nhà tôi rồi rời đi.

Ngày hôm sau, tôi trả lại quà cho họ và giải thích với từng người rằng tôi sẽ thảo luận vấn đề của họ với cấp trên. Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng đề xuất của họ đã được chấp thuận. Hai gia đình hào hứng nói: “Bây giờ chúng tôi tin rằng trên đời thực sự có người tốt như vậy”. Sau sự việc này, một trong hai cặp vợ chồng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng hồng Pháp cho bố tôi. Ông thích hút thuốc lá, mỗi ngày hút đến hai bao rưỡi, ông cũng nghiện rượu nặng, ngày nào cũng phải có ba bữa rượu, không có rượu quả là ăn không thấy ngon. Bố tôi mắc bệnh tim mạch vành, cao huyết áp, hen phế quản và nhiều bệnh khác trong nhiều năm. Trước đó, ông cũng đã từng tập các môn khí công nhưng sức khỏe của ông không được cải thiện. Tôi nói với ông: “Bố ơi, bố tập Pháp Luân Công đi.” Bố tôi liền đồng ý đến nhà tôi để xem băng hình Sư phụ giảng.

Sau khi xem Sư phụ giảng về hút thuốc, ngày hôm sau ông đã ngừng hút thuốc và uống rượu. Tôi hỏi ông tại sao đột nhiên ông không hút thuốc, không uống rượu nữa, ông có vẻ xấu hổ và nói: “Hút thuốc trong miệng có mùi lạ, còn uống rượu trong miệng lại có mùi như nước rửa bát, khó uống lắm”. Từ đó, bố tôi đã bỏ được chứng nghiện thuốc lá và rượu kéo dài hàng chục năm, sắc mặt của ông cũng càng ngày càng tốt lên.

Khi Sư phụ giảng về việc đề cao tâm tính, Ngài nói về một học viên bị ô tô đâm. Niệm đầu của người học viên này là bà không hề hấn gì và bà đã không đòi tiền người tài xế tông vào mình. Sau khi xem xong bài giảng này, bố tôi bị xe máy đâm khi đang đạp xe trên đường về nhà. Khi đó ông đã ngoài 70 tuổi rồi. Nhớ lại lời Sư phụ giảng, ông bèn đứng dậy khỏi mặt đất và tin rằng mình sẽ ổn.

Người đàn ông lái xe máy hỏi bố tôi: “Bác có sao không? Hay bác đến bệnh viện để kiểm tra đi.” Bố tôi trả lời: “Tôi vẫn có thể đi được, không sao. Còn anh thế nào?” Người đàn ông hỏi địa chỉ và chở bố tôi về nhà. Ngày hôm sau, anh ấy còn mang trái cây đến cho bố tôi, nhưng bố tôi không nhận và bảo anh ấy mang về. Các thành viên khác trong gia đình tôi không thể hiểu nổi và cho rằng bố tôi thật ngốc. Bố tôi nói: “Nếu không có Sư phụ bảo hộ, liệu tôi có còn sống được không?” Qua sự việc này, tôi một lần nữa chứng kiến lòng từ bi của Sư phụ và sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp!

Giới thiệu Đại Pháp tới cộng đồng

Chồng tôi và tôi quyết định nói với mọi người về một môn tu luyện tốt như vậy càng sớm càng tốt để nhiều người hơn có thể được thụ ích từ Đại Pháp. Vậy nên, chúng tôi đã giới thiệu Đại Pháp với bạn bè, người thân, và nhiều người đã bước vào tu luyện. Theo đó, gia đình chúng tôi đã thành lập nhóm học Pháp đầu tiên trong vùng. Chúng tôi đến công viên vào buổi sáng để luyện công và cùng nhau học Pháp tại nhà vào buổi tối.

Khi số học viên tăng lên, chúng tôi đã giúp các đồng tu thành lập một số điểm học Pháp luyện công khác. Mặc dù thu nhập của gia đình tôi không cao và có hai con nhưng chúng tôi vẫn tiết kiệm tiền để mua máy phát nhạc luyện công và một số thiết bị liên quan cho tất cả các điểm luyện công trong khu vực, điều đó đã tạo điều kiện cho nhiều người dân địa phương đắc Pháp hơn.

Chúng tôi cũng lặng lẽ mua Tivi màu, xe máy, VCR, DVD và các thiết bị cần thiết khác để hồng truyền Pháp Luân Đại Pháp tới những vùng nông thôn xa xôi. Chúng tôi đã đến nhiều thôn làng, vì ban ngày bận đi làm nên chúng tôi chỉ có thể đi vào buổi tối, có khi đi xa cả trăm dặm nhưng chúng tôi không cảm thấy mệt, thấy khổ. Chúng tôi chỉ nghĩ làm cách nào để có thể cho nhiều người hơn nữa biết đến vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Có rất nhiều câu chuyện cảm động. Tôi còn nhớ ở làng bên có một cậu bé 8 tuổi mắc bệnh bạch cầu. Gia đình đã tiêu hết tiền tiết kiệm để chạy chữa nhưng vẫn không thể chữa khỏi bệnh cho cậu bé. Mẹ của cậu muốn thử vận may bằng cách tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng con. Một ngày tại điểm luyện công, cậu bé đột nhiên nôn ra máu. Khi đó, ai cũng sợ hãi vì mọi người chỉ mới đắc Pháp nên chưa hiểu rằng đây là Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho cậu bé. Sau khi cậu bé ngừng nôn, cháu nói: “Mẹ ơi, con đói. Con muốn ăn.“ Từ khi bị bệnh, cậu bé chưa bao giờ thấy thèm ăn, sắc mặt tái nhợt và toàn thân phù nề. Sau lần nôn ra máu đó, cậu bé khỏe dần lên mỗi ngày, rồi bình phục hẳn. Hơn 20 năm sau, cậu bé giờ đã trưởng thành, khỏe mạnh, lập gia đình và có con. Câu chuyện về cậu bé hồi đó làm chấn động làng trên xóm dưới.

Trong vòng khoảng ba năm, từ 1996 đến tháng 4 năm 1999, ngày càng nhiều người ở địa phương chúng tôi và các thôn làng lân cận tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người mắc bệnh nan y đã trở nên khỏe mạnh. Và ngày càng có nhiều người đề cao tư cách đạo đức và xem nhẹ danh, lợi, tình. Đây là lý do tại sao các học viên đã kiên trì tu luyện hơn 20 năm bất chấp cuộc bức hại đang diễn ra.

Giảng chân tướng

Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, chúng tôi đã mất đi môi trường để có thể tự do tu luyện. Đối mặt với sự bức hại áp đảo chưa từng có và những tuyên truyền vu khống, tôi tự hỏi bản thân liệu có điều gì sai khi trở thành một người tốt hơn và khỏe mạnh hơn không. Tôi không hiểu tại sao chính phủ lại cấm người dân tu luyện. Tôi tự nhủ rằng vì tôi được hưởng lợi từ Đại Pháp nên tôi sẽ nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi đọc các bài viết của các đồng tu kỹ thuật trên trang Minh Huệ, gia đình chúng tôi bắt đầu mua máy tính, máy in và các thiết bị khác để in tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi cũng phối hợp với các đồng tu để tham gia phân phát chúng. Lúc đầu, chúng tôi chỉ dám phát lẻ tẻ ở các thôn làng tương đối xa xôi. Sau đó, cùng với việc đề cao tâm tính và nỗ lực chung của các đồng tu trong khu vực, chúng tôi đã phát tài liệu cho hầu hết các hộ gia đình trong vùng.

Chúng tôi cũng khích lệ và giúp đỡ các đồng tu khác thành lập thêm nhiều điểm sản xuất tài liệu. Chúng tôi rất vui khi ngày càng có nhiều người trong khu vực thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó.

Tình hình đang phát triển tích cực thì vào một buổi tối tháng 9 năm 2007, tôi và ba đồng tu trong khi đang phát tài liệu giảng chân tướng ở huyện lân cận thì bị một người dân không hiểu chân tướng báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng ập đến, tôi và một đồng tu bị bắt giữ phi pháp và bị đưa vào trại tạm giam.

Có sáu người trong phòng giam. Trưởng phòng là một phụ nữ khoảng 60 tuổi, khi chúng tôi mới đến bà ấy rất tàn nhẫn với chúng tôi. Bà ấy giao việc dọn dẹp phòng giam cho chúng tôi và không cho người khác giúp đỡ. Chúng tôi không tranh cãi với bà ấy và dọn dẹp sạch sẽ hàng ngày. Cuối cùng, ngôn hành của chúng tôi đã khiến bà ấy cảm động. Một hôm, bà ấy bảo: “Chúng ta hãy thay phiên nhau trực nhật đi. Không thể để hai người họ làm mãi được.”

Các lính canh ở trại tạm giam yêu cầu những người trong phòng giam theo dõi chúng tôi và báo cáo lại. Sau khi đi báo cáo về, họ nói với chúng tôi: “Chúng tôi không làm bất cứ điều gì trái đạo đức. Chúng tôi đều nói hai cô rất tốt.” Về sau, trong số sáu người, ngoại trừ một người, còn lại tất cả đều đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Trong hơn 40 ngày bị giam giữ phi pháp đó, trại giam luôn có người mới đến. Ngày nào chúng tôi cũng giảng chân tướng, khuyên tam thoái, nói với họ cách trở thành người tốt. Chúng tôi cũng tập hợp những người đã minh chân tướng và tam thoái ngồi lại và cùng nhau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” trong nửa giờ, ba lần mỗi ngày vào buổi sáng, trưa, và tối. Sau khi được thả, chúng tôi được biết nhiều người trong số họ đã được giảm án hoặc được trả tự do.Tôi tin rằng có được điều này là nhờ họ tin vào vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và sẵn sàng làm người tốt từ tận đáy lòng.

Sau khi trở về nhà, phải mất ba tháng tôi mới mua một chiếc máy tính mới và lên mạng. Lúc đó, tôi muốn đăng danh sách những người trong trại giam đã thoái ĐCSTQ lên mạng, nhưng khi mới về lại chưa kịp viết ra, tôi không nhớ hết tên mọi người và tôi đã rất hối hận. Tôi chỉ biết tĩnh tâm và cầu xin Sư phụ giúp tôi nhớ lại. Kỳ diệu thay, khi tôi nhắm mắt lại, những cái tên lần lượt hiện ra trong đầu tôi, tôi xúc động chắp tay hợp thập và nói: “Con xin cảm tạ Sư tôn!” Tôi nhanh chóng lấy bút viết tên từng người ra rồi đếm, quả thực không thiếu một ai.

Trên đây là thể ngộ tu luyện của cá nhân tôi, nếu có điều gì sai sót, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/6/461126.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/27/211023.html

Đăng ngày 27-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share