Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2022] Nhìn lại nhiều năm tu luyện của mình, tôi nhận ra rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thực sự sợ hãi việc các học viên Pháp Luân Đại Pháp viết những bài báo để phơi bày cuộc bức hại.

Học viên Ling và tôi sử dụng các công cụ trò chuyện online để giảng chân tướng vào trước Thế vận hội Bắc Kinh năm 2008. Tuy nhiên, chúng tôi không chú ý đến việc phát chính niệm cũng như bảo mật cho mạng Internet và điện thoại di động.

Chúng tôi đã bị cảnh sát Internet theo dõi và bị bắt giữ tại nhà vào cùng một lúc. Nhà của chúng tôi đã bị lục soát. Hàng loạt các học viên ở ngoại ô cũng bị bắt giữ. Sau khi bị giam giữ phi pháp 6 tháng, tôi bị kết án 5 năm tù. Sáu học viên khác cũng bị kết án và ba người trong số đó đã qua đời vì cuộc bức hại. Vào thời điểm đó, các học viên thường bị kết án tối thiểu là 3 năm tù nếu họ nói không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã bị đưa đến nhà tù cấp tỉnh. Một nữ lính canh trung niên với dáng người thấp và tròn trịa đã la lối những người mới đến và ra lệnh cho chúng tôi vứt bỏ hết quần áo. Tâm sợ hãi của tôi nổi dậy. Tôi bị đưa đến một buồng giam nhỏ. Có bốn người vây quanh tôi và thay phiên nhau cố gắng “chuyển hóa” tôi. Tôi biết mình phải phơi bày những kẻ bức hại tôi.

Các nhà tù Trung Quốc chính là địa ngục trần gian. ĐCSTQ sử dụng mọi loại tội phạm để bức hại các học viên Đại Pháp lương thiện và vô tội, đặc biệt là những kẻ giúp đỡ và những kẻ phối hợp được giao nhiệm vụ “chuyển hóa” các học viên.

Các học viên kiên định phải chịu đựng sự đối đãi vô nhân tính, bao gồm nhục mạ, dẫn đến tình trạng kiệt sức, thống khổ, trầm cảm và sợ hãi. Nếu không có Pháp của Sư phụ Lý [Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp] thì sẽ cực kỳ khó để học viên vượt qua được. Mỗi ngày, tôi đều nhẩm Luận ngữ và những bài thơ trong Hồng Ngâm của Sư phụ. Sau đó, một học viên khác đã chuyền cho tôi một bản chép tay của sách Chuyển Pháp Luân. Nhờ có Pháp gia trì cho tôi, chính niệm của tôi đã xuất ra. Tôi không còn cảm thấy buồn rầu hay sợ hãi, tâm trí dần bình ổn và tôi bắt đầu giảng chân tướng cho các tù nhân.

9 tháng sau khi tôi bị bỏ tù, tôi bắt đầu viết nhật ký để phơi bày cuộc bức hại rõ ràng hơn. Tôi ghi chép lại những gì mình đã chứng kiến và học được. Tôi buồn rầu khi thấy các học viên bị bức hại trong tù. Một học viên tên là Mei đã khích lệ tôi viết về những trường hợp bị bức hại và nói rằng cô ấy sẽ giúp mang chúng ra khỏi nhà tù. Tôi đã viết một vài bài báo và trao chúng cho cô ấy. Sau khi tôi được thả, tôi thấy rằng chúng đã được đăng trên trang Minh Huệ.

Nhật ký của tôi ghi lại những sự kiện có thật trong buồng giam và phản ánh cách mà các học viên Đại Pháp bị ngược đãi. Điều này thậm chí đã làm giảm sự bức hại của các lính canh đối với tôi. Nhật ký của tôi bị tìm thấy trong một lần lục soát. Các lính canh đã đọc nó và thái độ của họ đã thay đổi.

Một lần khác, ngay sau dịp Tết Cổ truyền, một bản chép tay bài Kinh văn của Sư phụ Lý, một lá thư gửi đến lãnh đạo nhà tù và nhật ký của tôi đã bị tìm thấy trong một lần lục soát. Nữ lính canh đã đọc lá thư ấy và gọi tôi đến gặp mặt. Sau khi xác nhận được chính tôi là người viết, bà ấy bảo tôi không kể chuyện này với những người khác. Bà ấy cũng nói chuyện với người tù nhân chịu trách nhiệm trông chừng tôi, sau đó chỉ đơn giản là tịch thu các vật phẩm trên và hành xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Điều này đã khiến người tù nhân trông chừng tôi tức giận.

Tôi tự trách mình vì đã không bảo vệ tốt Kinh văn của Sư phụ. Tôi đã không thể ăn ngon trong vòng ba ngày. Tôi có thể bị biệt giam khi bị phát hiện có lưu trữ một trong các bài Kinh văn của Sư phụ. Học viên Zhou đã bị biệt giam 15 ngày sau khi bị phát hiện có lưu trữ một bản sao của một trong các bài Kinh văn của Sư phụ. Cô ấy từng bị biệt giam hai lần vì cùng một nguyên nhân đó. Học viên Xia bị biệt giam chỉ vì thức dậy vào lúc nửa đêm để phát chính niệm. Mùa đông ở khu vực đông bắc Trung Quốc rất giá rét và trong buồng giam lại không có thiết bị sưởi ấm nào. Cô ấy bị ép buộc phải ngồi trên sàn nhà bê tông trong bộ quần áo mỏng manh. Học viên Ying (ngoài 70 tuổi) đã bị phạt sau khi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Bà ấy bị ép buộc ngồi trong khoảng thời gian dài trong khi bị các tù nhân nhục mạ bằng lời.

Tôi đã viết ba quyển nhật ký trong suốt quãng thời gian ở tù. Một người tử tế đã giúp tôi lấy một ít giấy từ bên ngoài nhà tù, số giấy còn lại thì tôi tự mua. Khi một người được ra tù, quy trình khám xét là rất nghiêm ngặt và thậm chí cả số điện thoại di động cũng không được mang ra bên ngoài. Khi tôi sắp được thả, tôi liên tục phát chính niệm và các học viên khác cũng làm điều tương tự. Rốt cuộc, việc bất khả thi đã trở nên khả thi. Tôi đã mang được ra ngoài các quyển nhật ký, danh sách tên của những người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và các bài viết về cuộc bức hại. Thật đáng tiếc là một quyển nhật ký trong số đó của tôi đã bị chồng tôi xé mất. Tôi đã phải cẩn thận dán nó lại. Chồng tôi không cho phép tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi được thả ra từ một nhà tù lớn và dường như bị gửi đến một nhà tù nhỏ hơn. Vì vậy, tôi đã quyết định rời xa nhà một thời gian.

Nhờ sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi đã chắt lọc lại nhật ký của mình và đăng một số bài từ trong đó lên trang Minh Huệ. Sau đó, tôi giúp chắt lọc lại các trường hợp bị bức hại của các học viên địa phương, bao gồm những người đã qua đời vì cuộc bức hại. Tôi cũng viết một vài bài về việc các học viên đã phản bức hại trong tù ra sao, như là tuyệt thực. Những bài viết này đã góp phần phơi bày những kẻ hành ác và giảm thiểu bức hại. Tôi cũng viết vài lá thư gửi đến những người làm việc trong hệ thống pháp lý và các cục công an. Trong suốt quá trình ấy, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và giúp tôi loại bỏ đi rất nhiều nỗi sợ hãi. Tôi vô cùng biết ơn với sự bảo hộ của Sư phụ trong suốt những ngày tháng gian khổ ấy.

Trong những năm gần đây, vào những ngày mà được cho là nhạy cảm, các học viên thường bị sách nhiễu. Tôi cũng đã phơi bày những sự việc này. Tôi biết những kẻ có liên quan đều sợ bị phơi bày vì họ biết mình đang làm việc sai trái, bức hại những người tốt. Tôi không sợ họ. Khi họ tìm đến chỗ tôi, tôi luôn giảng chân tướng cho họ. Tôi không căm ghét họ, bởi vì họ đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ.

Xử lý những cuộc điện thoại sách nhiễu bằng chính niệm

Khi ĐCSTQ bắt đầu chiến dịch “xóa sổ”, cố gắng cưỡng ép các học viên ký tên vào cái gọi là “đơn cam kết”, vợ chồng tôi đã đến thăm gia đình của em gái tôi ở thành phố khác trong suốt kỳ nghỉ của chồng tôi. Vài ngày sau đó, anh ấy nhận được một cuộc gọi từ đơn vị công tác, hỏi rằng tôi đang ở đâu và khi nào chúng tôi trở về nhà. Ủy ban Chính trị và Pháp luật đứng đằng sau cuộc gọi này. Họ đã gọi lại vào ngày hôm sau. Chồng tôi đã quyết định rút ngắn chuyến đi. Ban đầu, tôi muốn ở lại lâu hơn một chút và vợ chồng em gái tôi cũng khuyến khích chúng tôi ở lại. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng mình không nên tránh né cảnh sát mà nên đối diện với họ. Chúng tôi đã rút ngắn chuyến đi và trở về nhà.

Tôi tưởng rằng mọi việc đã đâu vào đấy sau khi chúng tôi trở về nhà. Tuy nhiên, những cuộc gọi sách nhiễu cứ liên tiếp ập đến. Chồng tôi bị gây áp lực để bắt tôi ký tên vào “đơn cam kết”. Họ hứa sẽ cho chúng tôi tiền và giải quyết bất kỳ vấn đề nào nếu như tôi ký. Những cuộc gọi sách nhiễu làm xáo trộn cuộc sống bình thường của chúng tôi và khiến vợ chồng tôi rất áp lực. Chồng tôi căng thẳng và tâm tôi cũng nặng nề. Một bóng đen sợ hãi lại một lần nữa bao trùm lấy tâm trí tôi. Tôi trở nên nóng nảy và lớn tiếng. Chồng tôi cũng bắt đầu tìm lỗi ở tôi và mắng mỏ tôi. Sau đó, chúng tôi lại bắt đầu tranh cãi, càng tranh cãi thì chồng tôi càng căng thẳng hơn. Sau đó, tôi nhớ ra mình là một người tu luyện và bắt đầu trầm tĩnh lại, bất kể anh ấy có nói những lời nhục mạ tôi nặng nề đến đâu đi chăng nữa.

Sư phụ đã hết lần này đến lần khác dạy chúng ta hướng nội mỗi khi gặp mâu thuẫn. Tôi nhận ra rằng tôi đã quá buông lơi trong việc học Pháp và phát chính niệm. Kết quả là nhiều quan niệm người thường nổi lên trong tâm trí tôi, như là tâm sợ bị bức hại một lần nữa, sợ gây tổn hại cho gia đình chúng tôi, tâm an dật mạnh mẽ, tâm hiển thị và tâm lợi ích cá nhân. Tôi tự nhủ: có Sư phụ và Đại Pháp ở đây thì mình còn sợ gì nữa? Sao mình lại có thể sợ người thường được chứ? Nếu cảnh sát đến, mình cứ giảng chân tướng cho họ thôi.

Tôi tăng cường việc phát chính niệm để thanh trừ tất cả các nhân tố tà ác trong khu vực đang cản trở việc cứu độ chúng sinh, cũng như là tất cả đám hắc thủ, lạn quỷ và tà linh cộng sản đằng sau Ủy ban Chính trị và Pháp luật.

Khi tôi liên tục phát chính niệm, chồng tôi trầm tĩnh xuống và chúng tôi lại hòa hợp với nhau. Chồng tôi đã hứa sẽ không thay mặt tôi mà ký tên vào bất kỳ giấy tờ gì. Nhờ hồng ân của Sư phụ, chính niệm đã thanh trừ sự sách nhiễu của tà ác. Bất kể là họ sách nhiễu tôi ra sao, không ai có thể lay chuyển tâm kiên định mà tôi dành cho Sư phụ và Đại Pháp.

Chồng tôi hiện tại thường xem kênh truyền hình Tân Đường Nhân. Anh ấy minh bạch sự thật và thường nói với người khác những gì anh ấy biết. Môi trường tu luyện của tôi đang rất tốt. Việc này khiến tôi ngộ ra điều mà Sư phụ giảng: “Tu nội mà an ngoại” (Tinh Tấn Yếu Chỉ).

Miễn là chúng ta có Pháp trong tâm, bất kể chúng ta đối mặt với điều gì, chúng ta nên trước tiên xem mình là người tu luyện. Nếu chúng ta có chính niệm trong tâm, môi trường của chúng ta cũng sẽ trở nên đúng đắn.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/12/441161.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/14/211324.html

Đăng ngày 13-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share