Bài viết của Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 04-12-2022] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi đến từ vùng Đông Bắc Trung Quốc. Sư phụ từ bi vĩ đại đã che chở cho tôi trên hành trình tu luyện hơn 10 năm qua. Cảm tạ ơn cứu độ từ bi của Sư phụ.

Kết duyên với Đại Pháp khi còn nhỏ

Còn nhớ, tôi đã bén duyên với Pháp khi còn học tiểu học và ở nhà một người họ hàng cũng là đồng tu. Lúc đó tôi rất hồn nhiên. Chúng tôi cùng nhau luyện công, sửa động tác cho nhau, và học thuộc Pháp, buổi tối đi dán tài liệu với nhau. Lúc đó, chúng tôi đã học thuộc được hơn 290 trang “Chuyển Pháp Luân”, sau Tết tôi phải về quê nên việc tu luyện bị gián đoạn.

Tết Nguyên Đán năm đó, một điều kỳ diệu nho nhỏ đã xảy ra. Vào đêm 30, khi tôi đang chuẩn bị bữa cơm tất niên với gia đình ở nhà, tivi vẫn đang bật. Khoảng 8:00 giờ tối, chương trình của tà Đảng bắt đầu. Tôi thầm nghĩ xem một chút cũng không sao, nên cũng xem một lát.

Khi vô tình nhìn sang bên phải, tôi thấy chữ “Phúc” treo trên tường trong phòng phía sau biến thành một con heo vàng nhỏ, nhảy nhót, rất đáng yêu. Nhưng tôi vừa xem tivi, thì chú heo vàng nhỏ lại bĩu môi và không vui.

Tôi nói thầm vậy thì mình sẽ không xem nữa. Nhìn lại, tôi thấy heo vàng vừa nhảy vừa cười. Lúc đó tôi nghĩ mình bị lóa mắt nên đã hỏi mẹ và các bạn đồng tu: Mẹ có nhìn thấy chữ “Phúc” này biến thành một con lợn vàng nhỏ không? Mẹ tôi nói: “Không.”

Sau đó, vào mùng 3 Tết tôi hỏi những đồng tu đã trở về nhà của cha mẹ họ. Tất cả họ đều nói rằng họ không nhìn thấy. Mọi người nói với tôi: Đây là Sư phụ đang điểm hóa cho con.

Sau khi xảy ra một số chuyện, bố tôi không đồng ý cho tôi học Pháp Luân Công, dù tôi đã lớn đến chừng này, lần đầu tiên ông ấy đã đánh tôi. Nhưng tôi nhớ rõ rằng khi ông ấy đá tôi, vừa chạm vào tôi, một luồng sức mạnh đã đẩy cú đá trở lại, và tôi không cảm thấy đau chút nào. Tôi biết Sư phụ đang bảo vệ mình.

Sau đó, tôi lại được gửi đến nhà của một người họ hàng khác là người thường. Kể từ đó, tôi đã thay đổi môi trường tu luyện của mình, và gần như cũng trở thành một người thường. Về cơ bản, tôi không làm ba việc, chỉ hẹn hò, lướt điện thoại và xem tivi.

Nhờ Sư phụ an bài, tôi đã may mắn được trở về ở với người thân là đồng tu, vì tôi học cùng trường với con gái của đồng tu. Nhưng tôi không biết trân trọng điều này, đồng tu họ hàng luôn thúc giục chúng tôi phải luyện công và học Pháp cho tốt, nếu không sau này khóc cũng không kịp.

Mặc dù bị người lớn giám sát và thúc giục, tôi vẫn lười biếng và thường lướt điện thoại. Nhưng sự tốt lành của Đại Pháp vẫn luôn ăn sâu vào trái tim tôi, tôi chưa bao giờ dao động về Đại Pháp.

Đồng tu người nhà bị bắt khi tôi học trung học

Một hôm trong giờ nghỉ trưa ở trường, cô chủ nhiệm vào lớp gọi tôi ra. Từ ánh mắt và giọng điệu của cô giáo, dường như tôi đã biết chuyện chẳng lành sắp đến. Quả nhiên chuyện đáng lo nhất đã xảy ra.

Cô chủ nhiệm vội vàng chạy đến nói với tôi: Một lúc nữa người của cục công an sẽ đến tìm em, em có biết là chuyện gì không? Mẹ của em… Tôi nói: Vâng. Một lúc sau, một cô chủ nhiệm khác đến và muốn đưa tôi trở lại lớp để lấy đồ, sau đó lên xe của đội an ninh bên ngoài cổng trường, để tìm nhà tôi ở đâu.

Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi tạm thời thoát khỏi tay cô chủ nhiệm, và để chìa khóa cửa vào chậu hoa ở hành lang. Sau đó, tôi lên xe của nhân viên an ninh đang chờ bên ngoài khuôn viên trường. Họ bảo tôi đưa họ về nhà tôi.

Trong lòng tôi biết chắc chắn mình sẽ không đưa họ đến đó, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Thậm chí khi xe đang chạy trên đường tôi còn định nhảy xuống. Sau đó, tôi đưa họ đến một khu dân cư (không phải khu dân cư của tôi). Sau khi xuống xe, tôi nói: Tôi chỉ có thể đưa các ông đến đây.

Nhân viên an ninh quốc gia lặng đi một lúc, rồi tức giận nói: “Bắt hết cả nhà mày.” Sau đó, họ đẩy tôi vào trong xe, đưa tôi đến Cục Công an, dẫn đến một phòng thẩm vấn, và bắt tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu có nẹp. Họ dốc ngược cặp sách của tôi, nhưng không tìm thấy chìa khóa, sau đó cho tôi xem xét các quy định mà họ nói là tôi đã vi phạm.

Không hiểu sao khi ngồi trên ghế đẩu, tôi đột nhiên không muốn nói gì. Tôi vô tình nhìn thấy một chiếc đồng hồ trên tường. Nhờ Sư phụ gia trì, tôi thầm nghĩ: Sau 4 giờ chiều, mình chắc chắn sẽ ra khỏi đây. Sau đó, tôi không nghĩ ngợi thêm gì nữa.

Một lúc sau, thầy giáo chủ nhiệm và thầy phó hiệu trưởng đến Cục Công an, gặp tôi. Họ đưa tôi đến một nơi trông giống như phòng nghỉ. Sau khi cô chủ nhiệm và thầy Hiệu phó đến, các thầy quan tâm hỏi han tôi một lúc.

Đang ngồi trên mép của chiếc giường, không hiểu sao, tôi từ từ leo xuống, ngồi xổm trong xó nhà và bật khóc một cách bất lực. Thầy Hiệu phó vốn đang lãnh đạm bắt chéo chân cũng không chịu nổi, đứng dậy nói: “Thầy ra ngoài nói chuyện với họ.” Cô chủ nhiệm ở lại trong phòng với tôi.

Tôi còn nhớ để làm tôi bớt buồn, cô chủ nhiệm đã nói đùa với tôi: “Sao em không lấy tờ báo cứng này lau mũi đi?” Một lúc sau, thầy hiệu phó và cảnh sát vào nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã có thể về nhà. Tôi thấy trên trán thầy Hiệu phó hình như đổ rất nhiều mồ hôi, tóc cũng hơi ướt, chắc hẳn là thầy đã rất cố gắng nói chuyện với cảnh sát.

Sau khi chúng tôi ra khỏi phòng, cô chủ nhiệm cứ nắm chặt tay tôi. Khi chúng tôi ra khỏi cổng Cục Công an, nước mắt tôi lại không ngừng tuôn rơi. Cô chủ nhiệm nhìn thấy, xót xa nói với tôi: “Không sao rồi.” Hơn nữa, một cô giáo đã lái xe, chờ chúng tôi ở gần đó, sẵn sàng đưa chúng tôi trở lại trường.

Tôi nhớ rằng lúc tôi ra khỏi Cục Công an là khoảng 4 giờ chiều, một lần nữa xin cảm ơn Sư phụ từ bi vĩ đại đã gia trì và bảo hộ con. Các đồng tu cũng quay trở lại sau nhiều thăng trầm, và vẫn tu luyện Đại Pháp cho đến tận bây giờ.

Sau đó, trong một buổi liên hoan của trường, cô chủ nhiệm lớp gọi tôi lên văn phòng và nói: Em hãy chỉnh trang lại những bông hoa mà các bạn tặng cho cô, và tặng cho thầy Hiệu phó. Lúc đó tôi lặng người đi, thực sự xúc động không thể diễn tả bằng lời. Cuối cùng, tôi cũng tốt nghiệp cấp 3 và trúng tuyển vào đại học.

Đạt điểm cao nhất trong trường đại học

Tôi luôn nằm trong số những người đạt điểm cao nhất ở trường đại học. Còn nhớ khi đi xem điểm của mình vào cuối học kỳ một, bạn cùng phòng của tôi đã nói: Bạn đứng thứ nhất! Tôi còn đùa rằng: Thứ nhất từ cuối lên. Tôi nghĩ mình có thể thi qua và tốt nghiệp một cách suôn sẻ là đã tốt lắm rồi, vì có mấy môn tương đối khó.

Khi tôi ngồi trước máy tính của cô ấy và nhìn thấy kết quả, tôi không thể tin vào mắt mình, quả thật là tôi đứng thứ nhất. Nhưng tôi biết mọi thứ đều do Sư phụ ban cho, bản thân tôi sẽ không bao giờ có thể đạt được kết quả xuất sắc như vậy.

Vì đạt điểm xuất sắc ở trường nên kỳ nào tôi cũng nhận được học bổng. Tôi nhớ có lần cô giáo giao bài tập trước khi lên lớp, tôi làm tổ trưởng và cô giáo kiểm tra việc hoàn thành bài tập trong giờ học. Khi kiểm tra nhóm trước, cô rất không hài lòng và không vui, còn khiển trách các bạn.

Tôi rất lo lắng, nhưng vẫn yêu cầu các bạn trong nhóm giơ tay. Cô đến xem và rất hài lòng với kết quả. Vì bài làm rất xuất sắc nên cô cho nhóm chúng tôi được nghỉ sớm, không phải học. Lúc đó tôi cũng rất ngạc nhiên. Sau khi xác nhận với cô, tôi và các bạn học trong nhóm trực tiếp rời khỏi lớp.

Các bạn khác còn chưa biết phải làm thế nào, còn nhóm chúng tôi thì đã học xong. Các bạn ai nấy đều tròn mắt ghen tị.

Trong thời gian học đại học, tôi còn được đánh giá là “Sinh viên ba tốt”, đạt giải bài luận văn, giải liên hoan văn nghệ ký túc xá, khi tốt nghiệp còn giành được hai học bổng. Tất nhiên, tất cả những điều này đều là thành tích tốt nhờ Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi.

Thời gian tu luyện ở nước ngoài sau khi tốt nghiệp

Sau khi tốt nghiệp, tôi không đi làm ngay mà học ngoại ngữ và muốn phát triển ở nước ngoài. Sau chưa đầy hai năm, năm 2018 tôi đã ra nước ngoài. Vì gia đình tôi lúc đó không giàu có gì, nên để tiết kiệm tiền, tôi đã mang theo rất nhiều đồ ăn và đồ dùng. Tôi xuống máy bay và chuyển sang tàu điện ngầm, rồi đi bộ về căn phòng khá xa.

Về đến nhà, tôi mệt lả không ăn nổi. Để tiết kiệm tiền, khi mua những thứ cần thiết hàng ngày, tôi luôn tìm kiếm (những cửa hàng gần nhất) theo bản đồ trên điện thoại di động, cố gắng đi bộ nhiều nhất có thể, ăn uống rất tiết kiệm, tương đối vất vả về mọi mặt. Mỗi tối về đến nhà, tôi mệt lả tới mức không buồn nhúc nhích.

Hoạt động tập thể đầu tiên tôi tham gia ở nước ngoài là đến công viên luyện công tập thể. Khi tôi đưa tay sang hai bên trong tư thế thiền định, nước mắt lập tức tuôn rơi. Trong lòng tôi nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn, vừa cảm động, vừa thương mình vất vả, nhưng trên cả vẫn là niềm hạnh phúc.

Trong thời gian ở nước ngoài, tôi cũng tham gia nhiều hoạt động như diễu hành, phân phát tài liệu, cùng gửi các video ngắn chúc phúc tới Sư phụ, và đi phát báo.

Mùa hè bên đó thực sự rất nóng. Khi phát báo, tôi cõng báo trên lưng, ôm báo trên tay, mồ hôi trên người và mặt không ngừng túa ra, cả người ướt sũng. Nhưng vì không mấy dư dả, đôi khi thậm chí tôi còn không nỡ mua một chai nước. Thi thoảng phát báo mà cảm thấy hơi mệt, tôi sẽ nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi rồi mới phát tiếp.

Ở nước ngoài, để có thể trang trải học phí và sinh hoạt phí nhiều nhất có thể, tôi vừa học vừa đi làm thêm. Những khi bận rộn, đến tận sáng sớm mới tan ca, trên đường về nhà, chân tôi cũng không muốn nhấc.

Nhưng dù vậy, đó lại là khoảng thời gian đáng nhớ nhất và tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Mặc dù khó khăn nhưng ở đó tôi được tự do làm những việc chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.

Sau đó, vì một số lý do, tôi trở về Trung Quốc. Sau khi trở về Trung Quốc, nhờ Sư phụ gia trì, tôi đã được nhận vào hai công ty tốt ở địa phương một cách thuận lợi mà không tốn một xu. Một trong số đó là công ty tốt nhất trong ngành công nghiệp tại địa phương của chúng tôi.

Bắt đầu tinh tấn thực tu

Sau nhiều năm tu luyện, giai đoạn tinh tấn nhất của tôi là từ khoảng tháng 11 năm 2020. Tôi hẹn hò với con trai của một đồng tu, và đã xảy ra một số chuyện mà tôi khó có thể chấp nhận được.

Giờ nghĩ lại đó là do chấp trước của bản thân gây ra, nên tôi không trách anh ấy. Nhưng lúc đó, tôi thực sự cảm thấy rằng nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi thực sự không thể thoát ra được, cảm giác ấy rất thống khổ.

Tuy nhiên, thông qua việc liên tục học Pháp và hướng nội, tôi dần dần hiểu ra nhiều điều, tâm cũng rộng mở hơn. Một ngày nọ, tôi chợt nghĩ, mình đã kết duyên với Đại Pháp ngần ấy năm, mỗi khi thống khổ và khó khăn nhất, Sư phụ đều ở bên cạnh và điểm hóa cho mình. Dù mình làm không tốt, nhưng Sư phụ không bao giờ vứt bỏ mình. Nhưng mình cứ mãi đối đãi với Sư phụ và Đại Pháp như thế này chẳng phải là đang chiếm lợi sao? Mình cũng nên làm gì đó để báo đáp Sư phụ.

Vì vậy, tôi bắt đầu đột phá bản thân từng chút một, học Pháp, học thuộc Pháp và luyện công. Khi đọc bài giảng Pháp cho học viên Úc Châu của Sư phụ, lần nào tôi cũng khóc.

Lần trước nhìn thấy cảnh tượng Sư phụ lo lắng vào thời khắc kết thúc cuối cùng, tôi thực sự cảm thấy rất buồn và khó chịu. Tôi quyết tâm cố gắng hết sức để Sư phụ đang ở nơi xa xứ bớt phải lo lắng cho tôi. Tôi làm theo những gì Sư phụ đã giảng trong các bài giảng, tu luyện tâm tính thật tốt, sửa lại những gì làm chưa tốt và cố gắng làm tốt chúng.

Trong tu luyện, tôi phải vượt quan khảo nghiệm tâm tính với người nhà. Ban đầu, tôi cảm thấy rất đau đớn thấu tận tâm can. Đồng tu người nhà luôn mất bình tĩnh vì những chuyện vặt vãnh, lời nói tương đối gay gắt và hà khắc.

Khi đó, tôi luôn muốn cãi lại và nổi giận, người nhà nói tôi, thì tôi sẽ cãi lại. Thậm chí tôi còn có tâm lý báo thù của văn hóa đảng, nhất quyết phải khiến đối phương cảm thấy khó chịu, phải nếm trải mùi vị như tôi.

Sau này, sau nhiều lần nhẫn chịu và hướng nội hết lần này đến lần khác, tôi dần trầm tĩnh lại, tâm cũng thản nhiên hơn rất nhiều. Dần dần tôi thấy rằng khảo nghiệm tâm tính cũng không quá thống khổ, đôi khi tôi cũng có thể vượt qua các khảo nghiệm. Tôi có thể nhanh chóng nhận ra: Quan lại đến rồi, phải thi cho tốt, để Sư phụ được an lòng.

Sau đó, tôi dần dần phát hiện ra rằng bản thân cần luôn duy trì một tấm lòng biết ơn, cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ; cảm tạ Sư phụ đã không từ bỏ một đệ tử không tinh tấn như tôi; cảm tạ Sư phụ đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh. Nhờ đó, nhiều chuyện trở nên đơn giản hơn, thậm chí tôi có thể đối mặt với chúng bằng một nụ cười.

Điều khó khăn nhất đối với tôi trước đây là luyện công. Tôi có thể thức khuya nhưng dậy sớm lại rất khó khăn, nên trước đây tôi luyện công rất ít, chỉ luyện đủ vào những ngày được nghỉ ở nhà, nhưng rất hiếm. Vì vậy, một chị đồng tu thường nói với tôi: “Em phải chăm chỉ luyện công, nếu không thân thể quá nặng nề, sẽ khó có thể trở về được.”

Sau khi nghe điều này, tôi miễn cưỡng đồng ý, vì tôi biết rằng rất khó để thức dậy vào buổi sáng. Sáng dậy là phải đi làm, tối về tới nhà tôi cũng thấm mệt, không muốn động chân động tay, chỉ muốn nằm, đôi khi còn lười biếng hơn cả người thường.

Nhưng đến năm 2021, từ Tết đến nay, tôi đã nghiêm khắc yêu cầu bản thân mỗi ngày đều phải hoàn thành năm bài công pháp, đôi khi luyện xong, thì cũng gần 1 giờ sáng.

Thi thoảng công việc bận rộn, mệt quá, hôm nay chưa luyện xong, tôi cũng phải ghi lại, để hôm khác luyện bù. Đến nay, mỗi ngày tôi đều đảm bảo luyện đủ 5 bài công pháp, hơn nữa, nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ luyện nhiều hơn. Trước đây, đó là điều không thể. Nhưng bài công pháp thứ 2 vẫn chỉ dừng lại ở mức nửa tiếng, đả tọa cũng chưa tới một giờ, nhưng tôi sẽ dần dần đột phá bản thân.

Sư phụ giảng rằng đệ tử Đại Pháp chân chính phải giảng chân tướng. Ngoài đời tôi là một cô gái không giỏi ăn nói và tương đối nhút nhát, nhưng Sư phụ luôn khích lệ tôi.

Khi ra ngoài giảng chân tướng với các đồng tu, nếu không có người thường đến hỏi đường, thì cũng sẽ có người tìm tôi đổi tiền lẻ. Lúc này nếu có thể nói, tôi sẽ mở miệng và giảng chân tướng trực tiếp. Khi cảm thấy trạng thái của mình không tốt, tôi sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ các đồng tu khác.

Còn nhớ người thường đầu tiên mà tôi giảng chân tướng là một nhân viên bán hải sản bán thời gian trong một siêu thị lớn và là một đảng viên. Khi tôi nói chuyện với anh ấy, tôi có thể cảm nhận rất rõ rằng Sư phụ đang khai mở trí huệ cho tôi.

Tôi cảm nhận được những suy nghĩ của mình một cách rõ ràng, biết đặt mình vào vị trí của người khác, khích lệ anh ấy, và nói cho anh ấy chân tướng cơ bản của Đại Pháp một cách rất tự nhiên, như vụ giả thiêu Thiên An Môn, quan chức tham nhũng hủ bại, làm hại dân thường… Khi tôi muốn rời đi, anh ấy nắm tay, vòng lại hướng vào tôi mà nói: “Hôm nay tôi đã gặp được quý nhân, khi nãy ngồi đây, tôi vẫn còn đang rất tức giận, cảm ơn, cảm ơn cô.”

Vì đã không giảng chân tướng trực diện trong một thời gian dài, khi quay lại gặp các đồng tu, tôi nói: “Ôi, vừa rồi em đã quá lo lắng, chân em run rẩy đến mức khó có thể đứng vững, để em thở một chút”. Với sự hợp tác của các đồng tu, chúng tôi cùng nhau giảng chân tướng và phát chính niệm, để con người thế gian có thể hiểu được chân tướng của Đại Pháp và có một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình hơn 10 năm qua, tôi thực sự cảm thấy rằng mình đã làm rất kém và lãng phí quá nhiều thời gian quý báu. Sau này dù con đường tu luyện còn bao xa, tôi hy vọng mình vẫn có thể ngày càng tinh tấn và không ngừng đột phá bản thân, chứng thực Đại Pháp tốt hơn, cứu độ chúng sinh và khiến Sư phụ vui lòng.

Bài chia sẻ nếu có những chỗ không phù hợp, xin các đồng tu vui lòng chỉ ra và sửa giúp.

Bản quyền các tác phẩm đăng trên Minh Huệ Net thuộc sở hữu của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở phía trước tác phẩm (“Theo Minh Huệ Net đưa tin, …”), sau đó ghi chú đường dẫn đến bản gốc của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/12/4/444947.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/28/207095.html

Đăng ngày 08-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share