Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-08-2023] Tôi sống ở vùng nông thôn, năm tay tôi 64 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã bước đến được ngày hôm nay. Con vô cùng cảm tạ sự cứu độ từ bi của Sư tôn.

Thuở nhỏ, tôi rất thuần khiết, thiện lương, vô tư không lo nghĩ, khi đến tuổi thiếu niên, tôi rất thích xem các bộ phim về tu Phật. Một ngày nọ, khi trở về nhà, tôi thấy cha tôi đang đọc một cuốn sách có tiêu đề là Chuyển Pháp Luân. Tôi cầm cuốn sách lên và xem qua, thấy cuốn sách này rất hay. Tôi đã dành vài ngày liên tục để đọc. Sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, rất nhiều thắc mắc của tôi trước đây không có lời giải, nay đã rõ ràng minh bạch. Cuối cùng tôi đã tìm ra được chân lý. Nước mắt tôi chảy dài trên mặt trong khi học Pháp. Đó là một sự chấn động, khắc cốt ghi tâm. Tôi thật sự may mắn. Từ đó trở đi, cuộc sống của tôi có sự thay đổi rất lớn, mỗi tế bào trong cơ thể đều vô cùng hạnh phúc. Tôi cảm thấy mọi thứ đều đơn giản và sáng tỏ. Tôi không còn lo âu nữa, nội tâm nhẹ nhàng hạnh phúc. Tôi có thể thiện đãi người khác mà không cần sự hồi báo, mỗi ngày đều đắm mình trong Phật ân.

Nhưng niềm hạnh phúc kéo dài không quá một năm, tà ác đã bắt đầu điên cuồng bức hại Đại Pháp, lan truyền tin đồn và vu khống phô thiên cái địa. Cuộc bức hại và áp lực khiến tôi ngạt thở. Cuối cùng đến một ngày, tôi đã rũ bỏ những xiềng xích trong tâm và quyết định bước đi trên con đường chứng thực Pháp. Vì tôi không có bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào, tôi chỉ viết tay các thông tin và phân phát hết các bản tài liệu mà tôi có thể viết. Một năm sau, các đồng tu đã thiết lập điểm sản xuất tài liệu và cuối cùng tôi đã có thể lấy tài liệu từ họ.

Ở nông thôn có rất nhiều việc phải làm, tôi còn có hai con đang đi học. Chồng tôi không cho tôi học Pháp và luyện công, vì vậy anh ấy tìm mọi cách để tìm ra lỗi và can nhiễu đến tôi. Một ngày nọ, tôi thức dậy vào buổi sáng để nấu ăn, còn chưa kịp nhóm lửa đã thấy chồng tôi từ trong phòng bước ra và nói “Cô đang nấu cái gì thế!” Anh ấy vừa nói vừa đập vỡ chiếc nồi. Sáng hôm đó chúng tôi không có bữa sáng.

Buổi sáng hôm đó, khi đi làm đồng về, tôi phải sử dụng bếp lò bên ngoài và một chiếc nồi cũ đã lâu không sử dụng để nấu bữa trưa. Sau khi nấu bữa trưa, tôi không ăn gì và quay trở lại đồng làm việc. Sau khi tôi về nhà, chồng tôi không ngừng chửi thề cho đến tận đêm. Tôi nói với anh ấy tôi học Pháp không có gì là sai cả. Những gì Đại Pháp tu luyện là Chân–Thiện–Nhẫn và trở thành một người tốt. Nhưng cho dù tôi nói gì, anh ấy đều không nghe, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Ngày hôm sau tôi chuẩn bị bữa ăn và đi làm như mọi khi. Buổi chiều làm xong việc chuẩn bị về nhà, tôi thấy anh ấy đánh xe bò tới, ném xe đạp của tôi lên xe và một mình đánh xe bò bỏ đi. Đất làm ruộng của chúng tôi xa nhà, khoảng bảy hoặc tám dặm. Khi tôi đi bộ về đến nhà, trời đã rất tối đến mức không nhìn thấy gì.

Vào ngày thứ ba, sau khi nấu ăn xong, tôi đi ra đồng làm việc. Chồng tôi đang làm cỏ, miệng không ngừng chửi bới và nguyền rủa. Tôi đã không ăn trong hai ngày, cảm thấy đói, mệt và khát. “Tôi đã sai ở đâu? Đại Pháp tu luyện Chân–Thiện–Nhẫn. Tôi không sai!” Tôi ném cây cuốc xuống và ngồi xuống đất, cảm thấy một sự khó chịu dâng lên trong tâm. Khi tôi cúi đầu xuống, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Vô tình tôi nhìn lên bầu trời và thấy Sư phụ đang dạy một bé gái những bài công pháp đầu tiên! Tôi thấy ngạc nhiên và vui mừng. Tôi nghĩ đó là do tôi bị lóa mắt. Tôi cúi xuống và lại nhìn lên, vẫn thấy cảnh tượng như vậy.

Tôi biết đó là Sư phụ đang điểm hoá cho tôi. Tôi nói với Sư phụ từ trong tâm rằng tôi biết ơn sự từ bi cứu độ của Ngài. Một lúc sau, chồng tôi nói với tôi: “Anh đã sai rồi!” Anh ấy kéo tôi dậy và nói: “Chúng ta đi về nhà thôi.” Cứ như vậy chúng tôi đã làm lành.

Một hôm tôi cầm thùng đi lấy nước và cần dùng đến chiếc thẻ mua nước. Trong thẻ còn 500 nhân dân tệ, nhưng tôi đã tìm ở nhà trong mấy ngày qua mà không thấy. Tôi nên làm gì đây? Lúc đó, tôi nghĩ đến Sư phụ và cầu xin Ngài giúp đỡ. Tôi nghĩ đến Pháp lý “Đại ban vận” và “Tiểu ban vận.” Sau hai ngày, tôi đột nhiên nhìn thấy chiếc thẻ, tôi nghĩ nó đã quay lại! Ngạc nhiên và vui sướng, lúc đó tôi đi vào phòng và chắp tay cảm tạ trước bức ảnh của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư tôn đã luôn luôn bảo hộ con. Tôi nhất định sẽ làm tốt ba việc trong thời gian ít ỏi còn lại.

Tôi đã vô cùng xúc động sau khi đọc các bài chia sẻ của các đồng tu. Tôi không biết đã bao nhiêu lần mình cầm bút lên rồi lại đặt xuống, muốn viết một bài chia sẻ về trải nghiệm của mình. Tôi luôn luôn cảm thấy mình rất bình thường và không có gì để chia sẻ. Hôm nay tôi đã lấy hết can đảm để kể lại hai câu chuyện ngắn và chia sẻ với các đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra nếu có điều gì chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/19/462094.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/23/210964.html

Đăng ngày 07-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share