Bài viết của Thái Vân, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 24-05-2023] Khi mới chào đời, tôi đã mắc chứng thoái hóa xương sụn (một chứng rối loạn về xương). Tôi thậm chí không thể xoay người khi lên bốn tuổi. Tôi không thể đi đứng. Cha mẹ lúc nào cũng phải bồng tôi.

Một ngày nọ, cha mẹ đã đưa tôi đi thăm một người họ hàng. Người lớn để tôi ở nhà một mình và mọi người đi ra ngoài. Tôi cảm thấy tức tối và một bên mắt đã bị lồi ra ngoài. Khi tôi lớn dần, bên mắt ấy càng lồi ra nhiều hơn nữa. Mẹ tôi không dẫn tôi đi khám bác sỹ, thay vào đó, bà đã dùng phèn đắp lên mắt của tôi, dẫn đến nhãn cầu bị thụt xuống và tôi đã bị mất thị lực.

Vài năm sau đó, một người họ hàng đã nói với cha mẹ tôi, “Anh chị nên bỏ đứa bé này. Con bé không thể tự mình đi đứng và mắt cháu cũng không tốt.” Hàng xóm của chúng tôi cũng nói như vậy. Năm đó, tôi đã lên tám tuổi và có thể hiểu những gì mọi người nói. Tôi sợ cha mẹ sẽ bỏ rơi mình. Với khát vọng sinh tồn mạnh mẽ, đột nhiên tôi đã đứng dậy trong khi vịn tay vào bức tường và cửa sổ.

Dần dần, tôi đã có thể tự đi một mình. Cha mẹ tôi cũng thấy vui mừng. Sau đó, tôi đã đi học, có việc làm, và đã lập gia đình.

Tôi đã chăm sóc cha mẹ chu đáo. Sau khi kết hôn, tôi thường xuyên thăm nom cha mẹ và giúp đỡ họ về mặt tài chính. Khi cha tôi bị ốm, tôi đã gửi thức ăn cho ông mỗi ngày. Khi cả hai vợ chồng tôi bị thất nghiệp, chúng tôi đã bắt đầu tự kinh doanh. Chồng tôi trách rằng tôi đã về thăm cha mẹ quá thường xuyên và bỏ lỡ cơ hội để kiếm thêm tiền. Anh cũng lo rằng tôi sẽ kiệt sức.

Sự kiệt quệ về thể chất đã hủy hại sức khỏe của tôi. Tôi bắt đầu gặp khó khăn trong việc đi đứng và cảm thấy rất tệ. Chồng tôi đã nói rằng, “Trong các anh chị em của em, chỉ có mình em chăm sóc cho cha mẹ. Nếu ngày nào đó em không thể đi đứng, thì anh sẽ rời bỏ em.” Tôi đã rất buồn khi nghe điều đó. Tôi đã quyết định mình phải lấy lại sức khỏe.

Ngày hôm sau, tôi đã thức dậy thật sớm để đi bộ. Lúc đi ngang qua một công viên, tôi nghe thấy âm nhạc mỹ diệu và cảm thấy như thể tôi đã bước vào một thế giới khác. Sau đó, tôi mới biết hóa ra là nhạc luyện công của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã lần theo tiếng nhạc đi vào công viên và nhìn thấy hơn 200 người đang đứng ở đó, mọi người đang luyện các bài công pháp chậm rãi. Tôi cảm thấy một bầu không khí bình hòa và thiện lương. Tôi đã bị điều này cuốn hút.

Ngày hôm sau, tôi đã tham gia nhóm luyện công và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp kể từ đó.

Quay đầu nhìn lại, từ lúc tôi tự đứng lên khi còn nhỏ cho đến khi tôi biết đến Đại Pháp, tất cả mọi việc dường như đã được an bài để tôi tiến một bước lớn bất cứ khi nào tôi cần.

Một người phụ nữ cứng đầu học cách đặt mình ở vị trí thấp nhất trong nhà

Vì tôi bị khiếm thị, nên tôi không phải là một người phụ nữ có ngoại hình ưa nhìn. Để vượt qua sự tự ti, tôi đã nuôi dưỡng một tính cách mạnh mẽ. Tôi luôn yêu cầu bản thân trở thành một sinh viên cũng như một nhân viên giỏi nhất. Tôi không bao giờ muốn bị người khác phân biệt đối xử hoặc bắt nạt.

Tôi thích làm việc theo cách của mình. Tôi là một người nóng nảy và rất cứng đầu. Ở nhà, tôi thường la mắng con cái và cũng không dịu dàng với chồng.

Kể từ ngày tôi lập gia đình, tôi thường cãi nhau với chồng vì những chuyện nhỏ nhặt. Chồng tôi không thích ăn hành lá, gừng, hay tỏi. Và anh cũng không muốn tôi ăn những thứ này. Một lần nọ, chị gái đã mua cho tôi một ít hành lá. Nhưng chồng tôi đã quăng số hành lá này đi. Tôi đã cãi nhau với chồng, quăng vỡ chiếc bình giữ nhiệt chứa đầy nước sôi xuống đất. Thậm chí, tôi còn định quăng chiếc TV nhưng chồng tôi đã kịp thời ngăn lại. Khi chồng im lặng, tôi xem như anh đã thừa nhận sai lầm của mình.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thay đổi. Tôi tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và đặt mình ở vị trí thấp nhất trong nhà. Khi tôi nảy sinh mâu thuẫn với chồng hay con gái, tôi đã cố gắng hết mức để khống chế tính cách nóng nảy của mình, cho đến khi tôi có thể giữ tâm bất động.

Tôi đã không còn la mắng con gái nữa, mà tôi bắt đầu nói chuyện đạo lý với con. Con gái đã nói, “Sau khi mẹ học Đại Pháp, mẹ đã thay đổi. Mẹ không chỉ khỏe mạnh hơn, mà còn trở thành một người tốt hơn.”

Tôi đã đối đãi với chồng khác so với trước đây. Tôi hướng nội tìm khi gặp mâu thuẫn với anh. Một lần nọ, chồng tôi đã ăn thử bánh sủi cảo ngồng tỏi mà tôi mang ở chỗ làm về và nói rằng bánh này rất ngon. Vì vậy, tôi đã cho thêm chút tỏi khi tôi tự làm sủi cảo ở nhà vào một dịp khác. Tuy nhiên, chồng tôi đột nhiên nổi nóng và vứt sủi cảo xuống sàn nhà. Tôi nghĩ mình là một người tu luyện và tôi phải Nhẫn hơn. Tôi không tranh cãi, mà chỉ lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ. Sau đó, tôi đã đi mua một số rau củ và nấu lại bốn món ăn khác. Chồng tôi đã ăn hết những món này. Nếu như chuyện này xảy ra trước đây, thì ắt đã xảy ra một cuộc cãi vã lớn ở trong nhà.

Những suy nghĩ tử tế của con gái tôi

Con gái rất ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp. Con bé cũng yêu cầu bản thân tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp và đã nhận được phúc báo.

Vài năm trước, con gái đi làm cộng tác viên bán khăn lụa cao cấp, giá từ vài trăm đến vài nghìn nhân dân tệ. Con gái tôi rất có năng lực. Mỗi ngày con bé thường bán được vài nghìn nhân dân tệ và con bé cũng nhận được mức lương hậu hĩnh.

Về sau, bà chủ yêu cầu con gái tôi đi bán một số khăn choàng có chất lượng kém với giá cao. Con gái tôi không đồng ý vì cháu không muốn làm những việc trái với nguyên lý của Đại Pháp. Con gái tôi đã thuyết phục bà chủ. Tuy nhiên, bà chủ không muốn nghe cháu nói. Vì vậy, con gái tôi đã xin nghỉ việc.

Sau đó, chồng của bà chủ đã qua đời vì trụy tim và bà chủ cũng qua đời ba tháng sau đó vì chứng ung thư. Việc này càng khiến con gái tôi thể ngộ sâu sắc rằng một người cần phải làm việc tốt và sống sao cho tử tế.

Khi con gái tôi và bạn trai đính hôn, gia đình chồng của con bé cũng ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp và họ còn nói với tôi rằng, “Không có gì sai khi làm một người tốt.” Hiện nay, con gái tôi đã có hai đứa con và công việc kinh doanh của chồng cháu cũng rất thịnh vượng.

Hành vi tử tế của chồng tôi

Ban đầu, chồng tôi không tin vào Đại Pháp. Về sau, anh đã chứng kiến tôi không cần uống thuốc nhưng vẫn mạnh khỏe và tính tình cũng thay đổi tốt hơn. Tôi đã biết nghĩ cho người khác và biết Nhẫn hơn. Anh không chỉ bắt đầu ủng hộ tôi tu luyện mà còn giảng chân tướng Đại Pháp cho người khác nữa.

Một lần nọ, anh nghe thấy người khác nói điều không tốt về Đại Pháp ở trong công viên. Anh đã bắt chuyện với họ, “Pháp Luân Công dạy người ta trở thành một người tốt hơn. Vợ tôi là một người tu luyện. Cô ấy thực sự đã trở thành một người tốt hơn.”

Hành vi tử tế của chồng đã mang đến phúc báo cho anh. Sau khi anh bắt đầu luyện công với tôi, triệu chứng đột quỵ và cao huyết áp của anh cũng biến mất. Bản thân anh đã chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Hành vi tử tế của những người ủng hộ tôi tu luyện

Em trai út của tôi bị đột quỵ và bị liệt. Khi tôi đến thăm em ở bệnh viện, tôi đã kêu em niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Em trai đã niệm theo và hồi phục rất nhanh. Em đã chia sẻ trải nghiệm này với bạn bè và đồng nghiệp của mình. Tất cả mọi người đều ấn tượng trước sự thần kỳ của Đại Pháp.

Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị trả tiền mua thực phẩm ở chợ, một người đàn ông trẻ đã đi đến chỗ tôi và nói sẽ trả tiền cho tôi. Hóa ra là tôi đã từng nói chuyện với cậu ấy ở bệnh viện và nói cho cậu nghe về Đại Pháp. Sau khi cậu ấy đồng ý thoái Đảng và niệm chín chữ chân ngôn, cậu đã hồi phục khỏi cơn đau tim mà không cần chữa trị.

Gia đình và tất cả bạn bè của tôi đều chứng kiến những thay đổi sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, và mọi người rất ủng hộ tôi. Khi tôi bị giam trong tù, mọi người đã thường xuyên đến thăm tôi và khuyến khích những người lính cai ngục chớ tham gia vào cuộc bức hại. Sau đó, lính cai ngục đã hỏi, “Tất cả mọi người đều là học viên Pháp Luân Công à?” Mọi người trả lời, “Không phải, nhưng chúng tôi thấy chị ấy làm một người tốt nhờ môn tu luyện này nên tất cả chúng tôi đều ủng hộ chị.”

Một lần khác, khi tôi đang nói chuyện với những người dân địa phương về Đại Pháp ở ngoài đường, hai nhân viên cảnh sát đã nhìn thấy và cố gắng bắt giữ tôi. Một số người qua đường đã lên tiếng, “Chị ấy là một học viên Pháp Luân Công. Điều đó rất tuyệt!” “Sao các cậu lại đi bắt người tốt hả?” Với sự ủng hộ chính diện của những người này, cảnh sát đã không bắt tôi và để tôi rời đi.

Kết luận

Tôi đã từng là một người vô thần và không tin vào bất cứ điều gì mà không thể nhìn thấy bằng cặp mắt thịt này của chúng ta. Sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã khai mở thiên mục cho tôi. Khi tôi đọc sách Đại Pháp, tôi có thể nhìn thấy từng chữ đều là Pháp Luân và đôi khi tôi còn có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp các vị Phật và Đạo. Tôi có thể thấy Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta hàng ngày. Tôi có thể ngộ là, các vị Phật và Đạo sẽ ban cho những người lương thiện biết kính trời đất và Thần Phật một tương lai tươi sáng.

(Bài chia sẻ nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 đăng trên Minh Huệ Net)

Bản quyền các tác phẩm đăng trên Minh Huệ Net thuộc sở hữu của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở phía trước tác phẩm (“Theo Minh Huệ Net đưa tin, …”), sau đó ghi chú đường dẫn đến bản gốc của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/19/【5.13徵文】逆境之中的天意安排-460164.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/24/209520.html

Đăng ngày 09-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share