Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi bên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-05-2023] Đã gần bốn năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, việc tu luyện ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi khiến nó thay đổi hoàn toàn 180 độ. Tôi đã gặp rất nhiều thử thách, một số thử thách thì khó vượt qua hơn những thử thách khác, và tất cả những thử thách đó cuối cùng đã khiến tôi trở thành một người tốt hơn. Năm ngoái, có một khổ nạn đặc biệt rất khó vượt qua. Tôi xin chia sẻ những kinh nghiệm liên quan đến tình với hy vọng rằng sẽ không chỉ củng cố thể ngộ của riêng mình mà còn giúp những ai có thể đang gặp phải các vấn đề tương tự.
Sau thời gian học tại các trường công lập ở nước Đức trong suốt cuộc đời mình, quy định không được thân thiện với người khác giới ở trường học mới có vẻ kỳ cục đối với tôi. Tôi từng nói chuyện bình thường với mọi người bất kể giới tính của họ, vì vậy việc đột nhiên ngừng nói chuyện với các bạn gái là một sự thay đổi khá lớn. Tuy nhiên, chỉ sau vài tháng ở đây, quy định này đã trở nên quen thuộc. Tôi không còn muốn nói chuyện với người khác giới và mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, sáu tháng sau, vi rút COVID-19 bắt đầu lây lan, khiến chúng tôi phải học trực tuyến. Lúc đó tôi đang học lớp 8, và khi các lớp học trực tuyến bắt đầu, thì một số người trong lớp tôi đã tạo một nhóm tán gẫu, gồm cả nam và nữ trong nhóm. Lần đầu khi được thêm vào nhóm, tôi thực sự không biết phải làm gì, vì tôi đã quen với việc không nói chuyện với các bạn gái. Vài người bạn đã thuyết phục tôi tham gia một nền tảng, và từ đó tôi đã rơi vào một cái bẫy tiếp tục ảnh hưởng đến tôi.
Mọi thứ bắt đầu khá vô hại, với một nhóm tán gẫu mà mọi người chủ yếu chỉ bông đùa và nói chuyện bâng quơ. Nhưng dần dần, ngày càng nhiều người tham gia hơn, thì ngày càng phát triển nhiều nhóm tán gẫu hơn, và trước khi biết về nhóm thì tôi đã bắt đầu nói chuyện và kết bạn với mấy bạn gái. Vì mọi người đều làm thế, nên tôi đã không nghĩ nhiều về nó. Điều này diễn ra trong suốt thời gian cách ly, và ngay cả sau khi chúng tôi đã trở lại trường học, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với mấy bạn gái mà tôi đã kết bạn vào lúc đó.
Những điều mà chúng tôi nói đến cũng bình thường, như so sánh kết quả bài tập về nhà, bàn tán về những chuyện đang xảy ra ở trường, và thậm chí thường xuyên trao đổi các kinh nghiệm tu luyện, mà tôi thường cảm thấy là một điều tốt. Bây giờ nhìn lại tôi có thể thấy rằng chấp trước vào tình của tôi đang bắt đầu xâm chiếm tôi từ bên trong. Thời gian trôi qua, tôi đã có mấy người bạn nữ thân thiết, và bất chấp nội quy không được thân thiết với bạn khác giới của trường, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với họ.
Vào lúc đó, phần lớn các bạn của tôi đã chuyển sang một nền tảng truyền thông xã hội khác, không chỉ có khả năng tán gẫu, mà còn xem được video và bài đăng, và tôi đã nhanh chóng bắt đầu dùng quá nhiều thời gian để lướt và tán gẫu với bạn bè hàng tiếng đồng hồ. Cứ thế cho đến tận cuối năm ngoái khi cuối cùng tôi mới nhận ra việc này thực sự đã làm hại tôi đến thế nào. Lấy hết quyết tâm, cuối cùng tôi đã xóa ứng dụng. Thật không may, vấn đề đã không dừng lại ở đó. Bằng cách xóa ứng dụng tôi muốn tránh xa các tư tưởng của xã hội hiện đại và tránh lãng phí nhiều thời gian, nhưng chấp trước vào tình vẫn ẩn sâu trong tôi, nên tôi vẫn tiếp tục tán gẫu với một lượng nhỏ người trên một nền tảng thay thế.
Tôi đã không nhận ra mình đã bị bao bọc bởi chấp trước vào tình như thế nào cho đến khi nguyên nhân gốc rễ của nó được lấy bỏ đi. Trong mùa đông vừa rồi, tôi bắt đầu chia tay một người bạn thân thiết đã lớn lên cùng nhau trong nhiều năm. Tôi cảm thấy tình bạn mà chúng tôi đã có nhiều năm đang dần phai nhạt. Ban đầu bằng cách này hay bằng cách khác tôi đã cố duy trì tình bạn đó, nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra điều đó là vô nghĩa. Tôi đã dành nhiều thời gian nghĩ tại sao lại đột ngột như vậy, cả hai chúng tôi đều hành xử như thể trước đây chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau và chỉ sau đó tôi mới nhận ra trong tôi có nhiều tình đến thế nào. Tôi đã làm bạn với cô ấy trong nhiều năm, và sau khi chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa, có cảm giác như tôi đã mất đi một phần của mình, và những gì còn lại chỉ hoàn toàn trống rỗng.
“Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất,” (Bài giảng thứ Tư. Chuyển Pháp Luân)
Trong nhiều ngày và nhiều tuần sau khi tôi ngừng nói chuyện với người bạn đó, lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình trạng đó thực tại đến thế nào. Trạng thái tinh thần tôi trở nên rất tệ đến nỗi mẹ tôi đã lo lắng và nhiều lần hỏi liệu tôi có ổn không. Trước khi điều này xảy ra, tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn bã về bất kỳ điều gì quá một hai ngày. Tuy nhiên, cái cảm giác trống rỗng này lại cảm thấy đau đớn như bất kỳ nỗi đau thể xác nào tôi từng cảm thấy trước đây, và việc cố gắng che dấu cảm giác này chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.
Thực ra, tôi biết ngay từ đầu rằng mọi sự đang xảy ra đối với mình đã được Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) an bài, và rằng đó là một thống khổ tôi phải vượt qua. Mặc dù tôi hiểu rằng chịu đựng có nghĩa là nghiệp đang được tiêu, và rằng vượt qua thống khổ sẽ đề cao tâm tính của mình, nhưng vẫn rất khó mà không nghĩ về tất cả những kỷ niệm trong bấy nhiêu năm. Nhiều ngày sau khi về đến nhà, khi lẽ ra tôi lên điện thoại để tán gẫu, thì tôi chỉ ngồi ở bàn cố gắng làm bài tập về nhà hay thổi kèn, nhưng tôi khó mà tập trung được.
Cuối cùng, sau nhiều tuần, một hôm khi đang phát chính niệm vào ban đêm, tôi nhận thấy tâm trí tôi lại vơ vẩn, như nhiều lần trước đây. Lúc đó, tôi đã quá mệt mỏi với tất cả những cảm xúc đó, nên tôi đã ép mình phải đối mặt với những gì mà tôi đã biết rõ nhưng không chịu chấp nhận. Sư phụ đã an bài con đường nhân sinh cho tôi, và bất kể điều gì xảy ra đối với tôi là do các mối quan hệ nhân duyên từ quá khứ của tôi. Tôi cần chấp nhận mọi sự xảy ra như nó vốn có, và nếu tôi cứ cố làm điều gì đó mà không nên xảy ra, thì là tôi đang làm việc xấu. Tôi tự nhủ điều mà tôi đã tự nói đi nói lại với chính mình trong một thời gian dài: Mục đích của tôi đến thế gian này là để trợ Sư truyền Pháp này và để quay về chân ngã tiên thiên của mình. Lần đầu tiên trong môt thời gian dài, tôi cảm thấy như thể tôi thực sự nghiêm túc. Vào lúc đó tôi đã rất quyết tâm chấp nhận hiện thực nên tôi đã cố cắt bỏ tất cả cảm xúc đã khiến tôi rối trí không làm được những điều mà tôi biết là đúng đắn. Sau khi hoàn thành phát chính niệm, tôi bắt đầu luyện công, và lần đầu tiên trong nhiều tuần, tôi đã có thể cảm thấy được sự an hòa.
Sau hết tôi nghĩ việc trải qua tất cả những cảm xúc đó là cần thiết đối với tôi để cuối cùng tôi vượt qua được tình, và nỗi đau tinh thần mà tôi trải qua đã dạy tôi những bài học giá trị. Giờ đây tôi biết làm thế nào để cân bằng mối tương tác với bạn khác giới, bởi vì hoàn toàn chối bỏ việc nói chuyện với các bạn nữ lại là một cực đoan khác. Sự tương tác là không thể tránh được khi, ví dụ, tham gia dàn nhạc, các nhóm hạng mục, hay khi học Pháp, và điểm mấu chốt là không để cái tình của bạn làm mê mờ tâm trí bạn.
Một bài học khác mà tôi học được từ trải nghiệm này là tất cả mọi sự xảy ra đều có nguyên nhân.
Tôi hy vọng rằng mọi người có thể rút ra bài học nào đó từ những trải nghiệm của tôi. Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ đã cho con cơ hội để vượt qua được trạng thái tình này, và con sẽ nỗ lực hết sức để đồng hóa bản thân với Chân-Thiện-Nhẫn hơn nữa trong tương lai.
Thể ngộ về Pháp của tôi là hạn chế, nên nếu bạn thấy có điều gì không phù hợp với Pháp hay có bất kỳ đề xuất nào, xin hãy vui lòng chỉ rõ.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/4/458383.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/9/209800.html
Đăng ngày 24-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.