Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trên mạng lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đến từ vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2011]

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Niềm vui đắc Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004. Một thời gian trước đó, tôi bị ốm khi đi du lịch cùng các đồng nghiệp, vì thế tôi thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” và cơ thể tôi lập tức khỏe lên. Điều này đã có một ảnh hưởng to lớn tới tôi. Tôi lớn lên dưới sự ảnh hưởng của thuyết vô thần và tôi học ngành khoa học. Khi một điều kỳ diệu xảy đến với chính mình, tôi cảm nhận được sự tồn tại của hiện tượng siêu thường. Tôi rất phấn khích! Khi về đến nhà, tôi lập tức ngồi vắt chéo chân để thiền. Khi tới chỗ làm, tôi tới thẳng chỗ một học viên Đại Pháp mà tôi biết rõ và hỏi: “Anh có sách Pháp Luân Đại Pháp không? Anh có thể cho tôi mượn một cuốn không?” Ngày hôm sau, anh ấy mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau khi về nhà, tôi đọc cuốn sách một mạch không nghỉ, tôi tiếc vì mình đã không đọc nó sớm hơn. Tôi cũng học các bài công pháp.

Từ ngày đầu tiên ngồi thiền, cho dù chân của tôi đau kinh khủng và mồ hôi nhỏ giọt do đau đớn, tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã đắc Pháp rất muộn và tôi phải quyết tâm vượt lên phía trước để bắt kịp các học viên khác. Mỗi khi đau không thể chịu đựng được nữa, tôi lại nhẩm lại những lời của Sư phụ: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân) Cùng lúc đó, tôi tự nhủ: “Thêm một giây, thêm một giây nữa thôi…” Tôi nghĩ rằng nếu hôm nay mình bỏ chân xuống vì đau, ngày mai sẽ còn khó khăn hơn nữa. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, ngày đầu tiên tôi đã ngồi vắt chéo chân được trong một tiếng đồng hồ. Vào cuối giờ, tôi đau đớn tới mức phải mất một thời gian lâu để bỏ chân xuống. Mặc dù cơn đau rất khó chịu đựng, nhưng do chịu đựng hàng ngày, cơ thể tôi bắt đầu nhẹ nhõm và vui sướng.

Từ ngày đó, tôi sống trong niềm vui của Đại Pháp và tận hưởng sự tự do không bệnh tật. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã đọc xong tất cả các bài kinh văn của Sư phụ trong một khoảng thời gian ngắn. Thế giới quan của tôi thay đổi. Từ bé, tôi luôn luôn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Tôi không biết tại sao chúng ta lại ở đây, nhưng tôi không tìm thấy câu trả lời. Tôi đã tìm được đường về nhà, và niềm hạnh phúc của tôi không thể tả xiết. Tôi quyết tâm rằng mình sẽ tu luyện tốt, phản bổn quy chân và theo Sư phụ trở về nhà. Trong bảy năm qua, tôi đã vững bước trên con đường tu luyện.

Bước đi trên con đường tu luyện

Tôi đắc Đại Pháp sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Tôi lập tức bắt đầu tu luyện chứng thực Pháp. Bên cạnh việc tu bản thân tốt, các đệ tử còn cần cứu độ chúng sinh. Đây là sứ mệnh của chúng ta. Hàng ngày, tôi phát tài liệu giảng chân tướng nhiều hết mức có thể, và tôi cảm thấy ấm áp và tràn đầy năng lượng. Tôi không cảm thấy mệt cho dù phải đi bộ bao xa, hoặc phải leo bao nhiêu bậc cầu thang trong các tòa nhà. Tôi chuẩn bị tốt tài liệu giảng chân tướng trước các chuyến công tác, và phân phát chúng vào nửa đêm sau các buổi họp. Tôi giao tiếp với các tài liệu giảng chân tướng và truyền cho chúng năng lượng trước khi tôi phân phát. Tôi muốn để mọi người nhận được tài liệu đều được cứu, và tiêu trừ can nhiễu của các nhân tố tà ác đang ngăn cản con người liễu giải chân tướng.

Với sự tiến triển của Chính Pháp, tôi đã hiểu rằng viên mãn không còn là mục tiêu duy nhất hay là vấn đề của các đệ tử Đại Pháp nữa. Nhiệm vụ quan trọng nhất là cứu chúng sinh. Tôi ra ngoài để giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người, mang sự kỳ diệu của Đại Pháp đến với họ, phơi bày bức hại và thuyết phục người dân thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trước khi đắc Pháp, tôi là một người tự kiêu và ít khi tiếp cận người khác. Nhưng Đại Pháp đã thay đổi tính cách của tôi. Thông qua việc liên tục học Pháp, tôi nhận ra sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Để độ tất cả chúng ta, những gì Sư phụ đã phải chịu đựng cho chúng ta vượt ngoài sự tưởng tượng của chúng ta, và tôi thường xúc động đến rơi lệ. Mỗi khi tôi gặp những người có tiền duyên, tôi muốn tiếp cận họ. Nếu tôi nói về thời tiết và các thảm họa tự nhiên, các thảm họa do con người gây ra, ngộ độc thực phẩm hoặc sự suy đồi của ĐCSTQ, phần lớn mọi người đồng tình với tôi. Từ điểm đó, tôi nói với họ về sự phổ truyền của Pháp Luân Đại Pháp trên khắp thế giới, và cuộc bức hại tàn ác của ĐCSTQ. Với những người chấp nhận điều này, tôi đề nghị họ thoái ĐCSTQ. Với những người còn do dự, tôi nói với họ về nguyên lý “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Tôi cũng đề cập đến tảng đá từ cách đây hai trăm triệu năm trước được khắc chữ “Trời diệt Trung Cộng.” Tôi chỉ ra đó là thiên tượng, và rằng một người nên thuận theo ý trời để được an toàn. Tôi cũng đặt cho họ một cái tên hay để thoái ĐCSTQ, và phần lớn bọn họ đều đồng tình. Với những người vẫn còn do dự, tôi nói với họ rằng điều này làm vì chính họ, và khuyên rằng lần sau khi họ nghe tới điều này, xin hãy thực hiện vì sự an toàn trong tương lai của họ.

Tôi đã tu bỏ vô số cái tình của người thường trong quá trình đó. Khi không học Pháp tốt, trạng thái của tôi không tốt. Khi tôi sợ hãi, những người mà tôi nói chuyện từ chối thoái ĐCSTQ. Khi tôi muốn hoàn thành công việc, tôi để ý thấy rằng lời nói của tôi thiếu đi sức mạnh của Pháp, và rất khó để thuyết phục con người thoái Đảng. Tôi chú ý rằng gần đây khi mình thiếu kiên nhẫn, không lý giải rõ ràng được tình hình, thì cũng rất khó thuyết phục người khác thoái Đảng. Đây là một việc thiêng liêng. Nếu chúng ta không làm tốt, chúng ta không chỉ không cứu được người, mà chúng ta còn làm hại họ. Chúng ta phải tu bỏ đi mọi cái tình của người thường. Chỉ khi học Pháp và tu luyện bản thân tốt, chúng ta mới có thể cứu người. Khi chúng ta học Pháp tốt, và tu bỏ các chấp trước của người thường, cứu người không khó. Sư phụ đã an bài mọi thứ. Sư phụ đã làm mọi thứ nhưng Sư phụ để lại cho chúng ta cơ hội thiết lập uy đức. Khi chúng ta từ bỏ bản ngã, không có sợ hãi và chấp trước, chúng ta sẽ được chứng kiến chúng sinh và niềm vui của họ sau khi họ hiểu ra sự thật và được cứu.

Tu bỏ chấp trước vào danh và lợi

Tôi đã tự vấp ngã trong quá trình tu luyện tâm tính và tiêu trừ các chấp trước. Khi gặp khó khăn, đôi lúc tôi tìm thấy thiếu sót của mình bằng cách chiểu theo Pháp. Tôi cũng hướng nội khi gặp xung đột, và có thể tìm ra chấp trước về danh và lợi, tâm lý hiển thị, tật đố và chấp trước vào an nhàn và vật chất. Tôi muốn loại bỏ cái tình của người thường, nhưng đôi khi tôi cảm thấy nó mới được loại bỏ ở bề mặt như thể tôi đã không thật sự tu luyện bản thân nghiêm túc. Trong quá trình chứng thực Pháp, thỉnh thoảng tôi làm ba việc như thể đó là nhiệm vụ. Tôi bận làm việc và dường như tôi học Pháp hàng ngày, phát chính niệm ít nhất bảy lần và cũng giảng chân tướng cho chúng sinh. Tôi cảm thấy tốt rồi và tôi không thấy mình có vấn đề gì. Bởi tôi không thực sự tu luyện bản thân trong một thời gian dài, tâm trí tôi trôi dạt trong lúc học Pháp. Tôi ngủ gật trong lúc ngồi thiền và tay tôi rủ xuống khi đang phát chính niệm, và tôi không thể thuyết phục người khác khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có thể lập tức chỉ ra thiếu sót của các đồng tu, nhưng đôi lúc lại không thể tìm ra vấn đề của mình. Tôi sử dụng Pháp để đo lường người khác trong khi không hướng nội và thực tu bản thân. Tôi bị mắc kẹt trong trạng thái này một thời gian.

Tôi là một kỹ sư lâu năm, nhưng lại không có cơ hội việc làm. Những người khác cũng không được thuê, nhưng họ còn trẻ và còn nhiều cơ hội. Tôi chuẩn bị về hưu, nhưng có cơ hội nào cho tôi không? Tôi không lên tiếng cũng như không đấu đá vì vị trí. Nhưng điều đó lại nằm sâu trong tôi, và thỉnh thoảng lại hiện ra. Tôi biết suy nghĩ này không đúng. Đó là chấp trước vào danh và lợi. Nó là thứ tôi cần tu bỏ. Tôi liên tục kìm chế nó, nhưng nó thỉnh thoảng lại hiện lên bề mặt. Nhờ học Pháp thường xuyên, Pháp của Sư phụ đã xuất hiện trong tâm trí tôi:

“…những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được. Tất nhiên cũng không tuyệt đối. Nếu tuyệt đối đến vậy, thì không tồn tại vấn đề con người làm điều xấu, vậy nghĩa là nó cũng còn tồn tại một số nhân tố bất ổn định. Tuy nhiên chúng ta là người luyện công, thì về lý là do Pháp thân của Sư phụ quản; người khác có muốn lấy thứ gì của chư vị thì cũng không lấy được. Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này” (Chuyển Pháp Luân)

Pháp lý này như thể được giảng nhắm thẳng vào tôi. Sau nhiều năm tu luyện, tôi vẫn còn một cái tâm dơ bẩn truy cầu lợi ích như vậy thì làm sao tôi xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp? Nếu tôi không tu luyện bản thân tốt, làm sao tôi có thể cứu được người khác? Tôi thấy rất xấu hổ về mình. Sau khi học Pháp nhiều lần, tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả về tinh thần lẫn thể chất. Chấp trước vào lợi ích biến mất. Chỉ cần bạn nhận ra bạn có chấp trước này và muốn xả bỏ nó, Sư phụ sẽ giúp bạn. Đồng thời, việc này cũng đã xác thực rằng “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân) là chân lý tuyệt đối. Chỉ cần bạn có suy nghĩ đó, Sư phụ sẽ giúp bạn gỡ bỏ thứ vật chất đó. Khi Sư phụ thấy được rằng tôi muốn loại bỏ chấp trước vào lợi ích, Sư phụ đã gỡ thứ vật chất nặng như đá đó ra. Tôi cũng nhận ra chấp trước cơ bản của con người là danh và lợi, và nó đi kèm với vô số chấp trước khác. Nếu bạn vẫn còn chấp trước cơ bản này, bạn chỉ đang đi đường vòng do cựu thế lực an bài. Bạn không phải là đệ tử Đại Pháp cho dù bạn có làm bao nhiêu việc trong Chính Pháp, đó cũng chỉ là người thường làm, và nó không có uy đức. Chúng ta là người tu luyện, vì vậy chúng ta phải tu tâm của mình, bỏ đi các chấp trước trong thế giới con người và đạt tới cảnh giới của người tu luyện chân chính. Giống như Sư phụ đã giảng:

“Vì còn phải tu viên mãn nơi người thường, nên cần phải làm được ‘có mà vô tâm’, ‘làm mà không chấp trước’” (“Giảng Pháp ở Manhattan”)

Sau khi loại bỏ chấp trước vào lợi ích đã cắm rễ sâu, cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng và tôi đã trải nghiệm được điều kỳ diệu của tu luyện.

Đề cao trong tu luyện bằng việc cứu độ chúng sinh

Năm nay tôi nghỉ hưu, và trước khi về hưu, tôi đã nguyện ước rằng tôi sẽ sử dụng phần lớn thời gian của mình vào việc học Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi xin Sư phụ để tôi gặp được thêm nhiều đồng tu gần đó để có thể lập được một nhóm học Pháp. Sư phụ đã giúp tôi gặp được một vài đồng tu, và chúng tôi dành cả ngày để làm ba việc. Chúng tôi học Pháp vào buổi sáng, và sau khi phát chính niệm vào buổi trưa, chúng tôi đi đến các địa điểm mà mọi người tụ tập đông đúc để phát đĩa Thần Vận và giảng chân tướng. Việc này đã giúp chúng tôi tiêu trừ vô số chấp trước người thường. Lần đầu tiên khi chúng tôi ra ngoài, tôi thấy một đồng tu nói chuyện với mọi người mà cô ấy gặp. Cô ấy hoàn toàn để lộ trước đám đông. Tôi cảm thấy như vậy không an toàn, và liên tục phát chính niệm phía sau thay vì phát đĩa Thần Vận.

Sau khi về nhà, tôi thấy kiệt sức. Tôi biết rằng có điều gì đó mà mình không đúng. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra đó là sự đề phòng. Bình thường tôi không sợ, nhưng vào thời khắc then chốt, nỗi sợ ẩn giấu sâu trong tôi bộc lộ ra. Sau khi phát hiện ra tâm đó, tôi có suy nghĩ phải hoàn toàn loại bỏ nỗi sợ ngăn cản tôi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Đêm đó, tôi học một đoạn kinh văn của Sư phụ có liên quan tới việc đó,

 “Tâm sợ hãi sẽ khiến người ta làm điều sai lạc, tâm sợ hãi sẽ khiến người ta mất đi cơ duyên, tâm sợ hãi là một ‘cửa tử’ [trên con đường] từ người trở thành Thần.” (“Vượt qua cửa tử”)

Tôi cảm thấy vật chất sợ hãi được giải thể. Hôm sau khi ra ngoài, tôi cảm thấy thoải mái. Tôi xúc động vì nhiều người hỏi xin tôi đĩa Thần Vận. Có nhiều người vẫn không biết sự thật, và có nhiều người vẫn chưa được cứu ở khoảnh khắc lịch sử này. Tôi cảm thấy xấu hổ vì vô số cái tình người thường của mình. Thực ra, Sư phụ đã vạch sẵn con đường cho chúng ta, và có vô số chính Thần cũng đang giúp chúng ta ở các không gian khác. Miễn là chúng ta tu cái tâm người thường này và theo sự an bài của Sư phụ, con đường chúng ta đi sẽ rộng hơn và suôn sẻ hơn.

Khi có người từ chối nhận đĩa Thận Vận và đưa ra những lời nhận xét khó chịu, tôi lập tức hướng nội để xem mình còn suy nghĩ và tình cảm nào không phù hợp với Pháp không. Khi tôi tìm ra các cái tình của người thường như: tâm hoan hỷ, thiếu từ bi hay oán hận, tôi chỉnh lại bản thân ngay lập tức, và sử dụng tâm thuần tịnh nhất để tiếp tục làm các việc Đại Pháp. Chỉ khi đó tôi mới có thể cứu người. Đồng thời, tôi phát niệm tiêu diệt toàn bộ tà ác và các nhân tố ở các không gian khác đang can nhiễu tôi cứu độ chúng sinh. Tôi nhanh chóng tìm được những người sẵn sàng nhận đĩa. Tôi cũng để ý rằng tôi bình thản và bằng lòng hơn. Tôi luôn mỉm cười cho dù người ta có nhận đĩa hay không. Đó là lựa chọn của họ và việc duy nhất của tôi là cứu họ. Nếu họ không nhận lúc này, đó có thể là nền tảng tốt để họ được cứu lần tới. Tôi có thể xử lý tốt với mọi việc và mọi người. Số người được cứu và số người nhận đĩa liên tục tăng.

Mùa hè năm nay nóng bất thường. Tôi để ý là các đồng tu bất chấp cái nóng, bỏ cả ăn uống và chạy trên phố để giảng chân tướng, thuyết phục người thoái Đảng trực diện. Tôi không giúp được gì họ nhưng ngưỡng mộ họ. Cùng lúc đó, các vật chất sợ nóng nắng và mặt trời thiêu đốt, khổ cực và mệt mỏi trong suy nghĩ tôi cũng được giải thể. Các đồng tu đã gợi cho tôi nhớ tới những lời này của Sư phụ:

“Mãn tải nhi quy chúng Thần nghinh” (trích từ “Cảm khái“)

Tôi sẽ nỗ lực vượt lên phía trước trên con đường tu luyện. Mỗi ngày trước khi ra ngoài, chúng tôi xin Sư phụ giúp đỡ để cứu thêm nhiều chúng sinh. Chúng tôi để ý rằng chúng tôi có thể lái xe nhanh hơn và đi bộ xa hơn trong thời gian ngắn hơn. Chúng tôi cũng cảm thấy chúng tôi có thể đạt được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực. Chúng tôi cảm thấy thời gian dài ra để chúng tôi cứu độ chúng sinh. Đó là nhờ sự giúp đỡ và bảo vệ của Sư phụ. Chúng tôi cảm nhận được sự biết ơn khi thấy hạnh phúc của các chúng sinh có được đĩa Thần Vận, và chúng tôi cảm thấy tự hào vì được thực hiện ước nguyện và quay trở về nhà.

Khi chúng tôi học hai kinh văn gần đây của Sư phụ “Thế nào là đệ tử Đại Pháp” “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp” tôi cảm nhận được tầm quan trọng trong sứ mệnh của chúng ta và trách nhiệm lịch sử trong việc tu luyện bản thân tốt và cứu độ chúng sinh. Tôi cũng xấu hổ vì những giai đoạn thiếu tinh tấn và sao nhãng của mình. Giờ đây, tôi quyết tâm hơn để học Pháp tốt, và không sao nhãng nữa để phối hợp tốt với các đồng tu, để hướng nội mỗi khi xung đột hiện lên bề mặt, để tu luyện bản thân tốt, và để chính niệm chính hành theo Sư phụ về nhà!

Xin từ bi chỉ ra các điểm thiếu sót!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/21/明慧法会–零四年起-走在回家的路上-249185.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/6/129879.html
Đăng ngày 9-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share