Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-07-2023] Cha tôi là người mù chữ, tự ti, cáu bẳn, thiển cận, đố kỵ, đa nghi, và cả ngày cau có. Ngược lại, mẹ tôi thì chăm chỉ, trung thực, rộng lượng, lạc quan, và lễ độ trong giao tiếp với mọi người. Đó là môi trường gia đình tôi từ khi tôi còn nhỏ.

Tôi liên tục coi chừng lời lẽ và biểu hiện của cha tôi, sợ rằng bất kỳ vấn đề nhỏ nào cũng có thể làm ông khó chịu. Ông thường mắng mỏ mẹ tôi và thậm chí còn ném đồ lung tung. Cha tôi chẳng làm việc gì nên chuyện và sống chỉ để gây chuyện. Mẹ tôi phải cam chịu sự lăng mạ của cha và gánh nặng nuôi nấng bốn anh chị em chúng tôi, khiến bà kiệt sức và bị hành hạ vì bệnh tật.

Là một đứa trẻ trong môi trường ấy, tôi không hạnh phúc và ngập tràn oán hận. Tôi oán hận sự ngược đãi của cha tôi đối với mẹ, sự thiếu yêu thương của ông đối với chúng tôi, và sự bất tài của ông. Tôi thậm chí còn mong ông chết sớm, tin rằng điều đó sẽ đem lại sự bình an cho chúng tôi.

Tôi thường than trách số phận của mình, hỏi tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình chỉ toàn đau khổ thế này. Tôi lo ngại cho sự chịu đựng của mẹ, và đây là sự đau khổ lớn nhất của tôi. Tôi mong mình lớn thật nhanh để có thể tìm được một người đàn ông tốt bụng và chân thành để cưới và đưa mẹ tôi đi cùng mình. Cuối cùng, đến lúc tôi phải kết hôn, bà và dì tôi đã giúp tôi tìm một người đàn ông tốt bụng và chân thật. Tuy nhiên, một vấn đề phát sinh; tôi không thích anh ta một chút nào. Tôi bực bội vì anh ấy không cao và không ưa nhìn, cũng như thấy anh ấy thiếu khả năng và thành tích. Nhưng do nhiều áp lực, tôi đã miễn cưỡng lấy anh ấy.

Với một ý chí mạnh mẽ và khả năng có thể thành công, tôi quyết tâm mình luôn phải ở hàng đầu. Nó đã dẫn đến sự theo đuổi học thuật và nghề nghiệp của tôi, khiến tôi trở thành một con người thành đạt. Tuy nhiên, trong các mối quan hệ cá nhân, tôi luôn tranh đấu. Tôi thừa hưởng cái bản tính cáu bẳn của cha, không tha thứ khi mình đúng, nuôi lòng oán giận, và có tâm đố kỵ mạnh mẽ. Khi thấy những phụ nữ khác cưới được những người đàn ông đẹp trai, thành đạt, và sống một cuộc đời xa hoa, tôi lại bực bội vì không có được người chồng giỏi giang. Tôi đặt những tiêu chuẩn thành công và nổi bật này lên trên hết. Chồng tôi không thể đáp ứng được những kỳ vọng cao vời vợi đó, khiến tôi oán hận, coi thường, chửi rủa anh, và thậm chí còn mong anh chết đi.

Thời gian đó, tôi không chỉ ngược đãi chồng mà cả người nhà mình. Chúng tôi thuộc về một gia đình lớn. Em dâu nấu ăn cho tôi và nếu đồ ăn quá mặn hay quá nhạt, tôi sẽ phàn nàn em ấy. Em ấy vừa sợ vừa oán ghét tôi, nhưng đã không thể phản đối lối hành xử của tôi.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một người phụ nữ bán bảo hiểm đã đến nhà chúng tôi. Em dâu nói với cô ấy, “Chị chồng tôi hiện tu luyện Pháp Luân Đại Pháp; nếu không, thì tôi đã không dám kể. Trước đây, tôi thậm chí sợ khi nghe thấy giọng chị ấy, sợ bị la mắng vì bất kỳ tội dù rất nhẹ nào. Tôi đã mua một nồi cơm điện nhỏ và nấu trong phòng tắm trên gác để tránh phải ăn với chị ấy. Nói thật, tôi không sợ chồng mình nhưng rất sợ chị ấy.”

Con gái tôi cũng có lần nói, “Mẹ ơi, mọi người gọi mẹ là cọp cái hay quỷ cái, nhưng họ không dám nói thẳng với mẹ, vì sợ mẹ chửi.” Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sống trong trạng thái oán hận triền miên, cảm thấy bị cầm tù bởi cảm xúc của mình, và có nhiều vấn đề về sức khỏe. Tôi không thể ăn hay ngủ được, và qua thời gian, oán hận chồng chất này đã gây ra nhiều vấn đề sức khỏe.

Vào mùa xuân năm 1999, khi đang tìm các giải pháp điều trị và cảm thấy mất phương hướng, tôi đã may mắn nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân và học năm bài công pháp của Đại Pháp. Chỉ trong một tuần, đau đớn trên cơ thể tôi đã biến mất hoàn toàn. Qua học các bài giảng tôi nhận ra rằng những khó nạn và bệnh tật là do nghiệp của mình, và các hành động của tôi đã gây ra hậu quả. Tôi bắt đầu kiểm soát hành vi của mình và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, cư xử tử tế với mọi người, gồm cả chồng tôi. Nhìn lại hành vi của mình trước đây, tôi cảm thấy tội lỗi và thấu hiểu gánh nặng mà tôi đã chất lên gia đình mình.

Đối với lợi ích cá nhân, tôi đã thoát ly khỏi chúng. Trong hành động của mình tôi đặt người khác lên trước, tránh xung đột và tìm cách hòa hợp. Tôi đã từng bị vài tai nạn nhưng không đòi bồi thường. Khi mua đồ, tôi không mặc cả, khi thừa hưởng nhà của tổ tiên chúng tôi để lại, tôi không cãi lộn với em trai vì việc đó. Tôi cho thuê nhà với giá thấp hơn trong đại dịch hoặc trong các giai đoạn xây dựng.

Tôi đã trải qua một sự cải biến to lớn bằng cách lột bỏ đi những tính cách tiêu cực của mình. Người ta thấy sự thay đổi này là không thể tin được và khó mà lý giải cho được. Một số cười nhạo tôi, gọi tôi là đồ ngốc, nhưng tôi chỉ nhún vai. Số khác thì nhạo báng sự uổng phí tuổi thanh xuân và tự do của tôi, nhưng tôi đối mặt với điều đó không chút tiếc nuối.

Trong thế giới đạo đức đang trượt dốc của ngày hôm nay, đúng và sai không phân minh, việc tôi duy trì được đạo đức và không bị ô nhiễm, vượt lên bùn nhơ, thì thật là phi thường. Ai có uy lực bao la đến mức khởi lên được sự biến đổi sâu sắc như thế, hướng con người tránh xa con đường sai trái và dẫn họ hướng đến ngay chính? Tôi tự hào tuyên bố rằng đó chính là Sư phụ từ bi và vĩ đại của tôi, Ngài Lý Hồng Chí, người đã vớt tôi từ địa ngục sâu thẳm, tẩy tịnh tôi, tái tạo sức lực cho tôi, và dẫn dắt tôi đi trên chính đạo.

Vì Chính Pháp của Sư phụ đang đến kết thúc, tôi sẽ trân quý mỗi ngày mỗi khắc mà sự hy sinh vô bờ của Ngài ban cho. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn, hoàn thành sứ mệnh của mình, và hồi báo ân điển bao la của Sư phụ từ bi!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/3/462550.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/1/211116.html

Đăng ngày 24-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share