Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-05-2023] Khi còn là một đứa trẻ, tôi thường nghe mọi người nói rằng sư phụ của họ có bản lĩnh và lợi hại như thế nào. Lúc đó, tôi nghĩ rằng sư phụ tương lai của tôi nhất định sẽ là người có uy lực lớn nhất trong vũ trụ. Có thể xuất phát từ tâm lý tranh đấu hiếu thắng khi còn là một đứa trẻ nên tôi có suy nghĩ như vậy. Cả gia đình chúng tôi đã may mắt bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Xuân năm 1997. Tôi đã có được vị Sư phụ đệ nhất trong vũ trụ đúng như nguyện ước. Tôi đã trở thành người may mắn và hạnh phúc nhất.

Bàn tay mưng mủ biến dạng đã trở lại bình thường

Cha tôi được trả tự do sau khi bị giam giữ phi pháp ở trại lao động cưỡng bức vào cuối năm 2000. Do trường kỳ sống trong môi trường tối tăm, ẩm ướt và biệt lập trong trại lao động nên ông đã bị bệnh ghẻ. Sau khi ông về nhà không lâu, các thành viên trong gia đình cũng lần lượt bị lây. Trên người chúng tôi xuất hiện mụn mủ. Tôi bị nặng nhất. Tôi bị nổi mụn mủ ở lòng bàn tay, mu bàn tay và các ngón tay. Chỗ nào cũng dày đặc mụn mủ. Tôi không thể dùng đũa hay thìa. Tay tôi bị biến dạng. Mụn mủ còn xuất hiện trên hông, bụng và bàn chân của tôi. Một số mụn mủ nặng đến mức nhìn xuyên qua có thể thấy xương.

Tôi cảm thấy rất đau và ngứa mà không thể gãi. Tôi không thể rửa mặt, đánh răng hay gội đầu. Tôi thậm chí còn gặp khó khăn trong việc thay quần áo. Thời gian đó tôi thường đến nhà bà nội. Một vị bác sĩ thường tới thăm bà tôi nói rằng tôi bị nhiễm trùng huyết, nếu không đi khám bác sĩ sẽ không chữa khỏi được. Cơ thể một cô gái trẻ như tôi có thể bị hủy hoại. Nhiều người thân không dám đến nhà tôi khi thấy tình trạng của tôi thảm hại như vậy, vì đó cũng được tính là bệnh truyền nhiễm.

Nhưng thật kỳ lạ, chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp mới bị nhiễm bệnh. Trong khi đó, những người thường thì lại không bị. Cha tôi nói rằng trong trại lao động, nếu trên người các đệ tử Đại Pháp bị mụn mủ, các tù nhân sẽ dùng đế giày đánh họ cho đến khi tất cả mụn mủ vỡ ra, khiến họ đau đớn tột cùng.

Do không thể cầm sách nên mỗi ngày tôi chỉ có thể nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ, như vậy mới có thể chống đỡ lại cơn đau và ngứa. Cũng thật kỳ lạ, ba tháng sau, một hôm, vào khoảng 2, 3 giờ sáng, không thể chịu nổi cơn đau, tôi liền tìm một cái chậu, trong bóng đêm, tôi nặn hết mụn mủ mặc dù cảm thấy rất đau. Sau đó, tôi đi ngủ. Thật ngạc nhiên, sáng hôm sau gần như tôi đã hồi phục hoàn toàn, trừ một số mụn nhỏ. Bàn tay biến dạng của tôi đã trở lại bình thường mà không để lại sẹo.

Từ góc độ y học, có nhiều bệnh ngoài da mãn tính không thể chữa trị được và còn có thể tái phát hàng năm. Nhưng hai thập kỷ đã trôi qua, tôi không hề bị tái phát. Bàn tay của tôi thậm chí không có vết sẹo nào, mịn màng và đẹp hơn trước. Con xin cảm tạ Sư phụ đã gánh chịu mọi đau khổ cho con.

Được tín nhiệm trong công việc

Tại ngôi làng của tôi, mỗi ngày đều có một chuyến xe buýt đi đến huyện. Hôm đó, tôi đang trên xe buýt để về nhà, khi chuẩn bị xuống xe, người tài xế hỏi tôi: “Chị có thể giúp tôi thu tiền vé không? Vợ tôi sắp sinh em bé nên không thể đảm đương công việc này được nữa.”

Có thể nói tuyến xe buýt này có nhiều hành khách nhất và là tuyến đường mang lại lợi nhuận cao nhất trong huyện của chúng tôi. Nó chạy hai lần mỗi ngày, không dùng vé xe, mà nhân viên thu phí phải nhớ người lên xe và xuống xe ở đâu để tính tiền cho đúng. Vì vậy các khoản phí có thể chênh lệch khá nhiều. Người tài xế không tin tưởng người anh em họ của mình trước đây. Người thu phí có thể dễ dàng đút túi một phần tiền vé thu được.

Người tài xế có một người họ hàng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy biết rằng cả gia đình chúng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ không bỏ túi dù chỉ một xu. Vì vậy, anh ấy đề nghị tôi thu phí giúp. Lúc đó, tôi không có việc làm nên đã nhận lời. Khi ra ngoài ăn trưa, tôi luôn mua đồ ăn rẻ nhất và không bao giờ tiêu thêm một đồng nào. Tôi luôn tận tâm thực hiện nhiệm vụ được giao. Vợ chồng người lái xe rất vui vì điều đó.

Do cuộc bức hại và một số lý do cá nhân, tôi đã không làm bất kỳ công việc cụ thể nào trong một thời gian dài. Công việc lâu nhất tôi từng làm là thu ngân trong siêu thị ở gần nhà tôi, nên tôi có thể tiết kiệm hai hoặc ba giờ di chuyển mỗi ngày. Trước khi trở thành nhân viên thu ngân, tôi làm công việc xếp hàng lên kệ trong vòng vài tháng, công việc này khá mệt mỏi. Tôi phải dịch chuyển những thùng đồ lớn.

Sau khi làm việc được một tháng, tôi nhận thấy tiền lương tháng đầu tiên tôi nhận được không chính xác. Tôi nói với ông chủ rằng tôi đã được trả quá tiền lương theo quy định. Ông ấy nói: “Cô đã làm việc rất tốt. Nên tôi đã gửi cô mức lương chính thức chứ không phải mức lương thử việc.”

Tôi chuyển sang làm thủ quỹ sau khi thủ quỹ cũ nghỉ việc. Tôi nhận thấy chưa có người làm nhiệm vụ sắp xếp hàng lên kệ. Nên tôi vừa làm thủ quỹ kiêm luôn công việc xếp hàng. Một số thanh niên cũng được tuyển để xếp hàng lên kệ, nhưng họ đều lần lượt nghỉ việc vì việc này khá vất vả trong khi lương lại thấp. Người trẻ không muốn làm công việc này còn những người lớn tuổi không thể đảm nhận công việc đòi hỏi cần phải có thể lực tốt này. Con gái của ông chủ và chồng của cô ấy thỉnh thoảng tới hỗ trợ. Hầu như ngày nào tôi cũng phải làm kiêm nhiệm cả hai công việc. Tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều này.

Một ngày nọ, tất cả nhân viên đến nhà ông chủ để chúc mừng sinh nhật ông ấy. Tôi ở lại làm việc để trông coi cửa hàng. Tôi đã phải làm mọi thứ một mình. Một người đàn ông say rượu vào mua rượu. Tôi chọn một chai theo số tiền anh ấy đưa cho tôi. Anh ấy không thích chai rượu đó và yêu cầu tôi lấy một chai khác. Anh ấy yêu cầu tôi mở nắp chai rượu. Tôi đã thử nhiều lần nhưng không mở được. Tôi đề nghị anh ấy tự mở. Anh ấy không thoải mái và bắt đầu mắng chửi tôi. Tôi không bận tâm và tiếp tục làm những việc cần làm. Anh ấy đột nhiên chửi cha tôi. Cha tôi vốn đã qua đời sau khi bị bức hại trong tù nhiều năm trước. Điều này vượt quá ngưỡng chịu đựng của tôi. Tôi định ném chai của rượu của anh ấy ra đường, nhưng đã kịp kìm lại. Tôi đã có thể nhẫn khi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“…đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi kiểm đếm tiền vào cuối ngày, tôi thấy thiếu 30 nhân dân tệ. Nguyên tắc là nhân viên phải tự bỏ tiền túi để bù những khoản thiếu hụt. Tôi hiếm khi bị nhầm lẫn. Đôi khi, con rể của ông chủ đào tạo nhân viên mới và tiền bị thiếu, tôi đã tự bỏ tiền túi ra bù vào. Hôm sinh nhật ông chủ, ông ấy không áp dụng nguyên tắc này vì cảm thấy có lỗi khi đã để cả cửa hàng cho mình tôi quản lý. Nhưng tôi vẫn đưa tiền cho ông ấy, vì đó là nguyên tắc và tôi không thể phá vỡ.

Ngày hôm sau, con gái của ông chủ và chồng của cô ấy hỏi tôi làm thế nào mà tôi có thể chịu đựng được người đàn ông say xỉn hôm trước. Họ đã xem camera giám sát và nghĩ rằng ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng không thể chịu nổi.

Một lần khác, một khách hàng đã trả 100 nhân dân tệ và rời đi mà quên không nhận tiền thừa. Nếu tôi bỏ túi số tiền đó thì cũng không ai biết được. Nếu tôi nhập nó vào doanh thu của cửa hàng, sẽ có sự chênh lệch. Do đó, tôi đưa số tiền đó cho ông chủ và đề nghị ông ấy chuyển lại cho vị khách hàng kia nếu người ấy quay lại. Nhưng người đó không bao giờ quay trở lại. Có rất nhiều ví dụ như vậy.

Mọi người trong gia đình ông chủ đều đối xử với tôi rất tốt. Khi tôi bị cảnh sát bắt, ông chủ đã đến gặp lãnh đạo Phòng An ninh Nội địa và yêu cầu ông ấy thả tôi ngay lập tức, vì ông ấy không thể tìm thấy một nhân viên nào khác như tôi.

Chứng thực Pháp trong tù

Tôi có lần bị bắt vào một trại giam. Là một học viên Đại Pháp, tôi đã chứng thực sự vĩ đại của Sư phụ và Đại Pháp tuyệt vời như thế nào qua hành động của mình. Các tù nhân không thể cảm nhận được điều đó qua lời nói nên tôi đã áp dụng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn qua hành động của mình. Mọi người xung quanh đều khen ngợi tôi rất nhiều.

Tôi đã tuyệt thực tại trại giam để phản đối việc bị bắt giam phi pháp. Tôi không tham gia tập thể dục buổi sáng, không làm nhiệm vụ hay bất kỳ buổi điểm danh nào. Tôi không mặc đồng phục dành cho tù nhân. Tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp khi tất cả các tù nhân ngồi học trên giường. Có hơn 30 người trong phòng. Không ai, từ lính canh đến tù nhân, nói gì với tôi. Nhiều người trong số họ đã biết chân tướng và được ban phúc lành.

Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện về việc chứng thực sự tuyệt vời của Đại Pháp.

Bà Lý (hóa danh) khoảng 50 tuổi. Bà bị huyết áp cao và gặp một số vấn đề về tim mạch. Bà rất dễ nổi cáu và sau đó thường bị ốm. Bà uống thuốc mà không đỡ và khi ngủ thường ngáy rất to. Không ai muốn nằm ngủ cạnh bà ấy. Sau đó bà ấy được chuyển đến ngủ cạnh tôi. Hằng ngày, tôi an ủi bà ấy và nói với bà ấy rằng hãy giữ tâm trạng thoải mái và sẽ có thể vượt qua mọi chuyện. Tôi đã giảng chân tướng cho bà ấy. Bà ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi nói với bà ấy rằng bà ấy sẽ được phúc báo nếu chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Bà ấy dần dần không cáu kỉnh và bị bệnh nữa. Bà niệm chín chữ chân ngôn mỗi ngày và tâm trạng cũng thay đổi. Một thành viên trong gia đình bà ấy nói rằng bà sẽ bị kết án ít nhất một năm tù trong phiên tòa đầu tiên. Khi bà ấy trở lại từ phiên tòa, bà ấy vẫn giữ được tâm trạng tích cực. Nếu theo trạng thái tâm lý trước đây, dù bị tuyên án một ngày bà cũng sẽ không thể chịu được. Tôi hỏi bà ấy có niệm chín chữ chân ngôn không. Bà ấy nói rằng bà niệm cả ngày lẫn đêm. Tôi nói với bà ấy rằng nếu bà chân thành niệm, một ngày nào đó điều kỳ diệu có thể xảy ra. Bà bị kết án bảy tháng tại phiên tòa thứ hai. Bà ở trong trại giam hơn sáu tháng, sau đó được chuyển đến phòng giam trung chuyển một thời gian ngắn rồi được thả về nhà.

Cô Oánh Oánh năm nay 24 tuổi và bị bắt giam vì tội tổ chức đánh nhau có dùng vũ khí và gây thương tích cho người khác. Là một cô gái, nhưng trông bề ngoài cô ấy giống như một nam nhân. Cô ấy sinh con năm 18 tuổi và sau đó đã ly hôn. Cô ấy ngáy to vào ban đêm. Khi cô ấy chuyển sang ngủ cạnh tôi, tôi đã kể cho cô ấy nghe những câu chuyện về văn hóa truyền thống, các nguyên tắc ứng xử và chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã lắng nghe, nhưng không muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cô ấy nói rằng mình có thể bị kết án ba năm tù sau phiên xét xử đầu tiên. Đêm trước ngày xét xử thứ hai, khi chúng tôi đi vệ sinh cùng nhau, cô ấy nói: “Ngày mai em sẽ ra tòa. Chị và một học viên khác có thể giúp em niệm chín chữ chân ngôn được không?” Tôi nói: “Được, chúng tôi có thể giúp. Nhưng sự lựa chọn của em rất quan trọng. Em vẫn chưa thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ngay cả khi chúng tôi giúp em, những nỗ lực của chúng tôi sẽ là vô ích nếu em không thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng tên thật của mình. Cô ấy đã được trả tự do tại phiên tòa xét xử ngày hôm sau.

Cô Dĩnh Tỷ (hóa danh) khoảng 40 tuổi đã bị giam gần một năm. Sau khi tôi bị giam khoảng 10 ngày, cô ấy đến gặp tôi và nói rằng những người ở quê cô ấy cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cô ấy có thể đọc thuộc lòng các bài thơ của Sư phụ, thích học và nhẩm các bài thơ trong Hồng Ngâm. Một chủ nhật nọ, cô ấy ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trước mặt tôi và nói rằng từ ngày 1 tháng 7 cô ấy sẽ bị giam một năm. Nếu không được thả ra, cô ấy sẽ không còn tin vào bất cứ điều gì nữa (một cư sĩ Phật giáo đã thuyết phục cô ấy tin theo Phật giáo). Tôi hỏi: “Chị có thành tâm niệm chín chữ chân ngôn không? Chị càng chân thành niệm chín chữ thì kết quả sẽ càng tốt.”

Ngày hôm đó, tôi đã nói với cô ấy rất nhiều về Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng cô ấy nói rằng nếu không bị kết án, cô ấy sẽ tìm các học viên Đại Pháp sau khi về nhà và bước vào tu luyện.

Một năm trôi qua, cô ấy vẫn chưa được thả. Tôi hỏi cô ấy có còn tin vào Pháp Luân Đại Pháp không. Cô ấy nói: “Chị nói đúng. Dù tôi có thể về nhà hay không, thì Pháp Luân Đại Pháp vẫn rất tốt.” Mười ba ngày sau, khi cô ấy đang nhóm họp mọi người vào buổi tối, có người gọi tên cô ấy qua cửa sổ và yêu cầu cô ấy thu dọn đồ đạc. Cô hỏi tại sao. Lính canh nói “Về nhà đi!”

Cô ấy hạnh phúc đến mức bật khóc. Cô ấy quá bất ngờ. Người nhà của cô đã nói rằng cô có thể bị kết án tù ba năm sau phiên tòa đầu tiên.

Cô ấy cúi đầu thật sâu trước mặt tôi và hợp thập với tôi. Tôi mỉm cười nhìn cô ấy. Cô ấy đã được cứu.

Để chứng thực Pháp trong trại giam, tôi luôn nghĩ đến người khác trước và suy nghĩ từ quan điểm của họ. Tôi áp dụng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong hành động. Các tù nhân rất kính trọng tôi. Họ gọi tôi là “chị” dù họ ít hay nhiều tuổi hơn tôi. Một tù nhân nói: “Tôi sẽ gọi chị là ‘chị’ vì tôi kính trọng chị. Chị đã làm những điều mà người khác không làm được.”

Một tù nhân bị bắt vì tội lừa đảo bị kết án 10 năm nói với tôi: “Chị thật tốt. Tại sao chị lại ở đây? Đây không phải là nơi chị nên đến.”

Tại một buổi họp nhóm, một tù nhân buôn bán ma túy bị kết án tử hình đã nói với tất cả các tù nhân: “Chị ấy là tấm gương của các bạn. Tất cả mọi người nên học theo chị ấy.”

Người trưởng lính canh, vốn khắc nghiệt nhất trong số các lính canh, trong một cuộc họp đã hỏi các tù nhân trong phòng giam của tôi rằng họ có muốn chia sẻ hành vi tốt nào không. Mọi người im lặng, sau đó một tù nhân nhắc đến tên tôi. Vị lính canh đó nói: “Không cần chị nhắc đến tên chị ấy. Tại sao chị không học hỏi từ chị ấy và làm một số việc tốt? Có hành vi tốt nào khác ngoài hành vi của chị ấy không?”

Do tôi không từ bỏ niềm tin vào Đại Pháp, nên tôi không được phép tắm trong vòng một tháng. Có lần tôi tới kỳ kinh nguyệt, nhưng họ không cho phép tôi đi vệ sinh trong suốt 17 tiếng. Tôi bị buộc phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ mà không được cử động. Đó là quả là điều khó chịu về mặt tinh thần. Tôi câu thông với cơ thể mình mỗi ngày. Tôi nói: “Từng tế bào trong cơ thể của ta, ngũ quan, tứ chi, nội tạng, ngón tay và ngón chân, từ tóc đến da, máu thịt, tủy xương, v.v., tất cả những gì tạo nên cơ thể ta, xin hãy đồng hóa với đặc tính cao nhất của vũ trụ. Xin hãy cùng ta niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.”

Tôi đã ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cho đến khi được thả ra. Tôi không bị lở loét ở mông hay sưng phù ở chân và bàn chân, v.v. Đó là điều phi thường trong mắt tất cả các tù nhân.

Tôi không hề oán hận các tù nhân được chỉ định trông chừng tôi. Thay vào đó, tôi cảm thấy đáng tiếc cho họ. Họ đã làm quá nhiều điều xấu và tích rất nhiều nghiệp. Họ sẽ phải chịu quả báo. Họ thật đáng thương!

Một ngày nọ, một tù nhân bị các tù nhân khác gọi là “nữ ma đầu” bị chuyển đến phòng giam khác. Tôi chân thành nói với cô ấy: “Nếu có thể, chị sẽ thay em để em về nhà trước! Để em được sớm rời khỏi nơi xấu xa này và có thể vẫn còn thời gian để thức tỉnh. Nếu tiếp tục ở lại đây, em sẽ tích thêm nhiều nghiệp lực và mất đi hy vọng được cứu cuối cùng.” Lần này cô ấy trở nên mềm mỏng và nói: “Chị thực sự là một người tốt. Chị là một người con ngoan. Thật tiếc khi chị bị giam giữ ở đây.”

Một tù nhân bị các bạn tù khác gọi là “kẻ hung ác” nói với tôi: “Tôi sẽ mở một cơ sở thẩm mỹ viện sau khi được thả. Tôi sẽ nhờ chị làm quản lý cửa hàng.”

Một tù nhân khác bị kết án chung thân vì tội lừa đảo nói: “Em sẽ nhớ chị.”

Tôi thường bị buộc phải ngồi ở lối vào nơi có gió mạnh. Vào thời điểm chỉ còn khoảng 15 ngày trước khi được về nhà, tôi lại bị đau lưng. Tôi không đứng dậy nổi và thấy người rất lạnh. Tôi phải dựa vào tường và từ từ đứng dậy và mặc quần áo. Tôi phải ôm eo nếu muốn di chuyển. Nhưng tôi vẫn nói với các tù nhân đã trông chừng tôi vào cuối tuần trước khi tôi được thả: “Tôi sẽ giặt ga trải giường của các chị.” Một trong số họ bị biến dạng cột sống và phải vịn vào tường để đi lại. Một người khác tay bị run. Người thứ ba bị cắt bỏ tử cung và không thể chạm tay vào nước lạnh. Cô ấy rất yếu. Tù nhân thứ tư khoảng 70 tuổi và bị bệnh zona. Họ không biết ý nghĩa của cuộc đời mình và đã hủy hoại cơ thể mình rất nặng nề. Họ rất đáng thương. Tôi nói đùa với họ: “Đây là cơ hội cuối cùng của các chị. Các chị sẽ không nhận được cơ hội nào khác nếu bỏ lỡ lần này đâu. Tôi đã giặt tất cả ga trải giường và chăn của họ. Tôi phải chịu những cơn đau dữ dội mỗi khi cúi người xuống. Họ đã rất xúc động khi nhìn thấy điều này. Ngày cuối cùng, trưởng phòng giam đã vay một túi mì và nấu bữa tối chia tay tôi.

Họ cảm nhận được lòng tốt của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Một lần, các tù nhân phải làm một bài kiểm tra trong đó có một câu phỉ báng Sư phụ. Họ nhấn mạnh với tôi rằng tôi phải hoàn thành bài kiểm tra đó, nếu không tôi sẽ bị đưa đến một nơi khác, nơi tôi sẽ bị bức hại nghiêm trọng.

Tôi đã viết những lời sau dưới câu hỏi này: “Chân-Thiện-Nhẫn là chân chính nhất. Tôi sẽ mãi mãi là đệ tử của Sư phụ. Không ai có thể thay đổi điều này. Tôi đã tìm thấy vị Sư phụ tuyệt vời nhất trong vũ trụ này. Ngài đã dạy tôi trở thành một người tốt, một người tốt hơn nữa.”

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/1/449906.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/16/209910.html

Đăng ngày 09-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share