Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-05-2023] Tháng 11 năm 2014, một cặp vợ chồng học viên nói với tôi rằng họ sắp chuyển đi và hỏi tôi có muốn tiếp quản cửa hiệu nhỏ của họ không. Họ nói cửa hiệu này thuộc một nhà máy sẽ chuyển địa điểm vào năm sau, vì vậy cửa hàng sẽ phải di dời. Tôi nghĩ mình nên tiếp quản vì tất cả chúng ta đều là học viên Đại Pháp. Có lẽ đây là an bài của Sư phụ.

Tôi đã vay một học viên khác một chút tiền và đã có thể mua lại cửa hàng vào giữa tháng 11. Tôi cũng đã trả lại tiền vay cho học viên đó.

Khi tôi thanh toán tiền thuê cửa hàng, người chủ nhà nói cửa hàng sẽ phải di dời vào tháng 7 năm 2015, vì vậy tôi sẽ phải tìm kiếm một địa điểm mới trong khi vẫn điều hành cửa hiệu này. Sau khi tìm kiếm một thời gian dài, tôi không thể tìm được một địa điểm khác. Tôi cảm thấy khó khăn chính là cơ hội để hướng nội tìm ra chấp trước của mình.

Một hôm, tôi nghĩ: “Bởi vì mình không thể tìm thấy một địa điểm khác, mình nên ngừng việc tìm kiếm này vậy. Khi đến lúc thì mình sẽ chuyển đi. Ngoài ra, không có gì là không thể giải quyết được, bởi vì chúng ta có Sư phụ. Mình chỉ cần để Sư phụ an bài.

Gần đến ngày chuyển cửa hàng, việc xây dựng sắp bắt đầu và điện, nước của cửa hàng bị cắt. Khi chuyện này xảy ra, tôi hoàn toàn buông bỏ chấp trước. Về đến nhà, tôi ngồi trên ghế sofa và lấy mọi thứ trong túi ra. Một mảnh giấy nhỏ rơi xuống sàn nhà. Tôi nhặt lên và thấy trên đó có thông tin về cho thuê nhà. Hóa ra đó là những gì tôi cần và địa điểm thì ngay bên kia đường nơi cửa hiệu của tôi. Tôi đã tìm thấy một địa điểm mới và việc kinh doanh có thể được tiếp tục. Mọi thứ đã được Sư phụ an bài.

Chi phí ban đầu mua cửa hiệu là 45.000 Tệ và chuẩn bị cho địa điểm mới hết thêm 19.000 Tệ. Tôi cũng phải sửa lại cửa hàng nên hết nhẵn tiền. Tôi suy nghĩ về việc kinh doanh trước khi đi ngủ. Đêm hôm đó, khi đang mơ ngủ, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ đến cửa hiệu của tôi. Sư phụ hỏi tôi việc kinh doanh thế nào và tôi trả lời rằng nó không được tốt lắm. Nhưng tôi nghĩ Sư phụ còn nhiều việc phải làm nên tôi nói: “Thưa Sư phụ, nó ổn ạ. Không có gì phải lo lắng đâu ạ.” Sư phụ mỉm cười. Sau đó Ngài nhặt hộp đựng tiền trong cửa hàng lên, nắm nó trong tay rồi đặt xuống.

Kể từ hôm đó, cửa hiệu của tôi kinh doanh rất khấm khá. Tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Điều đó tức là tôi phải kinh doanh trung thực, không bán bất kỳ hàng giả nào. Phía dưới bóng đèn trong cửa hàng, tôi treo một dải băng với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng in thông điệp giảng chân tướng lên mọi tờ tiền giấy mà tôi nhận được. Con trai tôi nhận được một công việc ổn định và tôi đã xin nghỉ hưu vào năm 2018.

Tôi từ chối hối lộ nhân viên

Giấy phép kinh doanh của cửa hàng, giấy chứng nhận an toàn vệ sinh và chứng nhận sức khỏe của tôi đều sẽ hết hạn vào giữa tháng 3 năm 2020. Một nhân viên từ phòng Quản lý thương mại và công nghiệp đã kiểm tra giấy tờ và nói với tôi rằng cửa hàng cần phải đóng cửa cho đến khi tôi nhận được các giấy phép mới. Vì vậy tôi đã đóng cửa hàng và nộp đơn xin cấp giấy phép. Hai tuần sau tôi đã nhận được giấy phép kinh doanh và chứng nhận sức khỏe. Giấy chứng nhận an toàn vệ sinh của cửa hàng trong trại thái đã xử lý xong và đang đợi chứng nhận. Tôi đã hỏi một nhân viên rằng nó sẽ được chứng nhận thế nào. Anh ấy nói: “Chị cần dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng và đảm bảo không có sản phẩn nào quá hạn.”

Một biểu chiều cuối tháng 3, tôi đến cửa hàng và bắt đầu dọn dẹp. Một nhân viên phòng Quản lý thương mại và công nghiệp đến. Tôi hỏi: “Anh đến từ phòng Quản lý thương mại và công nghiệp phải không? Có phải anh ở đây là để giải quyết việc chứng nhận giấy phép an toàn vệ sinh?” Anh ta không nói gì. Sau một lúc, anh ta hỏi: “Ai cho phép chị mở cửa hàng này?” Tôi đưa cho anh ta giấy tờ của mình, gồm giấy phép kinh doanh, chứng nhận sức khỏe và thông tin trên mạng về tình trạng đang đợi chứng nhận vệ sinh an toàn của tôi. Sau khi xem xét chúng, anh ta bảo tôi mang theo chứng minh thư đến văn phòng vào sáng hôm sau. Tôi hỏi anh ta liệu tôi có nhận được giấy chứng nhận không. Anh ta không nói gì thêm và rời đi.

Sáng hôm sau, tôi đi tới phòng Quản lý thương mại và công nghiệp. Nhân viên đó nói với Giám đốc: “Ngày hôm qua chị ta đã kinh doanh mà không có giấy chứng nhận an toàn vệ sinh. Chị ta sẽ bị phạt 50.000 Tệ.” Tôi đã sốc. Tôi đặt tất cả giấy tờ lên bàn và nói với vị Giám đốc: “Làm sao anh có thể phạt tôi chứ?” Vị nhân viên nói: “Vì những cửa hàng nhỏ như của chị, khoản thưởng 50.000 Tệ cuối năm của Giám đốc chúng tôi không còn nữa.” Tôi hỏi vị Giám đốc điều đó có đúng không, anh ta gật đầu. Tôi nói: “Đây không phải là lỗi của tôi, làm sao các anh phạt tôi 50.000 Tệ kia chứ?”

Tôi nghĩ mình là một người tu luyện và không nên tranh đấu với người thường. Vì vậy tôi nói với vị Giám đốc: “Tôi không thể trả 50.000 Tệ. Tôi chỉ có thể bán cửa hàng.” Vị nhân viên lập tức nói: “Không được. Nếu chị chuyển cửa hàng, tôi sẽ phạt chủ nhà của chị.” Tôi nói: “Chủ nhà sẽ không đưa anh 50.000 Tệ.” Anh ta nói: “Chúng tôi sẽ đưa ra tòa và người chủ sẽ phải thanh toán nó. Sau đó anh ta chắc chắn sẽ đòi tiền chị.”

Sau đó vị nhân viên rời khỏi văn phòng Giám đốc. Tôi nói với Giám đốc: “Giấy chứng nhận an toàn vệ sinh của tôi đang chờ được chứng nhận và anh ta sẽ không chứng nhận cho tôi nếu tôi không trả 50.000 Tệ. Tôi đã trả nửa năm tiền thuê cửa hàng, và nguồn hàng đã nhập vào trước thềm năm mới. Việc giao hàng đã bị trì hoãn vì dịch bệnh. Tất cả chúng đều sắp hết hạn.”

Tôi cũng tìm thấy một thông báo chính thức trên điện thoại của mình về việc hỗ trợ mở các cửa hàng và doanh nghiệp nhỏ từ Phòng thuế vụ, thương mại và công nghiệp của địa phương, thông báo nói rằng trong thời gian dịch bệnh, việc phát hành giấy phép an toàn vệ sinh có thể bị chậm trễ 2 tháng và nhân viên phòng Quản lý thương mại và công nghiệp có thể thông báo bằng miệng cho người chủ cửa hàng mở cửa kinh doanh. Thông báo này cho thấy, ngay cả khi tôi mở cửa hàng, nó vẫn là hợp pháp. Vị Giám đốc nói: “Chị có thể bí mật đưa cho anh ta cái gì đó và nó sẽ qua.” Tôi hỏi ý anh ta là tiền có phải không. Anh ta nói: “Cửa hàng của chị thuộc quản lý của anh ta. Vì vậy anh ta chịu trách nhiệm về nó. Tôi có nói gì cũng không được.”

Tôi nghĩ về điều này. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và một đệ tử Đại Pháp tu Chân-Thiện-Nhẫn, vì vậy tôi không thể hối lộ ai. Tôi rời văn phòng, và nghĩ rằng dù gì đi nữa cũng không thể làm liên quan đến chủ nhà.

Tôi đi đến chi nhánh Văn phòng thương mại và công nghiệp địa phương và hỏi người trong Văn phòng khiếu nại về việc đó. Nhân viên phụ trách cười: “Chị có một cửa hàng nhỏ 36 mét vuông và họ cố phạt chị 50.000 Tệ sao?” Chiều hôm đó, tôi lại đi đến phòng Quản lý thương mại và công nghiệp. Vị Giám đốc nói: “Nếu chị đóng hay bán cửa hàng, chị sẽ không bị phạt. Nhưng nếu chị mở cửa hàng, chị sẽ bị phạt vài nghìn Tệ.” Bởi vì tôi đi đến Văn phòng Thỉnh nguyện, vị nhân viên đã tức giận và nói: “Tôi sẽ gây khó khăn để chị không thể bán cửa hàng của mình.” Tôi chỉ cười. Tôi nói với Giám đốc: “Để tôi nghĩ xem. Cảm ơn anh.” Tôi quay về, in ra tờ thông tin bán cửa hàng và treo lên cửa.

Khi về đến nhà, tôi nói với gia đình mình: “Mẹ đã về hưu 2 năm trước và công việc của con trai rất ổn định. Chúng ta chỉ cần bán cửa hàng và sẽ nhận lấy bất kỳ giá nào mà chúng ta bán được. Nếu không bán được cửa hàng, chúng ta chỉ việc chuyển đồ đạc ra khi hết hạn thuê.”

Hai tuần sau, tôi đi đến phòng Quản lý thương mại và công nghiệp để hủy giấy phép kinh doanh. Trong khi lấy giấy phép ra khỏi túi, tôi nói đùa với vị Giám đốc: “Tôi có thể vẫn mở cửa hàng mà không bị phạt chứ?” Trước khi vị Giám đốc lên tiếng, người nhân viên đến chỗ tôi và giận giữ hét lên: “Chị có tin là tôi có thể khiến chị không thể bán được cửa hàng không? Tôi có thể niêm phong cửa hàng của chị ngay bây giờ!”

Tôi nghĩ: “Mình đến để hủy giấy phép kinh doanh, còn anh ta thì đe dọa niêm phong cửa hàng của mình. Mình là một học viên. Đây là một khảo nghiệm đối với mình. Mình nên làm gì đây?”

Vị Giám đốc trông sợ hãi. Anh ta đứng dậy và đi về phía đối diện căn phòng. Tôi cất giấy phép vào túi, đeo túi lên lưng và nhìn vào vị nhân viên. Nhiều người đang quan sát, tôi biết đó là một khảo nghiệm cho mình. Tôi rời đi.

Một người bạn của tôi ở phòng Quản lý thương mại và công nghiệp có quen biết vị Giám đốc, gọi cho tôi và nói rằng tôi chỉ cần đưa cho Trưởng phòng thương mại và công nghiệp 1.000 Tệ, sau đó thì tôi có thể mở cửa hiệu.

Tôi nghĩ: “Sư phụ sẽ quyết định kết quả.” Vài ngày sau, anh ta gọi lại và nói với tôi rằng không cần phải đưa tiền và tôi có thể mở cửa hàng. Tôi cảm ơn anh ta.

Trong quá trình này, có người bảo tôi báo cáo sự việc tới Văn phòng thỉnh nguyện tỉnh, nhưng tôi đã không làm thế. Có người bảo tôi đưa thông tin lên mạng, và tôi cũng không làm vậy. Là đệ tử Đại Pháp, tôi phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi phải nghĩ cho người khác trong mọi việc. Tôi nghĩ: “Nếu mình chịu tổn thất thì cũng được. Nhưng mình không muốn ai phải mất việc và mất đi chức danh công chức chỉ vì cửa hiệu nhỏ của mình. Mình không biết ai liên quan đến việc đóng cửa hàng của mình, nhưng bất kỳ ai khiến mình không thể bán được cửa hàng, sau này có thể sẽ hối tiếc vì những gì họ đã làm. Tuy nhiên, mình không hối tiếc vì đã không báo cáo họ cho Văn phòng thỉnh nguyện hay là đưa sự việc lên mạng.”

Tôi đã không bán được cửa hiệu của mình và mọi hàng hóa đều đã hết hạn. Vì thế tôi đã chịu tổn thất nghiêm trọng. Nhưng tôi vẫn không hối tiếc. Ngày hôm sau, người bạn đó lại gọi cho tôi và nói tôi nên mở cửa hàng, và anh ấy thậm chí còn đảm bảo rằng sẽ không có ai đến gây phiền phức cho tôi. Sau đó, anh ấy đã gọi vài lần nữa và bảo tôi hãy mở cửa hàng. Nhưng tôi đã không làm thế. Khi thời hạn thuê cửa hàng đã hết, tôi và gia đình chuyển mọi thứ đi và trả lại mặt bằng cho người chủ. Người chủ nhà đã không bị mất đồng nào và cho thuê luôn mặt bằng cùng ngày hôm đó.

Tôi dành nhiều thời gian hơn để phát chính niệm. Tôi biết rằng, vì tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi hẳn đã có chấp trước liên quan đến việc này. Tôi nghĩ mình chỉ cần tuân theo an bài của Sư phụ và làm theo những gì Sư phụ đã an bài. Trong thời gian diễn ra sự việc này, tôi đã giữ vững tâm tính, và tôi đã không lợi dụng các mối quan hệ trong người thường để hưởng lợi.

Tôi chỉ tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Sau khi tôi chuyển đồ đạc ra khỏi cửa hàng, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, tôi thấy rằng những người khác đang đi xuống lầu, nhưng tôi thì đi lên. Tôi cũng thấy rằng một con đường nhựa mới rải đã đi qua vị trí cửa hàng của tôi, và những gì còn lại là một khối than ở giữa con đường mới làm xong.

Con trai tôi biết được việc này và nói với tôi: “Mẹ, nếu chúng ta báo cáo Văn phòng Quản lý thương mại và công nghiệp lên Văn phòng thỉnh nguyện, tất cả những công chức liên quan sẽ bị liên lụy. Những công chức này cũng có gia đình, bố mẹ và con cái. Nếu họ mất việc, họ sẽ nuôi sống gia đình mình sao đây? Dù sao thì chúng ta cũng đã nghĩ đến việc bán cửa hiệu, vì vậy họ chính là đã ra quyết định cho chúng ta rồi. Chúng ta đã mất tiền, và tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm lại được.” Tất cả các giấy tờ như giấy phép kinh doanh của cửa hàng, là dưới tên con trai tôi, con trai và tôi đã đi đến phòng Quản lý thương mại và công nghiệp để hủy chúng. Việc này đã được giải quyết êm đẹp.

Trong chớp mắt đã tới ngày đầu năm mới 2021. Vào khoảng 8 giờ sáng, con trai tôi đang ngủ thì điện thoại reo. Cháu trả lời điện thoại và đó là vị Chủ tịch công ty cháu. Vị Chủ tịch nói: “Cậu đã làm rất tốt, và tôi sẽ thưởng cho cậu một chiếc xe hơi mới. Tôi đã ngắm nó cho cậu. Vì là phiên bản có giới hạn, mỗi màu chỉ có một chiếc trong thành phố chúng ta.” Con trai tôi nói nghĩa vụ của cháu là phải làm tốt công việc, và cháu muốn từ chối. Nhưng vị Chủ tịch khăng khăng và bảo cháu đến nhận nó.

Ba ngày sau, cháu mang chiếc xe hơi mới màu xanh về nhà. Tôi đã trải nghiệm pháp lý mà Sư phụ dạy chúng ta:

“cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ Bảy, Chuyển Pháp Luân)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/5/446922.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/31/211089.html

Đăng ngày 25-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share