Bài viết của Hà Thiện, học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-03-2023] Tôi sắp lên lớp bảy. Điểm số của tôi tuy không ổn định nhưng luôn mấp mé ở mức cao. Tôi cứ nghĩ thành tích học tập ở trường không liên quan gì đến việc học Pháp. Tôi miễn cưỡng đọc Pháp và hay viện cớ như cần hoàn thành bài tập về nhà để không đọc Pháp và luyện công. Sư phụ đã rất từ bi và nhiều lần điểm hóa cho tôi học Pháp và luyện công, nhưng tôi vẫn tiếp tục bỏ qua những cơ hội này.
Mặc dù tôi có phần chểnh mảng tu luyện, nhưng Sư phụ vẫn an bài cho tôi đỗ vào một trường trung học cơ sở tốt. Nhiều bạn cùng lớp tôi đều học ở các trường tiểu học tư thục và học thêm rất nhiều. Còn tôi học trường tiểu học công lập và hầu như không học thêm. So với nhóm các bạn giỏi trong lớp thì điểm của tôi còn thấp. Kết quả kiểm tra môn toán của tôi thường dưới trung bình và môn tiếng Trung của tôi cũng rất kém.
Đi học về, đáng lẽ phải học Pháp và luyện công, tôi lại lén lút lên mạng và xem video. Tôi cũng chép trộm bài của các bạn trong lớp và không chiểu theo nguyên tắc “Chân”. Hễ có gì không theo ý muốn của tôi, là tôi tức giận, vì vậy tôi không làm được Thiện cũng không chiểu theo Nhẫn. Điểm thi cuối năm của tôi rất kém khiến mẹ tôi lo lắng.
Tỉnh ngộ từ trong mơ
Một đêm nọ, tôi nghe Phát thanh Minh Huệ, chuyên mục Tuyển tập các bài chia sẻ dành cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi. Một bài chia sẻ kể về một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi đã từ vị trí cuối cùng trong lớp trở thành học sinh xuất sắc nhất như thế nào. Tôi chăm chú lắng nghe. Anh ấy chia sẻ rằng anh ấy giữ tâm thái an hòa và toàn tâm toàn ý học Pháp.
Mẹ tôi đang đứng gần tôi nói: “Có vẻ như con rất ít học Pháp. Ngay cả khi đọc, con cũng không hoàn toàn tập trung và hay đọc sai. Khi luyện công con cũng chỉ luyện một bài.” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi thông qua miệng mẹ tôi.
Tôi nhớ lại hồi học tiểu học, chỉ khi tôi tu luyện tinh tấn mới đạt được điểm cao. Hễ tôi chểnh mảng là bị điểm kém. Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Tôi nhắc nhở bản thân không được lơ là việc học Pháp và luyện công. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, thời kỳ Chính Pháp của Sư phụ sắp qua rồi. Vậy sao tôi có thể buông lơi? Tôi cảm ơn Sư phụ từ bi đã điểm hóa cho tôi.
Đồng hóa với Đại Pháp
Tôi bắt đầu dụng tâm học Pháp và cố gắng hết sức để luyện công. Tôi thú nhận với mẹ những việc mình từng lén lút làm và quyết tâm từ bỏ những thói quen xấu đó. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau khi nói ra được những điều này. Tôi cũng tìm ra các chấp trước như sợ hãi, nghi ngờ, háo thắng, hiển thị, tật đố và chấp trước vào danh lợi.
Do đại dịch COVID-19, chúng tôi chuyển sang học trực tuyến. Tôi rất vui vì theo đó, tôi có thời gian để học Pháp và luyện công. Tôi đọc Pháp và luyện công ngay sau khi tan lớp. Tôi cũng bắt đầu xem nhẹ mâu thuẫn với các bạn cùng lớp.
Trong các buổi học online, một số bạn cùng lớp của tôi không thể ngừng lướt Internet khi chúng tôi học trực tuyến. Điểm số của họ giảm mạnh. Tôi bắt đầu có kỷ luật hơn và kiềm chế bản thân lướt web hoặc chơi các thiết bị điện tử. Tôi cũng hoàn thành tất cả bài tập về nhà của mình.
Cả ngày phải dán mắt vào màn hình máy tính khiến nhiều bạn cùng lớp của tôi lo lắng về thị lực của họ. Tuy nhiên, được Sư phụ bảo hộ, mắt tôi ngày càng sáng hơn.
Tôi bắt đầu được nhiều thầy cô bộ môn chú ý và yêu quý. Khi bắt đầu tuân theo nguyên tắc “Chân”, tôi thường làm đúng hết các bài kiểm tra toán. Thầy cô giáo nhiều lần khen ngợi các ghi chép trong lớp của tôi. Có lần, bài luận của tôi được điểm cao nhất trong lớp và tôi được đọc bài luận của mình cho cả lớp nghe. Bài viết đã tạo được ấn tượng đối với thầy cô và các bạn trong lớp.
Có những lúc tôi vẫn còn lơ là trong tu luyện. Một lần, tôi học thuộc một bài trong sách giáo khoa và xem đó là ưu tiên hàng đầu. Tôi mất rất nhiều thời gian nhưng tôi học mãi học mãi vẫn không thuộc. Trong phần đó có quá nhiều từ khó phát âm. Thầy giáo yêu cầu học thuộc lòng và trả bài trong tối hôm đó, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Khi tải video tôi đọc thuộc lên, tôi thấy mình vừa đọc vừa nhìn sách. Tôi rất buồn vì mình đã không trung thực.
Khi nhìn vào bức ảnh Sư phụ, tôi chợt nhận ra rằng mình đã sai. Lẽ ra học Pháp và luyện công phải là ưu tiên hàng đầu của tôi và tôi phải hoàn thành trước tiên, rồi mới làm bài ở trường.
Ngày hôm sau, thầy giáo lại yêu cầu chúng tôi học thuộc một phần khác của sách giáo khoa. Mặc dù phần này dài hơn và có nhiều từ còn khó phát âm hơn, nhưng tôi biết mình cần học Pháp và luyện công trước. Tôi luyện công xong, sau đó bắt đầu học thuộc bài trong sách. Lần này tôi học thuộc dễ dàng hơn và nhanh hơn nhiều, khiến tôi ngạc nhiên và thích thú. Tôi cũng học thuộc lại phần hôm trước tôi học mãi không xong.
Đến cuối năm học, lớp sẽ chọn ra ba học sinh “xuất sắc nhất”. Tôi không kỳ vọng mình sẽ được chọn vì trong lớp có nhiều bạn giỏi hơn tôi rất nhiều. Tôi biết, có được chọn hay không tôi cũng không được động tâm và tôi đã bình tĩnh. Tôi đã có thể buông bỏ chấp trước vào danh lợi. Ngày hôm sau, kết quả bình chọn học sinh “xuất sắc nhất” của lớp có tên tôi. Sư phụ đã dùng sự việc này để nhắc nhở tôi không được động tâm và rằng tôi cần phải từ bỏ tâm hoan hỷ.
Lời kết
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã dẫn dắt tôi vượt qua từng khổ nạn. Ngài luôn luôn bảo hộ tôi. Tôi vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Tôi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, để Sư phụ không phải thất vọng, và để theo Sư phụ trở về nhà!
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/24/446123.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/6/209749.html
Đăng ngày 14-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.